Trình Xuyên bị người của Tạ Thời mang đến khống chế hai tay, bị ép quỳ trên đất.
Y đỏ mắt ngẩng đầu lên, nhìn trừng trừng nam nhân đang ngồi trên giường.
"Tiên sinh..."
Tạ Mộc ném ống tiêm trong tay đi, ánh mắt đầy vẻ giải thoát, cậu nhìn về phía Trình Xuyên không hề có chút căm hận hay phẫn nộ, chỉ có trống rỗng.
Trình Xuyên không muốn như vậy.
Y thà rằng tiên sinh hận y, oán y, cũng không muốn như bây giờ, nhìn cũng không muốn nhìn y một cái.
Tạ Thời nhào đến trước giường, tay run rẩy muốn chạm vào nam nhân, "Chú, chú không sao chứ..."
Thanh niên bế người lên, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, luôn miệng an ủi, cũng không biết là đang an ủi Tạ Mộc hay là hắn đang tự an ủi chính mình, "Sẽ không có chuyện gì, tôi đưa chú đi bệnh viện, rất nhanh liền không sao."
Trình Xuyên bị cưỡng chế quỳ trên đất, mặt dính sát sàn nhà lạnh băng, đôi mắt đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, ánh mắt điên cuồng đã không còn chỉ còn lại đầy vẻ tự giễu.
Y cố hết sức lực, phí hết tâm tư, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Tại sao chứ.
Hai cha con Tạ gia kia, người nào người đó đều được tiên sinh thật tâm đối đãi, tại sao bọn họ có thể có được nhưng y cái gì cũng không có.
Trình Xuyên cười khổ, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng trở nên lạnh băng.
Tiên sinh cho tới bây giờ cũng vẫn không muốn đối mặt với tội ác của Tạ Nam Ân sao.
Vì trốn tránh, cậu thậm chí không tiếc tự làm mình trở nên ngây dại.
Mà y tính đi tính lại, có thể chiếm được cái gì chứ...
Tạ Thời đã ôm Tạ Mộc chạy nhanh xuống lầu, trong ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ ôm người ngồi lên xe, "Lái xe! Đi bệnh viện lớn nhất!"
"Thiếu gia..."
Thuộc hạ kia còn muốn hỏi hai câu, hai mắt Tạ Thời đỏ ngầu tàn bạo ngẩng đầu lên, "Tôi bảo cậu lái xe cậu không nghe à!"
"Vâng!"
Xe chạy đi, Tạ Mộc ôm chặt lấy nam nhân, giọng nói có chút run rẩy, "Không có chuyện gì đâu chú, sẽ không có chuyện gì, tôi tìm bác sĩ trị liệu, rất nhanh liền không sao rồi..."
Nam nhân trong lòng hắn đã không thể trả lời từ lâu.
Loại thuốc này mặc dù trước kia tạo ra ảnh hưởng không nhỏ, nhưng hiệu quả của thuốc rất nhanh, thân thể của người sau khi hút vào nhanh chóng bị phá hoại, mà Tạ Mộc là tiêm vào trong cơ thể so với hút vào mà nói tốc độ phá hoại càng nhanh hơn.
Cậu đã nói không ra lời, cả người ngơ ngơ ngác ngác, vốn dĩ không biết thanh niên đang ôm chính mình lúc này mắt đỏ ngầu, đầy khủng hoảng nhìn cậu.
Tạ Thời chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ, hắn cho là mình có thể ngụy trang thành bất kể dáng vẻ gì, khi có người qua đời hắn có thể đau buồn khóc lóc, nhưng thật ra trong lòng bình thản không gợn sóng, thậm chí còn có tâm tư đứng trước linh đường suy nghĩ xem những người đang gào khóc này có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là diễn kịch.
Hắn cũng có thể ở trước mặt thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu mà biểu lộ ra dáng vẻ mà cô ta thích nhất, làm cho cô ta từng chút từng chút rơi vào bẫy của chính mình.
Cho dù xảy ra chuyện gì, Tạ Thời đều có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà ngụy trang thật tốt, đưa ra quyết định ứng đối hoàn mỹ nhất.
Nhưng những điều đó khi đứng trước nam nhân đang trong lòng hắn lúc này lại không có cách nào tiếp tục được nữa.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là hối hận, trước kia Tạ Thời cứ nghĩ chính mình đang nắm Tạ Mộc trong lòng bàn tay mà đùa bỡn, nhưng bây giờ thanh niên mới biết, người bị rơi vào lưới là hắn mới đúng.
Sợ hãi chưa từng xuất hiện lúc này lại chất đầy trong lòng Tạ Thời, tay hắn run run, không ngừng chạm vào gương mặt lạnh băng của nam nhân.
"Có phải chú rất lạnh không, tôi giúp chú sưởi ấm có được hay không..."
Tài xế từ trong gương chiếu hậu thấy được cảnh tượng thanh niên vừa dùng thanh âm run rẩy nói chuyện vừa không ngừng cúi đầu hôn nam nhân trong lòng, rõ ràng nhìn qua thì Tạ Thời chỉ là có chút kích động, nhưng không biết tại sao y luôn cảm thấy thiếu gia giống như điên rồi.
Tạ Thời đúng là điên rồi.
Tạ Mộc được đưa vào phòng cấp cứu.
Nam nhân trong phòng được cấp cứu một đêm, thanh niên liền đứng bên ngoài cả một đêm.
Cửa sổ trên hành lang không có đóng lại, gió lạnh thổi qua người hắn, lạnh băng giống như cơ thể đang chìm trong hầm băng vậy
Tạ Mộc cuối cùng cũng được cứu lại một mạng.
Bác sĩ cấp cứu nói cho hắn biết Tạ Mộc không thể chống đỡ được lâu.
Thân thể của cậu đã sớm bị suy nhược lúc hai chân bị hại trước đó, hai chân sau khi trải qua hai lần bị thương, thoạt nhìn bên ngoài thì cơ thể Tạ Mộc rất bình thường, nhưng trên thực tế nam nhân ngồi trên xe lăn mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu đựng đau đớn.
Quan trọng nhất là loại thuốc lần này đã triệt để tổn thương cơ chế trong cơ thể cậu, hiện tại miễn cưỡng cứu lại được nhưng người gần như đã phế hoàn toàn.
Tạ Thời cứng đờ cùng bác sĩ đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, cách lớp kính thủy tinh nhìn nam nhân bên trong.
Bọn họ nói, có khả năng chú sẽ mãi mãi không tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại, cũng chống đỡ không được quá lâu.
Sao lại có thể như vậy được.
Không phải là chú rất lợi hại sao?
Không phải cậu luôn có thể tìm ra phương pháp ứng đối, tranh thủ lúc hắn thả lỏng cảnh giác mà trốn thoát sao?
Hiện tại nhất định cũng là kế hoạch của chú, nói không chừng chú là muốn giống như Tạ Nam Ân giả chết thì sao?
Nam nhân trên giường giống như đã suy yếu quá rồi, thậm chí ngay cả hô hấp cậu đều không thể tự chủ, cho dù đang hôn mê nhưng trên mặt vẫn tràn đầy thống khổ.
Tạ Thời hối hận rồi.
Đặc biệt là lúc nghe bác sĩ nói, đả kích của hai lần thương tổn đôi chân đối với cơ thể của Tạ Mộc là nặng nề đến mức nào.
Hắn giận chó đánh mèo tìm đến bác sĩ Joseph, cầm súng chỉa vào đầu của y, bác sĩ Joseph bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch:
"Tạ Thời, lúc đó tôi đã nói rất rõ ràng cho cậu, là cậu nói không sao cả, cậu không nhớ sao?"
Hai mắt Tạ Thời đỏ ngầu, dưới con mắt sợ hãi của ông, vô lực rũ xuống tay đang cầm súng .
Nhớ, hắn đều nhớ.
Hắn chưa từng căm hận chính mình có trí nhớ tốt như bây giờ.
Lúc đối mặt với nam nhân đang hôn mê bất tỉnh không còn sống được bao lâu, Tạ Thời giống như đang tự dằn vặt bản thân mà nhớ lại một ngày kia.
Chú bị trói trên ghế, sắc mặt trắng bệch.
Vào lúc ấy, hắn đang nghĩ.
Hắn nghĩ, hắn bẻ gãy đôi cánh người này, sau đó Tạ Mộc chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, không thể trốn thoát.
Tự tay hắn phá huỷ hy vọng cuối cùng của chú.
"Chú..."
Thanh niên cầm đôi tay băng lãnh không giống người sống của nam nhân cầu khẩn, "Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, van xin chú, tỉnh lại đi..."
"Chú..."
Tạ Thời liều mạng cầu xin, "Tôi không bao giờ khống chế chú nữa, chú muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, chú không thích tôi chạm vào chú, tôi sẽ không chạm vào..."
"Còn có Tạ Nam Ân, nếu chú muốn gặp ông ta, chờ chú tỉnh lại liền dẫn chú đi gặp ông ấy, có được hay không..."
Dưới ánh đèn, nam nhân vẫn luôn ngủ mê man run nhẹ lông mi, chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt Tạ Thời đỏ bừng, mừng rỡ như điên.
"Chú!"
Tạ Mộc mờ mịt nhìn ngó bốn phía, đối diện với khuôn mặt kích động của thanh niên.
"Chú, chú đã tỉnh rồi..."
Tạ Mộc nháy mắt mấy cái, nghiêm mặt tái nhợt, hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Anh hai..."
Thần sắc trên mặt Tạ Thời cứng lại.