Hẹn Nàng Ở Hậu Kiếp (Tái Ngộ Tại Hậu Kiếp)

Chương 20

Chương 18: Đông Phương Hạ
Tại Quân gia, thư phòng Quân gia chủ, một cái lão nhân râu tóc trắng xóa như lê hoa, nét mặt nghiêm nghị kinh người. Ông ngồi trên ghế gỗ đàn hương, quải trượng khắc hắc long gào thét. Một cái nam nhân trẻ tuổi kính trọng dùng hai tay đưa cho ông một phong thư.

Quân gia chủ cũng không vội, từ tốn đón lấy, chậm rãi tháo phong thư ra. Bên trong có rất nhiều ảnh, đều là ảnh chụp của Quân Nghi Lãnh cùng Nhan Khanh. Có lúc là khi các nàng đang đi mua sắm, có lúc là cùng đi chung xe, cả bức ảnh Nhan Khanh hôn tạm biệt Quân Nghi Lãnh tại sân bay cũng có.

Sắc mặt Quân gia chủ thâm trầm không rõ, bàn tay đã điểm đồi mồi khẽ chạm vào Quân Nghi Lãnh trong ảnh, đôi mắt rắn rỏi sâu không thấy đáy, chỉ nghe thấy giọng ông thâm sâu cực điểm vang lên "Điều tra về cái omega này, một điểm cũng không được thiếu".

Nam nhân trẻ tuổi đứng cạnh ông vẫn nhất mực cung kính, nhẹ nhàng cúi người nhận lệnh.

**********

Nhan Khanh bắt taxi đến trường nghệ thuật, buổi khảo nghiệm của nàng là vào chín giờ sáng. Nàng vận một bộ váy ren liền thân màu lam, thắt lưng kết một đóa hoa hồng đính cườm, chân váy dài qua gối một chút, phần ren lượn lờ như cánh bướm mỏng manh quanh chân nàng, tay áo của váy dài đến khuỷu tay, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tựa ngó sen. Ba ngàn tóc đen bỏ xõa đến thắt lưng, mềm mại như suối ngọc. Dung nhan ôn nhu mà đạm nhiên, không son phấn càng phá lệ thanh thuần mỹ lệ.

Lúc nàng xuất hiện ở trường nghệ thuật cũng câu lấy sự chú ý của vài học viên.

Nhan Khanh có điểm thẫn thờ mà đi trên hành lang trường nghệ thuật, khắp nơi đều vươn đầy khí chất cổ xưa, cả kiến trúc cũng có ba bốn phần cổ kính, bài trí cũng là những bức thủy mặc tứ bình, thật sự khiến người khác tâm bình khí lặng lại.

Nhan Khanh từng bước đi trên hành lang, tâm tình thư thái mà ngắm nhìn cảnh vật. Nhưng trùng hợp thế nào nàng còn chưa đến được văn phòng khảo nghiệm, nàng đã đυ.ng phải một người vừa chăm chú xem văn kiện vừa vội vàng đi hướng ngược lại.

Văn kiện trên tay người kia cũng vì thế mà rơi tứ tung trên đất, Nhan Khanh đều bị đυ.ng đến da thịt sinh đau, nhưng người kia lại vẫn như thường sóng lưng thẳng tắp.

Nhan Khanh nhận ra khí tức của đối phương là một cái alpha, còn là một nữ alpha, nữ nhân trước mắt nàng hẳn là hai sáu, hai bảy tuổi. Vóc người cương nghị đặc trưng của alpha, dung nhan lạnh nhạt như nước, cặp kính gọng đen nho nhã, ba ngàn tóc đen buộc gọn sau đầu, phá lệ thành thục. Nàng ấy đang nhíu mày nhìn nàng, Nhan Khanh vội hữu lễ nói "Thật xin lỗi" rồi nhẹ nhàng ngồi xuống nhặt lại văn kiện cho nữ nhân kia.

Mà nàng ấy cũng giống nàng, ngồi xuống nhặt lại giấy tờ của mình, hành động của cả hai người đều xuất phát từ phép lịch sự thông thường, cũng không quá nhiều để tâm đến chuyện vừa rồi, dù thế nào thì đó cũng chỉ là một sự cố nhỏ.

Nhưng vô tâm hữu tâm thế nào, nữ nhân đang gấp gáp nhặt văn kiện kia lại nhặt nhầm mà cầm lấy tay Nhan Khanh. Cả hai phút chốc ngẩn người, sau đó vội vã tách nhau ra. Nhan Khanh có điểm bối rối đứng lên trao lại văn kiện cho nữ nhân alpha kia rồi rời đi ngay.

Nhưng nàng lại không biết, nữ nhân đó thế nhưng vẫn nhìn theo nàng đến tận khi bóng lưng nàng khuất dần vẫn chưa dời tầm mắt, đôi mắt đen thân u đầm sau lớp gọng kính thâm sâu không rõ. Cuối cùng lại trông thấy nữ nhân kia ngửi lấy bàn tay đã nắm phải Nhan Khanh khi nãy, trong mắt mang theo một tia mê muội, không rõ nàng ấy đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy nàng ấy bật thốt khe khẽ "Hương liên hoa sao...".

Nhan Khanh cũng sớm quên mất chuyện sáng này, đến tận khi khảo nghiệm, nàng mới ngàn vạn không ngờ mà biết rằng nữ alpha mà mình vừa chạm phải, thế nhưng lại là một cái lão sư trong trường nghệ thuật, Đông Phương lão sư, Đông Phương Hạ.

Nhưng Nhan Khanh cũng không vì thế mà làm lỡ đi buổi khảo nghiệm của mình, kết quả thật ngoài mong đợi, nàng được chọn vào lớp đặc biệt của trường nghệ thuật. Lớp này chỉ có tối đa hai mươi học viên, đều là những người có thiên phú đặc biệt về thanh nhạc cổ truyền. Những học viên này cũng không cần phải học đủ bốn năm như học viên thông thường, tự khắc sẽ có lão sư đặc biệt truyền thụ.

Hôm nay Nhan Khanh chỉ cần đến ghi danh là được hôm sau sẽ bắt đầu nhập học, nàng còn biết được thêm một chuyện, lão sư đảm nhiên lớp học đặc biệt kia cũng là Đông Phương lão sư. Nhan Khanh có điểm suy tư, Đông Phương Hạ, Đông Phương Cầm, các nàng có liên quan gì đến nhau hay không.

Lúc Nhan Khanh rời khỏi trường nghệ thuật cũng đã là giữa trưa, sắc trời u ám không tìm thấy điểm ánh dương le lói nào. Nhan Khanh đứng ở cổng trường, đều đã đứng được nửa tiếng nhưng cũng không bắt được taxi nào.

Chợt một chiếc Farrari màu xám đỗ ngay bên cạnh nàng, nàng còn đang thắc mắc không thôi thì lại trông thấy Lăng Doãn bước từ trong xe ra, vest xám phối cùng mái tóc ngắn ngang vai phá lệ nhanh nhẹn, so với khi trước thì thành thục cùng thâm trầm thêm mấy phần. Tầm mắt Lăng Doãn u ám mà khóa chặt lấy Nhan Khanh.

Thầm kêu một tiếng xoảng trong lòng, Nhan Khanh nét mặt vẫn đạm nhiên như thường, nàng nhẹ nhàng quay đi khỏi đó, hoàn toàn như chưa từng quen biết Lăng Doãn.

Nhưng vẫn có nhiều kẻ không yên tĩnh như vậy, còn chưa Nhan Khanh đi được mấy bước, tay nàng đã bị Lăng Doãn kiềm chặt. Nàng có điểm không vui nói "Tiểu thư, cảm phiền tự trọng".

Lăng Doãn thâm trầm nhìn nàng, dung nhan vốn thanh tú rạng rỡ giờ lại như giấy tuyên thành bị mực đen nhiễm bẩn, nàng nhếch môi trào phúng "Nhan Khanh, em thật biết diễn kịch" nói rồi còn chưa để Nhan Khanh kịp phản ứng, nàng đã hung hăng kéo nàng ấy vào xe.

Nhan Khanh có điểm khó chịu, nàng hung hăng giãy khỏi kiềm kẹp của Lăng Doãn, lạnh lùng thốt "Buông tôi ra...".

Khí lực của một cái omega như nàng làm sao có thể sánh kịp một cái alpha, thế nên dù có giãy giụa ra sao cũng không thoát được. Lăng Doãn nắm lấy tay nàng sinh đau, nàng kiềm không được mà kinh hô "Đau... buông ra, tôi không đi với cô, buông ra !!".

Lăng Doãn hoàn toàn xem lời của nàng bằng thừa, chẳng thèm để tâm đến kháng cứ của Nhan Khanh, vẫn như trước bức nàng vào xe.

Mấy kẻ đi đường cũng hiếu kì dừng chân nhìn sang hướng này, thì thầm to nhỏ. Nhưng ai cũng sợ hãi nét mặt thâm trầm của Lăng Doãn mà không dám tiến đến.

Nhan Khanh đều bị Lăng Doãn nắm đau đến khóe mắt phiếm lệ, nhưng chợt một cánh tay khác xuất hiện thay nàng tháo bỏ gọng kiềm của Lăng Doãn, chỉ nghe thấy ngữ khí lạnh tanh của người vừa đến "Lăng tiểu thư, khi một cái omega nói rằng không muốn, cô nên biết phong độ mà buông tay thì mới phải".

Nhan Khanh có điểm khó tin nhìn Đông Phương Hạ đang đứng chắn trước nàng cùng Lăng Doãn. Cả hai đều một vóc người cao ngất tiêu soái. Chỉ khác, Lăng Doãn hiện tại thì thâm trầm như gai nhọn, còn Đông Phương Hạ thì cao lãnh phi phàm.

Lăng Doãn nhìn Nhan Khanh đang đứng sau lưng Đông Phương Hạ, lửa ghen lại bừng lăn ngùn ngụt, nàng mỉa mai nhìn cái nữ alpha trước mắt mình "Đông Phương tiểu thư, từ khi nào mà cô bắt đầu để tâm đến omega thay vì mấy loại cổ nhạc vậy ?".

Tầm mắt của Đông Phương Hạ giấu sau gọng kính hàn quang chợt lé rồi biến mất, nàng trước nét mặt vẫn không nửa điểm gợn sóng "Lăng tiểu thư, ăn nói nên thận trọng một chút, Nhan đồng học hiện tại là học viên tôi đảm nhiệm, vậy nên cảm phiền cô xem trọng mặt mũi của tôi một chút".

Lăng Doãn nghiến răng không cam tâm, còn muốn nói gì đó với Nhan Khanh nhưng khi trông thấy dáng vẻ lạnh tanh của Đông Phương Hạ liền quay lưng lên xe bỏ đi.

Chiếc Frrari màu xám khuất dần, mấy người xem náo nhiệt xung quanh cũng nhanh chóng tản đi. Đông Phương Hạ quay lại nhìn Nhan Khanh, nhẹ giọng "Em có sao không ?".

Nhan Khanh dù cổ tay đều đã bị bầm tím nhưng nàng lại cười nhạt đáp lại "Cảm ơn lão sư, em không sao".

Đông Phương Hạ mím môi một lúc, sau đó lại nói "Tôi đưa em về ?" có lẽ tính tình của nàng cũng khô khan như vậy, lời cũng chỉ được mấy tự.

Nhan Khanh rất không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng cái nữ nhân này, bóng ma lần trước của Đông Phương Cầm nàng vẫn chưa quên được, vậy nên nàng có điểm khó gần với vị Đông Phương lão sư trước mắt. Nàng uyển chuyển từ chối "Không cần phiền lão sư, nhà em rất gần đây, em bắt taxi là được rồi".

Đông Phương Hạ sao không nhìn ra tránh né của Nhan Khanh, mạc danh kì diệu có điểm không vui, nhưng nếu đối phương đã không muốn nàng cũng sẽ không ép. Tĩnh lặng đứng đó, chờ Nhan Khanh bắt được taxi rời đi mới thôi.

********

Lúc Nhan Khanh về đến nhà cũng đã gần một giờ trưa, cả căn nhà vắng lặng đến kì lạ. Nhan Khanh ngồi gục trên sofa, mệt mỏi khép hờ mắt, từ lúc Quân Nghi Lãnh đi công tác, các nàng dù vẫn nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau, nhưng mà nàng vẫn không thể nào cảm thấy ấm áp.

Đã quen được nằm trong lòng của Quân Nghi Lãnh mà ngủ, thiếu đi vòng ôm đó, đêm nào với nàng cũng là một loại dằn vặt.

Chợt túi xách của nàng khẽ rung, Nhan Khanh vội lục tìm điện thoại của mình, là Quân Nghi Lãnh gọi cho nàng, rõ ràng chỉ là một cuộc điện thoại nhưng sắc mặt Nhan Khanh lại tốt lên trông thấy. Nàng vừa nghe máy thì ngữ khí ôn nhu như nước của Quân Nghi Lãnh đã truyền ra "Khanh Khanh, chị vừa bị Lăng Doãn quấy rối sao ?".

Đối với chuyện nhất cử nhất động của mình đều bị Quân Nghi Lãnh nắm trong lòng bàn tay, Nhan Khanh cũng đã sớm quen, càng không thể nói dối được. Đều là bất đắc dĩ đáp lại "Cũng không hẳn là quấy rối, chỉ là chị ấy có điểm kích động, chị cũng không sao, em đừng lo".

Quân Nghi Lãnh thở dài, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt hỏi "Vậy chị có làm sao hay không ?".

Nhan Khanh mím môi, không biết đáp làm sao, liền nghe thấy ngữ khí của Quân Nghi Lãnh đã thêm hai phần cứng rắn "Khanh Khanh ?".

Nhan Khanh đều chỉ có thể nhỏ giọng nói "Ân, chỉ bị bầm một chút".

Quân Nghi Lãnh liền lạnh băng ra lệnh "Thuốc giảm đau đặt ở ngăn thứ ba trong tủ phòng ngủ, mau bôi thuốc cho em".

Nhan Khanh liền nhu thuận nghe theo "Chị sẽ thoa ngay... Lãnh, em đã ăn gì chưa ?".

Quân Nghi Lãnh đều cảm thấy bản thân rất dễ bị hồ lộng, nàng bất dĩ nói "Em đã ăn rồi, còn chị ?".

Nhan Khanh dùng một tay ôm lấy đầu gối mình, cuộn người nằm trên sofa, nỉ non nói chuyện cùng Quân Nghi Lãnh "Ưm, chưa, chị định sẽ ăn ngay...".

Tại một nơi khác, Quân Nghi Lãnh ngồi trên ghế tổng tài, vừa xem văn kiện vừa cười đáp lại "Chị thật hư, đã dặn chị không được bỏ bữa rồi mà, em có đặt một hộp cháo trong tủ lạnh, chị lấy ra hâm nóng rồi dùng".

Nhan Khanh cũng nhu thuận nghe theo, lật đật rời sofa chạy vào bếp, một tay giữ điện thoại, tay kia mở cửa tủ lạnh lấy hộp cháo ra, thấy hộp cháo lại là cháo thịt thì bật cười "Lãnh, ngoài cháo thịt em còn biết nấu gì khác không ?".

Quân Nghi Lãnh nghe xong thì ngẩn người, sau lại ho khan nói "Không phải em còn nấu trà nữa sao ?".

Nhan Khanh rất không khách khí chế nhạo "Ngoài ra đâu ? Em chỉ biết nấu mỗi cháo cùng trà thôi đúng không ?".

Không nghe thấy Quân Nghi Lãnh đáp lại, Nhan Khanh càng thêm vui vẻ, có điểm trẻ con bất đầu khoe khoang "Chị a, biết nấu canh này, biết hầm gà này, còn có sườn xào chua ngọt nữa, a đúng rồi cả bánh ngọt nữa...".

Quân Nghi Lãnh nghe thấy tâm tình hỉ nhạc của Nhan Khanh thì nhẹ nhàng nở nụ cười sủng nịch, nhu thuận lắng nghe nàng ấy khoe khoang. Mệt mỏi suốt mấy ngày chỉ cần nghe thấy Nhan Khanh vui vẻ liền hóa thành hư vô.

Cả hai cứ vậy nói chuyện cùng nhau suốt mấy giờ liền, đến tận khi Nhan Khanh nghe thấy có người giục Quân Nghi Lãnh nên đến cuộc họp, mới lưu luyến tắt máy.

********

Buổi chiều Nhan Khanh không ăn cơm ở nhà mà đến nhà phu phụ Châu Khinh Ngọc ăn tối cùng.

Nhưng nàng chỉ vừa rời khỏi nhà, trùng hợp Đông Phương Cầm cũng tiến ra từ chung cư bên cạnh, nàng ta một thân váy dạ hội màu đen quyến rũ, trang điểm tỉ mỉ, một đôi mắt xếch yêu diễm câu nhân. Trông thấy Nhan Khanh thì hừ lạnh khinh bỉ.

Sau chuyện tìm đến tận nhà lần trước, không rõ Quân Nghi Lãnh đã nói gì với nàng ta, mà Đông Phương Cầm hiện tại nửa điểm thất thố với Nhan Khanh cũng không có. Dù khinh thường với Nhan Khanh vẫn nồng đậm nhưng tuyệt không dám một lời nói nặng. Cứ như vậy hung hăng liếc Nhan Khanh mà bỏ đi.

Nhan Khanh cũng không để tâm đến dáng vẻ nhàm chán đó, nàng như cũ vội vã tìm đến chỗ của Cảnh Hàn cùng Châu Khinh Ngọc.

Sau khi Châu Khinh Ngọc mang thai, Cảnh Hàn cũng chẳng cho nàng đi làm nữa, một mực đều giấu mình trong nhà mà dưỡng thai, nếu không có Nhan Khanh bầu bạn, nàng đều buồn chết rồi.

Lúc Nhan Khanh đến nơi, đã trông thấy Châu Khinh Ngọc đang bận rộn trong bếp. Nàng liền vội vã vào trong, giúp nàng ấy một tay.

Châu Khinh Ngọc thấy nàng thì cười vui vẻ "Tiểu Khanh Khanh, em đến rồi".

Nhan Khanh nhẹ nhàng thả rau vào bồn nước để thanh tẩy, nhu thuận đáp "Vâng, lão sư. Hôm nay cô có điểm khó chịu nào không ?".

Châu Khinh Ngọc còn đang bận rộn nêm nếm cho nồi canh, nàng cười khẽ "Không, cô cảm thấy rất bình thường, chẳng hiểu Hàn thế nào cứ làm quá lên" nói rồi còn bỉu môi kháng nghị.

Nhan Khanh nghe vậy thì chỉ cười không đáp, Hàn tỷ cùng Ngọc lão sư mỗi lúc một ái ân không rời, cả trợ lý như Cảnh Hàn lại trắng trợn bỏ rơi tổng tài mình là Quân Nghi Lãnh đi công tác mà ở nhà ôm vợ. Vậy nên mấy hôm nay nàng mỗi lần nhắc đến phu phụ Cảnh Hàn, ngữ khí của Quân Nghi Lãnh lại lạnh đi mấy phần.

Lúc Nhan Khanh cùng Châu Khinh Ngọc bày biện xong thức ăn thì Cảnh Hàn cũng vừa về đến. Nàng vội vã ôm lấy Châu Khinh Ngọc đòi hôn nhẹ.

Châu Khinh Ngọc vung nắm đấm tuyết nhỏ đánh đánh vào người nàng, sắc mặt hồng hồng gắt khẽ "Làm gì thế hả ? Không thấy Tiểu Khanh Khanh còn ở đây à ?".

Nhan Khanh ngược lại chỉ xem như không thấy gì mà quay lưng đi rửa tay để ăn cơm.

Cảnh Hàn đợi Châu Khinh Ngọc không chú ý liền vội vã hung hăng mấy ngụm lên má nàng rồi quay đi tắm. Bỏ lại Châu Khinh Ngọc sắc mặt đều sắp nhỏ máu đến nơi, cả vành tai Nhan Khanh cũng có điểm hồng hồng.

Cả ba sau đó ăn cơm vui vẻ cùng nhau, ba cái nữ nhân thì bao giờ chuyện nói cũng không hết, vậy nên bữa tối phá lệ rơm rả.

Tối tám giờ, Nhan Khanh tạm biệt phu phụ Cảnh Hàn mà quay về chung cư của mình, nàng chuẩn bị kĩ càng một chút để sáng mai nhập học. Nàng từng nghĩ khi nàng thôi học trường kinh tế, nàng cũng sẽ một điểm nào đó lưu luyến. Nhưng có lẽ đã sai rồi, nàng một chút cũng không có...

Chín giờ, sau khi kết thúc điện thoại với Quân Nghi Lãnh, chuông điện thoại Nhan Khanh lại vang lên. Suy nghĩ một chút, nàng cũng nhấc máy, đầu bên kia liền tràn ra tiếng rêи ɾỉ quen thuộc.

"Doãn... ưʍ... ah... nhẹ một... ưʍ... chút..."

Nàng liền tắt máy, mấy hôm nay, đều đặn đến kì lạ, Tư Lệ đều dùng cách này để châm chọc nàng. Nhan Khanh chỉ cười nhàm chán không để tâm đến...

********

Tiểu kịch trường =))

Mặc Mặc "Haiz, tình địch nặng kí lên sàn rồi, ngươi có ý định gì chưa ?"

Quân Nghi Lãnh "Rồi"

Mặc Mặc "Cái gì vại ?"

Quân Nghi Lãnh "Kkk, chọi vô nhà mỗi đứa trái lựu đạn là được rồi"

Mặc Mặc "Ý hay, ta đăng xì ta tút nổ banh chành liền :3"