Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

chương 62: tiểu thúc ngồi xe lăn 27

Tạ Mộc cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nhưng sau khi tỉnh lại, cậu đã không còn là người làm chuyện gì cũng phải suy tính tỉ mỉ, không còn là người nhìn Tạ Thời bằng ánh mắt lạnh băng như nhị gia của Tạ gia trước kia nữa.

Trình Xuyên bị áp giải đưa đến Tạ gia.

Ở nơi đó, y gặp được tiên sinh của y.

Cậu mặc rất nhiều quần áo, trên cổ choàng khăn lông cáo đỏ rực, lúc này đang ngồi trên xe lăn cúi đầu vẽ tranh.

Trình Xuyên bị người sau lưng ép quỳ xuống trước mặt cậu, nhưng cho dù không bị ép, chính y cũng sẽ quỳ.

"Tiên sinh."

Tạ Mộc tò mò ngước mắt lên nhìn y, lại bị vết thương trên người y dọa sợ, trong mắt cậu có chút sợ hãi lùi xe lăn về phía sau.

Kích động trong mắt Trình Xuyên sau khi nhìn thấy phản ứng của nam nhân nhanh chóng biến mất.

Y cảm nhận được trong mắt Tạ Mộc tràn đầy xa lạ khi nhìn y.

"Anh ta làm gì sai sao?"

Tạ Mộc không nhìn Trình Xuyên nữa, cậu vừa sợ vừa tò mò hỏi người đang chế trụ Trình Xuyên.

"Vâng, Trình Xuyên phạm phải sai lầm lớn."

Người kia cung kính trả lời, nam nhân khi biết được đáp án thì gật đầu, cũng không để trong lòng.

Cậu lại hỏi người bên cạnh "Anh hai đã về nhà chưa?"

Cả người Trình Xuyên cứng lại.

Anh hai...

Tạ Nam Ân trở về?

Nhưng không phải ông ta bị nhốt ở nước Anh sao? Tạ Thời không có khả năng thả ông ta trở về.

Nhưng bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng, Trình Xuyên bị người sau lưng kéo lên, y nhìn nam nhân ngồi trên xe lăn chằm chằm không hề chớp mắt hỏi, "Tiên sinh, ngài không nhớ tôi sao?"

Tạ Mộc nghi hoặc lục lại ký ức, trong mắt chứa đầy mơ hồ, "Tôi biết anh sao?"

Phía sau Trình Xuyên truyền đến giọng nói từ tính của thanh niên, "Đương nhiên không quen biết."

Sau đó y trơ mắt nhìn đôi mắt Tạ Mộc sáng lên, kích động nhìn về thanh niên phía sau y, gọi lớn, "Anh hai!"

Nhưng người đi đến rõ ràng là Tạ Thời.

Trình Xuyên trơ mắt nhìn Tạ Thời đi đến bên cạnh nam nhân, ôn nhu cúi người hôn cậu một cái, mà tiên sinh vốn dĩ hận Tạ Thời thấu xương, luôn không muốn để cho hắn tới gần lại cứ như vậy ngồi ngoan ngoãn để mặc Tạ Thời hôn.

"Anh hai, hôm nay em rất ngoan, anh xem đây là tranh em vẽ đó, nhìn có được hay không?"

Tạ Mộc đưa bức tranh trong tay cho thanh niên xem như đang dâng báu vật, trong ánh mắt cậu tràn đầy yêu thương cùng ngại ngùng.

"Rất đẹp, Tiểu Mộc vẽ tranh thật đẹp."

Tạ Thời ôn nhu cúi người bế nam nhân lên.

"Tiểu Mộc, anh đưa em đi nghỉ ngơi có được hay không?"

Tạ Mộc ngoan ngoãn gật đầu, duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn, cậu lẳng lặng dựa vào trong lòng thanh niên, "Được."

Từ đầu tới cuối tầm mắt Tạ Mộc chưa từng lướt qua Trình Xuyên chút nào.

Trình Xuyên trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện, y cho rằng tim mình đã chết rồi, nó giống như là bị roi sát muối quật vào đau đến mức như l*иg ngực muốn vỡ ra vậy.

"Tiên sinh... Tiên sinh tôi là Trình Xuyên mà..."

Y liều mạng nhào tới lại bị người phía sau đè xuống đất, nhìn Tạ Thời ôm tiên sinh của y rời đi.

Tiên sinh quên mất y.

Chuyện này tại sao có thể xảy ra, tại sao có thể...

Đôi mắt Trình Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, dường như muốn chảy cả huyết lệ.

Tính toán hết thảy... lại là công dã tràng...

***

"Người vừa nãy thật kỳ quái, giống như anh ta có quen biết em vậy." Tạ Mộc ngoan ngoãn được đặt lên giường, nhìn Tạ Thời đắp kín chăn cho cậu, không nhịn được đưa tay ra nắm lấy góc áo của hắn.

"Sao vậy?"

Tạ Thời ngồi xuống bên giường tiến đến gần hôn cậu, hơi thở nóng rực xen giữa hai người làm Tạ Mộc ngại ngùng đến đỏ mặt.

"Anh hai..." Nam nhân ấp úng nửa ngày mới mở miệng, "Anh có thể ở lại với em một lát..."

Trong mắt Tạ Thời lộ ra ý cười, "Sao vậy, không muốn anh sao?"

"Không phải..."

Tạ Mộc có chút sợ hãi lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Chân của em đau quá, muốn nhờ anh hai sưởi ấm giúp em một chút..."

Ý cười trong mắt Tạ Thời biến mất không còn sót lại chút gì.

Hắn vén chăn lên nằm xuống bên cạnh nam nhân, khẽ đưa tay ra xoa đầu gối Tạ Mộc, quả nhiên nơi đó lạnh băng.

Tạ Mộc co vào trong lòng của hắn nhỏ giọng kêu đau, trong thanh âm chứa đầy đau đớn, "Anh hai, em đau quá..."

Từ trước đến nay Tạ Thời chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày chú sẽ để lộ ra yếu đuối trước mặt hắn.

Đã vô số lần hắn từng muốn khiến cho khuôn mặt lạnh băng của chú xuất hiện nụ cười dành cho hắn, muốn chú vì hắn mà khóc, nhưng khi ngày này thật sự đã đến, hắn lại chỉ hận không thể tự bắn chết chính mình trước kia.

Đau đớn của chú, hơn một nửa đều là vì hắn.

Tạ Thời ôm lấy nam nhân vừa yếu đuối kêu đau vừa ỷ lại nằm trong lòng mình, trong đầu hắn trống rỗng giống như có một vực sâu khổng lồ đang không ngừng nuốt lấy hắn.

"Anh hai, đau, đau quá..."

Tạ Mộc bất an giãy dụa, trong thanh âm có tiếng khóc, "Em đau quá..."

"Không đau, không đau..."

Hai mắt Tạ Thời đỏ ngầu, ôn nhu vỗ lưng cậu, "Anh sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em."

"Ừm..."

Tạ Mộc ấm ức gật đầu, nhỏ giọng nói, "Em tin tưởng anh hai."

Ngoan ngoãn, nghe lời, ỷ lại hắn.

Tất cả những điều này đều là những thứ mà trước kia Tạ Thời nằm mơ cũng muốn có được.

Nhưng khi hắn thật sự chiếm được, trong tim chỉ còn lại đắng chát.

Tạ Thời ôn nhu dùng độ ấm của bàn tay mình sưởi ấm đầu gối lạnh băng của nam nhân, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo từ nơi đó vẫn luôn không ngừng truyền vào cơ thể hắn.

Chú càng đối xử tốt với hắn, càng biến thành bộ dáng mà hắn muốn, Tạ Thời liền càng không thể quên được lời nói của bác sĩ.

Không còn nhiều thời gian...

Tạ Thời tuyệt vọng ôm chặt nam nhân.

Bệnh viện tâm thần ở nước Anh.

Tạ Nam Ân mang vẻ mặt không chút cảm xúc từ trên trường nhảy xuống, khi tiếp đất lại không gây ra chút tiếng động nào, bên ngoài bức tường có một chiếc xe màu đen chạy tới, cửa xe mở ra y liền nhanh chóng tiến vào.

Tài xế lập tức đưa qua một cái valy, Tạ Nam Ân lấy súng bên trong ra rồi nhanh chóng đóng lại.

"Người Tạ Thời phái đến đâu?"

Tài xế cung kính đáp, "Thưa ngài, đã chết một nửa."

Trên khuôn mặt anh tuấn trầm ổn của Tạ Nam Ân hiện lên vẻ khinh thường, y vừa lắp đạn vừa lạnh lùng nói:

"Đi thôi, đi gặp thằng ranh con kia."

Sau khi lắp đạn xong, hai tay nam nhân đang mang đôi găng da màu đen cẩn thận lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi ở trong áo.

Y mở đồng hồ ra, bên trong là hình ảnh thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang mỉm cười nhìn ống kính dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt Tạ Nam Ân trở nên ôn hòa, y cẩn thận chạm vào mặt cậu.

Tiểu Mộc, anh đã trở về.