Tạ Mộc chạm tay vào quan tài đầy bùn đất.
Tạ Thời đứng bên cạnh nhìn cậu.
Nam nhân mà hắn gọi là chú này, có bàn tay rất đẹp.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn, bởi vì quanh năm bệnh tật mà có chút tái nhợt, nhưng phần thịt chỗ móng tay lại phớt hồng.
Lúc ở trên giường, Tạ Thời thích nhất là hôn lên bàn tay đẹp đẽ lại nhu nhược này, ngắm đôi mắt xinh đẹp của Tạ Mộc dù mang đầy ý loạn tình mê nhưng vẫn cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Mà bàn tay kia lúc này đang đặt lên quan tài của Tạ Nam Ân.
Buồn cười chính là bên trong quan tài không có thứ gì.
Tạ Thời đứng bên cạnh nhìn thấy gương mặt cứng đờ tái nhợt của Tạ Mộc, cậu ngơ ngác nhìn vào bên trong, dáng vẻ không nói nên lời này của cậu làm đáy lòng hắn dâng lên du͙© vọиɠ, giống như thú dữ ngủ đông dưới vực sâu nóng lòng muốn thoát khỏi giới hạn đang giam giữ nó lâu nay.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào hoa văn trên quan tài, Tạ Mộc vòng quanh nó hết lần này đến lần khác.
"Chú không cần nhìn nữa, quan tài này chính là cái trước kia dùng để chôn ông ta."
Tạ Thời cầm lấy tay cậu, thần sắc nam nhân vẫn còn mang vẻ mờ mịt, thậm chí cậu không có ý giãy dụa, cứ như vậy mặc cho Tạ Thời nắm tay.
"Tôi biết..."
Mất nửa ngày cậu mới thốt ra được câu nói này.
Giọng nói vốn dĩ ôn hòa thanh nhã lúc này lại khàn đặc mang đầy đau khổ, lại nhỏ yếu gần như không nghe thấy được, nếu không phải Tạ Thời vẫn luôn ở cạnh Tạ Mộc, có lẽ hắn thật sự sẽ không nghe được cậu đang nói cái gì.
"Lúc trước..."
Tạ Mộc nhìn quan tài trước mặt, hoảng hốt nói rằng, "Tôi tận mắt nhìn thấy anh hai được đưa vào trong này, hai mắt anh ấy nhắm lại, mặc trên người quần áo màu vàng sậm, tôi tận mắt thấy..."
Cậu thống khổ nhắm mắt lại, hàng lông mi dài rung động, rất lâu cũng không mở ra, chỉ là khàn giọng hỏi, "Tạ Thời, cuối cùng là cậu muốn làm cái gì."
Thanh niên cong môi nở nụ cười, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Chú đang nói gì vậy? Tôi cũng không có bản lãnh cao như vậy."
"Vậy cậu muốn nói cái gì! !"
Người trước nay vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn đang suy yếu như Tạ Mộc lại đột nhiên tiến lên đẩy hắn lùi lại một bước, trước đây cho dù là ở trên giường cậu cũng không chịu lộ ra biểu tình gì quá lớn, lúc này khuôn mặt thậm chí có chút dữ tợn.
Cậu gần như gào thét, trong đôi mắt tràn đầy phẫn nộ "Cậu muốn nói với tôi cái gì? ? ?"
"Lẽ nào cậu muốn nói cho tôi biết, anh hai thật ra không chết, anh ấy chỉ đang lừa tôi sao?"
"Không thể nào! ! !"
Hai tay nam nhân gắt gao bấu chặt quan tài trước mặt, đôi mắt còn đang giả vờ bình tĩnh lúc này hồng lên, nước mắt chảy ra, "Anh hai đã chết rồi!"
"Ở ngay trước mặt tôi, tôi tận mắt thấy, nhìn thấy anh ấy được đưa vào trong quan tài..."
"Là cậu lừa tôi, cậu đang lừa tôi, cậu nhất định là đang lừa tôi..."
Ánh mắt Tạ Thời tối xuống, chậm rãi tiến lên trước, cẩn thận ôn nhu cầm tay Tạ Mộc đang đặt trên quan tài, dùng nhiệt độ từ cơ thể hắn để sưởi ấm tay cậu.
"Chú à, đây là lần đầu tôi đào phần mộ này lên, Tạ Nam Ân không chết không phải chú nên vui sao?"
"Chú vẫn luôn muốn ở bên cạnh ông ấy, một lần nữa quay về làm tiểu thiếu gia được che chở không phải sao? Hiện tại ông ta không chết, chú là người thân của ông ta tại sao lại không vui vẻ chút nào vậy?"
"Lẽ nào, cái mà chú gọi là tôn kính cha tôi, cũng chỉ là giả vờ thôi sao?"
Tạ Thời nhìn nam nhân trước mặt hai mắt rưng rưng như sắp phát điên, lông mày hắn hơi nhếch, bất động thanh sắc nói tiếp, "Tôi ban đầu cũng không biết cha tôi không chết, chỉ là khi đang tìm kiếm chú phát hiện một chút manh mối."
"Năm đó chú không tận mắt nhìn thấy cha tôi tắt thở phải không."
Nam nhân vẫn luôn nhìn hắn đầy căm giận bỗng giật mình.
Trước kia cậu đúng là không nhìn thấy.
Còn nhớ ngày hôm đó cậu quỳ trước giường anh hai, khóc lóc cầu xin anh ấy đừng bỏ cậu lại một mình, trái tim từng trận đau đớn.
Sau đó lại ngất đi, khi tỉnh lại anh hai đã bị bác sĩ xác nhận tử vong.
Tận mắt nhìn thấy nam nhân thương yêu chiều chuộng mình bao lâu nay bị đưa vào quan tài, Tạ Mộc khóc đến mức ngay cả đứng đều đứng không được, làm gì còn có thể suy nghĩ đi dò xét anh hai là chết thật hay không.
Tạ Thời đứng bên cạnh giống như đang thao túng nói, "Chú nói chú tận mắt thấy cha bị đưa vào trong quan tài này, vậy có phải từ khi ông ấy bị đưa vào chú vẫn luôn trông coi quan tài này không?"
Sắc mặt Tạ Mộc càng thêm trắng.
Cậu lẩm bẩm nói, "Không có..."
"Anh hai... Thật sự không chết sao?"
Nụ cười Tạ Thời dần lớn hơn, ngữ khí hắn đầy khẳng định, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nam nhân giống như đang nắm lấy bảo vật, hắn ôm lấy cậu, cảm nhận được toàn thân lạnh băng của cậu.
" Lúc trước nếu cha không chết nhưng lại giả vờ đã chết, vậy nhất định là có lý do, chú có biết là vì sao không?"
Tạ Mộc cứng ngắc mà lắc đầu, giọng khàn khàn, "Lúc trước anh hai bị người của Tạ gia ám hại trúng ba phát súng, được cứu chữa cả một đêm, toàn bộ Tạ gia lúc đó cũng không an toàn, tôi cái gì cũng không biết..."
"Nhưng chính là người cái gì cũng không biết như chú khổ sở bảo vệ Tạ gia ba năm."
"Ba năm này chú diệt trừ thế lực đối đầu Tạ gia, thậm chí thâu tóm một nửa tài sản Trương gia, như vậy so với cha đã tốt lắm rồi."
Tạ Thời vừa cười vừa ghé vào bên tai nam nhân, dẫn dắt hỏi, "Chú nói xem, cha có phải vẫn luôn quan sát chú không"
Thân thể nam nhân càng thêm cứng đờ.
Cậu đã không còn tâm tư đi suy nghĩ xem Tạ Thời làm vậy có phải là đang chiếm tiện nghi của mình hay không. Toàn bộ ánh mắt cậu đều đặt vào quan tài trước mặt.
"Anh hai... Đang nhìn tôi sao?"
Tạ Mộc nỗ lực muốn cười một cái, nhưng cuối cùng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn, mắt cậu đỏ lên, nước mắt rõ ràng đã lưng tròng nhưng còn nỗ lực nhịn không cho nó rơi xuống.
"Nhưng mà anh ấy tại sao lại không xuất hiện..."
"Những năm này tôi thật sự rất nhớ anh hai, đến nằm mơ tôi cũng đều mơ thấy anh ấy, nhưng anh hai tại sao không xuất hiện..."
"Anh hai rõ ràng đã nói thương yêu tôi nhất, thích tôi nhất, trước nay vẫn luôn che chở tôi..."
Đây là lần đầu tiên Tạ Thời nhìn thấy bộ dáng triệt để sụp đổ của Tạ Mộc.
Hắn làm cậu hôn mê rồi đè lên giường, lúc uy hϊếp cậu cùng mình phát sinh quan hệ, Tạ Mộc vẫn quật cường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, dường như hắn có cố gắng thế nào người trước mặt này vẫn luôn cao cao không thể với tới.
Nhưng hiện tại, từng tầng mặt nạ lạnh lẽo cứng rắn kia cuối cùng cũng rơi xuống, lộ ra da thịt mềm mại bên trong.
Chỉ tiếc sự mềm mại này không phải dành cho hắn.
Rõ ràng khi nhìn Tạ Mộc có thể vì Tạ Nam Ân mà đau lòng như vậy, trong lòng Tạ Thời có chút không thoải mái, hắn cưỡng ép đè cảm giác này xuống, càng ôm lấy cậu chặt hơn.
"Chú đừng đau lòng..."
Hắn nói, "Tôi sẽ giúp chú điều tra rõ ràng, nếu nhiều năm như vậy không có tin tức của cha, nhất định là ông ấy không ở trong nước, vốn dĩ tôi đã tra được một ít, rất nhanh, chú sẽ được nhìn thấy ông ta rồi."
"Chỉ là..."
Tạ Thời đột nhiên dừng lại, ngữ khí có chút phức tạp, "Tôi tra được một vài thứ, có khả năng cùng ký ức của chú có chút sai lệch."
Mắt Tạ Mộc đỏ hoe, hơi thanh tỉnh lại, cậu nhìn về Tạ Thời, khàn giọng nói, "Cậu tra được cái gì?"
***
Tạ gia
Hai ngày nay Tạ Mộc chưa nghỉ ngơi được gì, bây giờ lại cùng Tạ Thời một lần nữa trở về chốn lao ngục đã giam cầm cậu, đương nhiên sắc mặt không thể nào tốt, đôi chân vốn đã không tốt càng lại trở nên đau đớn khó nhịn.
Nam nhân đã quen thuộc loại đau đớn này từ lâu, trước sau vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm đau đớn nào.
Trên người đã đau, lúc nhìn thấy tư liệu điều tra trong lòng càng khó chịu hơn nhiều.
Trên mặt Tạ Mộc không chút cảm xúc nhìn đồ Tạ Thời đưa tới, bên tai là giọng nói vui sướиɠ của thanh niên:
" Tin tức lúc trước chú nhận được là cha bị người của ba phe ám hại, Vương gia*, Trương gia, còn có một chi** của nhà chúng ta."
(*) Vương gia: nhà họ Vương
(**) chi họ, mọi người hiểu là họ hàng là được
"Nhưng trên thực tế, căn cứ vào tin tức tôi tra được, cùng ngày đúng là ba nhà này liên thủ ám hại cha, chỉ là thời gian trước đó ông ấy đã nhận được tin, tránh con đường kia rồi."
Sắc mặt Tạ Mộc trắng bệch nhìn chứng cứ được đặt trước măt, toàn thân cứng đờ.
"Sau đó ông ấy đi, chú đối với ba phe này hận thấu xương, thâu tóm một nửa sản nghiệp Trương gia, cũng liên tiếp nổi lên sát tâm với Vương gia."
"Thật ra tất cả những chuyện này có thể đều nằm trong dự liệu của ông ta."
Tạ Thời mang theo ý cười xán lạn, ngước mắt lên nhìn về phía nam nhân trước mặt.
"Chú à, giống như là, chú bị lừa rồi."