Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

chương 68: tiểu thúc ngồi xe lăn 33

Không thể --

Không thể --

Tạ Nam Ân phát điên ôm lấy đầu, cả người run rẩy không biết phải làm sao, móng tay không khống chế được đâm vào trong thịt, đầu đau giống như muốn nổ tung.

Y gần như bò tới bênh cạnh Tạ Mộc nằm trên đất.

Ánh mắt Tạ Mộc đã có chút hoảng hốt, cậu vất vả hô hấp, chờ sau khi nhìn thấy Tạ Nam Ân, trên mặt cậu liền cố gắng lộ ra một nụ cười.

"Anh hai..."

Cậu khó khăn nói, trong nụ cười tràn đầy vui vẻ, âm thanh yếu ớt đứt quãng, "Em thật sự cho là... Sẽ không còn được gặp lại anh..."

Nhìn thần sắc cơ hồ tuyệt vọng đến mức sắp phát điên của nam nhân, lông mày Tạ Mộc hơi nhíu lại, cậu gian nan đưa tay muốn lau đi nước mắt của Tạ Nam Ân.

"Đừng đau lòng..."

Tạ Mộc cười, "Anh hai nên vui cho em mới đúng..."

"Cuối cùng... em có thể không phải đau nữa."

Tạ Nam Ân triệt để phát điên.

"Sẽ không, em sẽ không có việc gì, anh hai tìm bác sĩ, anh hai tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho Tiểu Mộc của chúng ta, chẳng mấy chốc em sẽ tốt lên, chúng ta sẽ giống như trước đây, em muốn đi đâu thì liền đi đến đó, có được hay không?"

Tạ Nam Ân ôm lấy Tạ Mộc, hai tay run rẩy thuận theo ý Tạ Mộc, đem ngón tay lạnh băng của cậu đặt trên mặt mình, bên trong hai mắt tràn đầy hoảng loạn.

"Xin lỗi, là anh hai không nên lừa em, anh hai dẫn em đi tìm bác sĩ, rất nhanh, rất nhanh liền tốt thôi, lấy viên đạn ra là tốt rồi..."

Tạ Nam Ân vừa nói vừa muốn ôm người lòng đứng lên, Tạ Mộc cười lắc đầu, "Đừng đi..."

"Anh hai, em đau quá, mỗi ngày em đều phải chịu đựng đau đớn, em thật sự... kiên trì không nổi nữa."

"Cuối cùng em đã từng nghĩ..."

Trong mắt Tạ Mộc mang theo ước ao nhẹ giọng nói, nhưng nội dung lại giống như sấm rền, mạnh mẽ đâm vào tận sâu trong lòng Tạ Nam Ân.

"Nếu như trước kia, khi ba mẹ rời đi cũng mang theo em thì tốt biết bao."

Thần sắc Tạ Nam Ân cứng lại.

"Anh hai, anh nuôi em lớn, tốt với em, yêu thương em, em thật sự... Thật sự rất thích anh..."

Tạ Mộc thống khổ nhắm chặt hai mắt, "Nếu như khi đó anh trực tiếp tới tìm em, cho dù ba mẹ vẫn còn, em cũng sẽ thích anh."

"Tại sao anh... muốn gϊếŧ bọn họ..."

Tiểu Mộc biết --

Cậu biết...

Trong đầu Tạ Nam Ân lúc này chỉ còn lại có câu nói này.

Y đã không còn nhận biết gì nữa.

Tác dụng của thuốc lúc này liền phát huy, Tạ Nam Ân nghĩ.

Y gần như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể mềm nhẹ đặt Tạ Mộc xuống đất.

"Tiểu Mộc, anh bị bệnh..."

Tạ Nam Ân giống như cầu xin sự cứu rỗi, lấy tay Tạ Mộc áp vào trên mặt chính mình.

"Anh chỉ là bị bệnh, anh chưa hề nghĩ tới sẽ gϊếŧ bọn họ, ta chỉ là.. Không khống chế được..."

Tạ Mộc cười thảm nhìn y.

Mỗi một lần cậu hô hấp đều kèm theo đau đớn kịch liệt.

Tạ Mộc có thể cảm nhận được thân thể của chính mình giống như một cái cái phễu, cho dù tiến vào bao nhiêu cũng đều trôi sạch ra ngoài, cuối cùng chỉ để lại một cái thể xác không có nửa điểm sinh mạng.

"Anh hai, em không hận anh được, nhưng em cũng không có cách nào đối mặt với anh..."

"Chết, mới là lựa chọn tốt nhất."

"Không... Không được, Tiểu Mộc, em đừng đi, không phải em nói muốn cả đời đều đi theo anh hai sao?"

Tạ Nam Ân nắm lấy hai tay Tiểu Mộc, y chưa bao giờ gào khóc tàn tạ như vậy.

Tạ Thời vẫn còn ngơ ngác ngồi dưới đất.

Hắn vẫn luôn cảm thấy nội tâm mình đang ẩn giấu một con dã thú, bên ngoài nhìn như đã hoàn toàn ép nó xuống, nhưng trên thực tế nó vẫn luôn tồn tại.

Mãi đến lúc thân mật với chú.

Tạ Thời lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp, không lẫn lộn bất kỳ lợi ích nào, chỉ là đơn thuần cười.

Thú hoang nói, nó muốn có được nam nhân này.

Tạ Thời đã quen cướp đoạt, quen đem hết tất cả đồ vật vừa ý nuôi nhốt lại, nếu muốn chạy trốn liền cắt đứt cánh, khóa hai chân lại, nhốt vào nơi ai cũng không nhìn thấy được.

Lần này, hắn đương nhiên cũng như vậy ra tay với Tạ Mộc.

Chú không nghe lời vẫn luôn muốn chạy trốn, Tạ Thời liền tự tay cắt đứt gân chân của cậu, con thú trong nội tâm sau khi nhìn thấy hai chân cậu nhuốm máu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn nghĩ, lần này chú trốn không được.

Nhưng hắn quên mất, thế gian này còn có cái chết.

Mà hiện tại viên đạn ghim trong tim cậu, là Tạ Thời bắn ra.

Giây phút nhìn thấy máu tươi, Tạ Thời giống như tiến vào một một không gian tách biệt, hắn có thể nhìn thấy cậu, có thể nghe thấy cậu, nhưng một câu nói hắn cũng đều không nói ra được.

Trông tâm trí Tạ Thời không khống chế được mà nhớ lại tất cả trước kia.

Chú cười với hắn, xoa đầu hắn.

Kiên trì dạy dỗ, đem toàn bộ những gì tích lũy được ba năm qua đều giao cho hắn.

Cuối cùng, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt trở nên lạnh băng, ánh mắt giống như đang nhìn giun dế khiến Tạ Thời đêm đến không thể chợp mắt.

Hắn biết chính mình là loại người gì, hắn căn bản không xứng với Tạ Mộc.

Nhưng lại muốn có được --

Hắn đem Tạ gia nắm ở trong tay, đem Tạ Mộc giam cầm trong một thế giới tách biệt, chữa trị chân của cậu, cho cậu hi vọng, nhưng cũng tự tay phá huỷ một chút ước ao này.

Hắn cố ý thả người chạy, muốn để chú thấy rõ bộ mặt thật của Tạ Nam Ân, nhưng đến khi mũi kim kia đâm vào cơ thể cậu, đến khi trơ mắt nhìn nụ cười giống như được giải thoát của cậu, Tạ Thời đột nhiên phát hiện.

Rõ ràng là hắn đang khiến cậu nhìn rõ chính hắn.

Tạ Thời hối hận rồi.

Hắn thật sự hối hận rồi.

Hắn có thể vì cậu từ bỏ tất cả, tên, thân phận, mang theo cái tên của người cha mà hắn đã từng ghét nhất, học cử chỉ nụ cười của Tạ Nam Ân.

Hắn đem chính mình biến thành bộ dáng của người khác.

Tạ Thời cho là như vậy thì ít nhất cậu sẽ cười với hắn.

Nhưng giả cuối cùng vẫn là giả.

Đợi đến khi chân chính Tạ Nam Ân đến, cậu vẫn sẽ không chút do dự vùi đầu vào trong lòng y.

Tạ Thời có thể chấp nhận.

Hắn cái gì cũng có thể chấp nhận, cho dù Tạ Mộc nhớ ai, coi hắn là thành ai, chỉ cần Tạ Mộc có thể ở bên cạnh hắn, như thế nào cũng đều có thể.

Nhưng mới vừa nãy, tự tay hắn bắn một súng vào trong trái tim cậu.

Tạ thời cứng ngắc quỳ tại chỗ cũ, con ngươi thẫn thờ đột nhiên giật giật.

Chú...

Tạ Thời dùng cả tay chân, bò đến bên cạnh Tạ Mộc.

"Chú, chú đừng sợ, tôi dẫn chú đi xem bác sĩ..."

Đồng tử Tạ Mộc đã không còn ánh sáng, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, trước mắt là một mảnh trắng xóa.

Đột nhiên cậu lộ ra một nụ cười.

"Tạ Thời, cám ơn cậu."

Tạ Thời giật mình.

Mắt hắn đỏ ngầu, không biết làm sao chống đỡ toàn thân đau nhức nhìn Tạ Mộc.

"Chú... Chú..."

Tạ Thời dùng âm thanh yếu đuối gọi nam nhân trước mặt, "Tôi đây, Chú..."

Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng nhìn hắn trước kia, trong lòng Tạ Thời liền chùng xuống.

Hắn thấy bên trong là cảm kích.

Tại sao, là cảm kích...

Tạ Thời còn chưa nghĩ rõ ràng, nam nhân đã mở miệng.

Tạ Mộc cười, âm thanh nhẹ nhàng.

"Cám ơn cậu, gϊếŧ tôi..."

Ngón tay lạnh băng đang xoa trên mặt Tạ Nam Ân cuối cùng cũng rơi xuống.

Tạ Thời nhìn nam nhân nhắm mắt, máu trong người hắn dường như đông lại.

Cậu nói, cảm ơn hắn, gϊếŧ... cậu?

"Chú, chú đừng làm tôi sợ... Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, súng của tôi không phải nhắm vào chú mà..."

"Chú, chú..."

Tạ Thời mang trên mặt luống cuống, cẩn thận từng li từng tí một đυ.ng vào nam nhân.

Không có phản ứng, một chút cũng đều không có.

Tạ Thời dường như hiểu được điều gì, tay hắn run run rẩy rẩy đặt dưới mũi Tạ Mộc.

Không có hơi thở.

Nam nhân lẳng lặng nằm đó, thảm len màu trắng dưới thân đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh Tạ Thời quen thuộc.

Máu này... Là của chú...

Hắn nổ súng bắn chú của hắn.

Tạ Thời run rẩy thân thể giống như rất lạnh, đôi môi trắng bệch, một chút màu sắc cũng không có.

"Chú..."

Âm thanh của thanh niên lần đầu tiên nghẹn ngào, "Chú tỉnh lại đi, mở mắt ra, tôi không bao giờ nhốt chú nữa, không bao giờ trói chú..."

Tạ Mộc đã chết đương nhiên là không cho Tạ Thời bất kỳ đáp lại nào.

Chú của hắn vẫn luôn lạnh lùng nhìn hắn, chết rồi.

Tạ Thời quỳ rạp trên mặt đất nhìn mặt mũi bình tĩnh của nam nhân, nơi bị Tạ Nam Ân đá phải càng đau hơn, hắn che ngực hộc ra một ngụm máu.

Máu tươi văng đến bộ đồ trắng của Tạ Mộc.

Tay Tạ Thời run rẩy đi lau.

"Xin lỗi chú, tôi lau sạch cho chú, chú tức giận sao?"

Hắn nói năng lộn xộn, "Có phải là tức giận cho nên mới không để ý tới tôi, chú đánh tôi đi, mắng tôi cũng được, chỉ cần chú đừng nóng giận, đừng không để ý tới tôi..."

"Chú thích ngắm tuyết, tôi dẫn chú đi xem có được hay không?"

"Chú không thích bị nhốt, vậy thì không sao cả, chú muốn đâu cũng được, tôi không bao giờ ngăn cản, đừng tức giận..."

"Chú thích Trình An, tôi đem nó đưa đến bên cạnh chú..."

"Chú, chú à..."

Tạ Thời quỳ gối trước mặt Tạ Mộc, thống khổ dựa trán vào trong lòng nam nhân.

"Tôi yêu chú..."

"Đừng rời bỏ tôi, van xin chú..."

"Chỉ cần chú còn sống, chỉ cần chú còn sống..."

Nhưng Tạ Mộc đã không còn sống.

Cậu đã chết.

Bởi vì đau đớn mà Tạ Thời tạo ra.

Tự tay hắn gϊếŧ chú của hắn.

Sau khi chỉ mới vừa hiểu được tình yêu đối với chú.

Tạ Thời nhìn hai tay nhuốm máu, trong mắt chỉ có đổ nát tuyệt vọng.

Chú...

Hắn hối hận rồi, thật sự hối hận...

Nhưng tất cả cũng đã trễ từ lâu.

【 Keng! Độ hảo cảm Tạ Thời: 100, kí chủ có muốn nhảy sang thế giới khác hay không. 】

Tạ Mộc rất hứng thú nhìn hai người điên trên đất, "Đừng nhảy, chúng ta ở đây xem trò vui, rất hay nha."