Phiên Ngoại: Dã Liên
Ta không biết mình là ai, cũng không biết phụ mẫu ta là ai... Càng không nói đến tự danh của chính mình là gì...Chỉ biết từ lúc ta bắt đầu nhận thức được, ta đã là một trong những nạn dân. Hằng ngày ta đều lưu lạc theo đám nạn dân, từ nơi này qua nơi khác.
Ta chỉ biết nơi mà ta gọi là cố hương xảy ra đợt tuyết tai lớn, không thể sống được nữa, vậy nên nơi bọn ta đang ròng rã đến là kinh thành.
Sinh tử với ta chỉ là một cái nháy mắt, đơn giản đến đáng thương. Có khi một nông phụ cùng hài tử của mình đều nhiễm bệnh chết khi ngủ, có khi đại bá vừa cho ta nửa củ khoai bị sai nha gϊếŧ chết... rất nhiều, những kẻ nạn dân như bọn ta, mạng như cỏ dại, chết lúc nào chẳng hay...
Vốn cứ nghĩ đến kinh thành sẽ tìm thấy được cứu tế, nhưng đều là bọn ta vọng tưởng. Ở đây số người bị chết rét chết đói còn nhiều hơn bọn ta.
Ta vẫn lẫn trong đám nạn dân rách nát, vất vưởng ở mọi ngóc ngách trong kinh thành để tìm thứ để ăn, mỗi ngày trôi qua với ta đều là một loại ly biệt. Những nạn dân lưu lạc cùng ta đều chết hết. Chỉ còn ta là sống...
Đến một ngày, kinh thành ồn ào hơn bao giờ hết, đám nạn dân dám đánh trả cả sai nha. Sau đó một đại nương tốt bụng nói cho ta biết, hóa ra nạn dân đã biến thành bạo dân. Mà ta cũng đã là một phần trong đó lúc nào cũng không hay.
Đêm mưa tháng bảy, là đêm ta chẳng bao giờ quên được. Nàng xuất hiện trước mắt ta, thay đổi cả nhân sinh ta.
Nàng một thân y phục thêu hoa văn tước quý bạch sắc, trên tay áo nàng thêu nhành hàn mai đang le lói điểm hồng sắc, phi thường mỹ lệ. Xe ngựa nàng đỗ trước mắt ta, nàng nhìn ta rất lâu, trong đôi đồng tử hổ phách mỹ lệ kia không một tia xúc cảm, lạnh như khi ta từng ngủ lại ngoài trời tuyết rơi. Sau đó nàng hỏi ta "Ngươi có muốn theo ta không ?".
Ta ngơ ngác một lúc mới hiểu hết ý tứ của nàng, ta gật đầu với nàng.
Nàng lại nói rằng, người ta sẽ làm bẩn xe ngựa của nàng, vậy nên không cho lên đó. Ta đã sớm chịu khổ thành quen, vậy nên chẳng chút chần chừ, đêm mưa tầm tã ấy, ta theo nàng đến một nơi mà kẻ khác gọi là hoàng cung.
Nhân sinh ta cũng vì thế mà luân chuyển khỏi quỹ đạo nên có, mấy năm sau đó, nàng cho ta những thứ mà ta chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Ta không hề chịu đói, chịu rét nữa, nàng đối xử với ta dù vẫn lạnh băng như thường, nhưng với ta nàng đã là tất cả.
Người đầu tiên để tâm, cho ta biết hai tự "ấm áp là thế nào".
Nàng dạy ta điều cầm, dạy ta viết tự, những lúc ta bồi cạnh nàng, ta thật sự rất khoái hoạt.
Nàng ban tự danh cho ta, nàng gọi ta là Dã Liên, ta đã rất hạnh phúc, ta nghĩ rằng có phải nàng đang cho ta một danh phận. Với ta, không cầu có thể danh cao thế trọng, chỉ cầu có thể bên cạnh làm một cái nha hoàn của nàng, hằng ngày đều có thể pha trà cho nàng phẩm, điều cẩm khởi vũ cho nàng xem. Chỉ cần bao nhiêu đó, ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mọi vọng tưởng của ta đều vỡ tan như bọt biển, ta ngộ ra một điều, ta chỉ là một cái quân cờ trong ván cờ mà nàng đã định trước. Chỉ là ta vẫn yêu nàng, không thể hận nàng được, nếu thương tâm cũng chỉ thương tâm vì ta đã tự mình đa tình.
Ta biết sớm hay muộn, nàng cũng sẽ đem ta đến cho phụ hoàng nàng, vậy nên từng thời khắc bên nàng ta đều trân trọng. Mà nàng cũng càng lúc càng ôn nhu với ta, phải chăng nàng sẽ thay đổi ý định... Nhưng rồi ta nhận ra hi vọng càng nhiều... tuyệt vọng càng sâu...
Dù đã đoán trước, nhưng khi nàng nói rằng "Ta sẽ mang ngươi dâng cho phụ hoàng", tâm ta vẫn như bị lăng trì, đau xót khôn cùng.
Nàng cho ta một đặc ân, ta có thể xuất cung một lần, có lẽ là lần cuối cùng...
Ta đến Thế Duyên tự, ta nghe mấy cung nữ đồn đãi rằng nếu có thể xin được sâm duyên tại ngôi tự này thì có thể chấp nối tơ hồng...
Ta cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì...
Biết rằng vạn sự chẳng còn cứu vãn được nữa... nhưng vẫn muốn níu kéo trong vô vọng...
Chỉ là chuyến đi lần này của ta trở thành vô ít, ta không xin được sâm duyên nào, có lẽ ta cùng nàng đã sớm định trước là vô duyên vô phận. Nhìn thẻ sâm vỡ tan trên đất lạnh, mà tâm ta cũng lạnh lẽo như bị rạch nát...
Một cái tăng sư râu tóc trắng xóa như tuyết tiến ra từ cột trụ, ông ấy cười từ ái ta "Thí chủ, tâm vô tĩnh, cầu vô sâm".
Ta biết rõ chứ, ta chẳng thể nào tìm lại chút yên bình nữa... đều đã mất hết rồi... lặng lẽ như phù du, chẳng sót lại một chút gì...
Ta cười nhạt đáp lại vị tăng sư kia "Đa tạ cao tăng chỉ điểm, chỉ là đời này xem ra tiểu nữ vô duyên với luyến ái rồi".
Vị tăng sư kia mỗi lần cười đều phi thường phúc hậu "Thí chủ quá lời rồi, sinh trong cõi hồng trần, lục căn sẽ khó mà tĩnh. Còn vô duyên hay không, thí chủ cũng khó mà định đoạt".
Ta không hiểu hết được ý tứ của vị tăng nhân kia, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp "Tiểu nữ sẽ ghi nhớ lời cao tăng".
Nói rồi ta thi xá lễ định ly khai tự, nhưng vị cao nhân kia thế nhưng lại chắn trước ta, trước sau vẫn luôn phúc hậu dị thường, ông ấy cười hỏi "Bần tăng pháp danh tự Thế Không, không biết thí chủ tự danh là gì ?".
Ta cũng một trận giật mình, ta từng nghe qua Thế Không đại sư. Không ai biết ông ấy niên kỉ cao bao nhiêu, chỉ biết ông ấy vẫn luôn râu tóc trắng xóa, từ ái phúc hậu, ông ấy ở lại Thế Duyên tự từ khi nào cung không ai biết. Nhân gian đồn đãi ông là một cái tiên nhân. Lần này đến Thế Duyên tự, may mắn hạnh ngộ Thế Không đại sư, quả là phúc phận của ta.
"Tiểu nữ thỉnh an đại sư, tiểu nữ tự danh là Dã Liên"
Liền trông thấy Thế Không đại sư cười nhàn nhạt "Thí chủ không cần khách khí, không biết thí chủ có thể rộng lượng phẩm của bần tăng chén trà ?".
Ta vội vàng đáp "Được cao tăng mời trà ngược lại là phúc phận của tiểu nữ, nào dám chối từ".
Sau đó Thế Không đại sư thật sự mời trà ta, ta nghĩ người cao thâm như đại sư mời trà hẳn ý tứ cũng không đơn giản như vậy.
Quả nhiên lúc ra về Thế Không đại sư tặng ta một tráp gỗ, ông ấy nhẹ nhàng nói "Thí chủ, cõi hồng trần vốn là khổ ải, muốn rũ bỏ cũng không hề dễ dàng. Thứ bần tăng tặng thí chủ sau này không chừng sẽ có ích với thí chủ, nhưng trên thế gian này có nhân ắt có quả, thí chủ được cái này sẽ mất đi cái khác. Dã Liên thí chủ, nên suy nghĩ kĩ trước khi dùng đến nó".
Ta không hiểu những gì ông ấy nói, nhưng ta vẫn ghi nhớ trong lòng.
Sau khi về kinh thành, ta mới hay hóa ra thứ Thế Không đại sư tặng ta lại là một đóa Mạn Châu Sa Hoa, sắc hoa đỏ thẫm yêu diễm như máu. Óng ánh như ngọc, nhưng cũng quỷ dị kinh người.
Trước ngày tiến cung làm phi cho tên hôn quân kia, ta đã đặt đóa Mạn Châu Sa Hoa đó vào một vò Bồ Đào tửu, tự tay chôn dưới góc đào trước tẩm cung của nàng.
Ta chỉ muốn một thứ gì đó của mình được ở lại bên nàng, một chút tro tàn mà ta vẫn còn lưu luyến.
Ngày mà nàng gϊếŧ chết tên hôn quân là một ngày tuyết lớn.
Tẩm cung lạnh lẽo, hương khói đã sớm tàn từ lâu...
Khắp nơi đều là máu, hắn đến lúc chết vẫn không tin được nàng gϊếŧ hắn.
Lúc ta tìm thấy nàng, một thân bạch y của nàng nhiễm đầy máu, quỷ dị như tula ngục a tỳ, nàng đứng đó, đôi đồng tử hổ phách trống rỗng đến vô hồn, nàng nhìn hai tay nhiễm đầy máu của mình mà thất thần.
Ta nghe thấy giọng của mình run rẩy đến kì lạ "Chủ nhân, Dã Liên chuẩn bị nước ấm để người thanh tẩy ?". Khoảnh khắc đó ta biết, đây là lần cuối cùng ta có thể chiếu cố cho nàng. Mọi thứ đều đã không thể quay lại ban đầu, tất cả chỉ là một chút hương khói le lói trong hỏa lô đã tàn.
Ta để người tung ra tin tức ta là kẻ đã gϊếŧ chết tên hôn quân, triều thần trong triều đều a du nịnh bợ, bọn chúng muốn lật đổ nàng để lập một cái thân vương lên ngôi. Mà cái cớ chính là tội sát phụ của nàng. Trong mắt ta nàng là một vị tinh tú thanh cao, bất nhiễm bụi trần. Thế nên những thứ nhơ nhớp này, hãy để ta gánh thay nàng, coi như là điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng.
Đêm đông chí, ngục tù lạnh lẽo, hoa tuyết tràn từ song sắt bên ngoài vào...
Nàng đến thăm ta, ta ngàn vạn cũng không ngờ nàng còn để tâm đến ta, ta thật sự rất vui, ta có thể nghe thấy ngữ khí của mình lúc nói chuyện với nàng như sắp khóc đến nơi.
Nàng hỏi ta, có hối hận hay không, hối hận sao... nếu hối hận vậy ta sẽ hối hận cái gì, hối hận vì đã đi theo nàng, hay hối hận vì đã yêu nàng... Ta không rõ, cũng không để tâm đến... có lẽ ta không bao giờ hối hận...
Ta lấy hết dũng khí để nói hết tâm ngôn của mình, cầu nàng có thể chấp nhận ta, chỉ là cũng bằng không, nàng lạnh lùng phất áo bỏ đi. Lúc ấy tim ta cũng chỉ còn tro tàn...
Ngày ta hành quyết, ta trông thấy nàng ở trà lâu đối diện, vẫn bạch y thêu hàn mai cao lãnh, vẫn như cũ ta chẳng bao giờ chạm đến. Phảng phất ta như trông thấy đêm mưa mà ta gặp nàng, nàng vẫn cao quý phi phàm, ta vẫn chật vật như cũ, mọi thứ dù đi xa đến đâu, cuối cùng vẫn quay lại thời khắc ban đầu...
Ta tạ thế, lúc hơi thở cuối cùng của ta không còn, ta nhìn thấy bi thương nhiễm đầy đôi đồng tử hổ phách kia.
Hóa ra không phải ta tự mình đa tình, nàng vẫn luôn yêu ta...
Chỉ cần bao nhiêu đó thì đã đủ rồi...
Quỷ sai dẫn ta xuống Hoàng Tuyền, trong biển hoa bỉ ngạn rộng lớn, ta không nhìn thấy gì... có lẽ những hồi ức đẹp đó, ta đã sớm đánh mất từ lâu...
Ta cố chấp ở bên Nại Hà chờ nàng, chờ suốt ba mươi năm... cuối cùng đến khi nhập luân hồi vẫn không chờ được nàng...
Tái ngộ tại hậu kiếp...