Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

chương 51: tiểu thúc ngồi xe lăn 16

Tạ Mộc bình tĩnh nhìn Trình Xuyên, hai tay nắm chặt gắt gao, toàn thân dường như đều đang run rẩy.

Cậu lạnh giọng hỏi, "Cậu phản bội tôi?"

Trình Xuyên cúi đầu, giấu đi đôi mắt đầu âm u, dùng ngữ điệu giống như trước kia cung kính trả lời, "Phải, tiên sinh."

"Quả thật chú thật sự bị ba tôi nuôi phế rồi."

Tạ Thời nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh băng của Tạ Mộc, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt không dám tin lại cố tỏ ra lạnh nhạt, môi hắn nhịn không được lại nhếch lên.

"Chú đã biết Trình Xuyên là người của ba thế mà lại không nhanh chóng cách chức của hắn, còn để cho hắn có cơ hội trở tay."

Hắn ghé vào bên tai nam nhân, nhẹ giọng nói, "Ở trong mắt những kẻ bên ngoài, Trình Xuyên chính là đại diện của chú, hắn nói cái gì thì có nghĩa là chú nói cái đó, để một quả bom hẹn giờ ở bên người như vậy mà không phòng bị, chú nói xem có ngốc hay không?"

Hắn nói xong nhịn không được mà cười thành tiếng.

Tạ Mộc nhìn hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, "Cậu rõ ràng biết vì sao tôi lại để hắn bên cạnh."

Thanh niên cười khẽ, "Cho nên mới nói chú ngốc."

"Tôi chỉ là diễn kịch mấy ngày, chú liền thật sự xem tôi là cháu trai mà yêu thương."

"Nhân mạch tích góp bao lâu nay tất cả đều cho tôi, ngay cả bên người xuất hiện kẻ phản bội đều cho rằng tôi sẽ giúp chú nên không kịp thời xử lý......"

Tạ Mộc cười lạnh, giọng nói thanh lãnh nhẹ phiêu, "Là tôi ngu ngốc."

"Thế mà lại tin cậu."

Tầm mắt lạnh nhạt của nam nhân liếc qua Trình Xuyên, "Còn có hắn."

Hai tay đặt bên sườn của nam nhân đang cung kính cúi đầu siết chặt lại, trước sau không nói lời nào.

Tạ Thời nhẹ cười nhìn Trình Xuyên liếc mắt qua, tùy ý phất tay, "Được rồi, anh đi ra đi."

"Tôi nghĩ bây giờ chú cũng không muốn nhìn thấy anh đâu."

Trình Xuyên trầm mặc rời đi, trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại hai người.

Tạ Thời ôm lấy nam nhân, vẻ quấn quýt si mê cứ như một đứa trẻ, "Chú, chú à, về sau chú là của một mình tôi."

Tạ Mộc không phản kháng nữa, dù sao cậu cũng phản kháng không được.

Lúc thanh niên tiến đến muốn hôn mình, nam nhân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, "Tạ Thời, cậu muốn tôi ở lại thì đừng mong chạm vào tôi."

Vẻ tươi cười trên mặt Tạ Thời hạ xuống.

"Tôi càng muốn chạm vào thì sao?"

Hắn mang theo hô hấp nóng rực để sát vào cần cổ trắng nõn của Tạ Mộc, nhẹ giọng nói, "Chú còn muốn nhảy dựng lên đánh tôi sao?"

Ngữ khí của Tạ Thời tràn đầy ái muội, hai tay chậm rãi dời xuống dừng trên hai chân vô lực của nam nhân.

"Tôi nói rồi, cậu ghê tởm."

Biểu tình ôn hòa trước kia của nam nhân giống như chỉ là một giấc mộng, hiện tại rút đi sạch sẽ, "Bị người ghê tởm như cậu đυ.ng vào còn không bằng chết đi."

Tay Tạ Thời dừng giữa không trung, nửa ngày đều không có động tĩnh.

Hắn chậm rãi chuyển ánh mắt qua nhìn về phía Tạ Mộc, "Chú dùng cái chết ép tôi?"

Nam nhân bình tĩnh nhìn hắn.

Tạ Thời nhìn vào mắt cậu, không thể không thừa nhận cậu đang nghiêm túc.

Người trước mắt này, thật sự chỉ cần hắn chạm vào liền sẽ lập tức từ bỏ sinh mệnh.

"Được."

Tạ Thời chậm rãi thu tay lại, "Tôi không làm một bước cuối cùng."

"Chỉ là chạm vào, như vậy cũng không được sao?"

Tạ Mộc chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, không trả lời nhưng Tạ Thời đã hiểu được.

Hắn căm giận buông tay, đóng sầm cửa ra ngoài.

【 đinh! Tạ Thời độ hảo cảm: 86.】

Hệ thống từ lúc bắt đầu đã khẩn trương mà quan sát, hiện tại cuối cùng cũng dám ló đầu ra, 【 ký chủ, ngài không sợ hắn không vui sao? Vừa rồi cảm xúc của số 2 dao động thật sự rất lớn nha. 】

【 Anh sợ cái gì, cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại, anh lại không tổn thất gì còn có thể đổi thế giới khác tiếp tục chơi. 】 Tạ Mộc ngáp một cái, 【 đúng rồi, em xếp thứ tự như vậy là sao, lần này là dựa theo cái gì để xếp vậy. 】

Hệ thống có chút hưng phấn nói, 【 là dựa theo tóc mà xếp hạng, ký chủ ngài có thích không? 】

Tạ Mộc nhìn chim sẻ ngoài cửa sổ đang kêu ríu rít, môi hơi cong lên, nhẹ giọng nói: 【 thích. 】

Cậu cũng không đợi bao lâu Tạ Thời liền quay lại.

Khác biệt chính là, hắn lần này ôm theo một đứa bé khắp mặt đầy nước mắt vẫn đang khóc lớn.

Trình An bị trực tiếp ném lên trường kỷ, tuy rằng không đau nhưng Tạ Thời thô bạo như vậy vẫn là dọa nó sợ tới mức tiếng khóc càng lớn hơn, vừa khóc vừa vươn tay về phía Tạ Mộc tìm kiếm an ủi.

Sắc mặt Tạ Mộc thay đổi, "Cậu có ý gì."

"Không phải chú thích thằng nhóc này sao?"

Tạ Thời nhướng mày nói, "Khi chú muốn rời đi, tôi liền đem thằng nhóc này làm thịt trước mặt chú trước tiên."

"Cũng không đến mức khiến chú trên đường đến hoàng tuyền phải cô đơn."

Trình An khóc lớn, nó bị dọa sợ lại không ngừng vươn đôi tay nhỏ duỗi về phía Tạ Mộc, nức nở muốn được người này âu yếm trong lòng để an ủi.

Tạ Thời thô bạo xách áo sau cổ nó lên, trực tiếp ném lên bên cạnh nam nhân trên giường, nhìn cậu ôn nhu dỗ dành nó, còn cười nhạo một tiếng, "Thế nào? Khi nào chú lên đường thì nói một tiếng, chú thích nhãi con này như vậy tôi liền đưa nó xuống dưới với chú, cũng coi như làm tròn tình nghĩa chú cháu."

Tạ Mộc tái mặt nhìn hắn, "Vô sỉ!"

"Ai nha, vô sỉ cũng không phải là tôi."

Thanh niên tiến lên, mặc kệ Tạ Mộc tay chân luống cuống ngăn lại mà nhéo lấy mặt Trình An, nhìn nó bị dọa nước mắt lưng tròng, nụ cười của hắn càng thêm trào phúng, "Vô xỉ là nó mới đúng."

"Chú nếu không đồng ý với tôi, nhãi con vô sĩ này phải đi theo chú rồi."

Tạ Mộc tức giận phát run cả người, sau khi mặt Trình An bị buông ra, nó ngốc trong chốc lát lại khóc lớn hơn, chui vào trong lòng nam nhân gào toáng lên.

Nam nhân tuấn mỹ buộc phải thỏa hiệp trong tiếng khóc của nó.

"Được, tôi đồng ý với cậu."

Nụ cười trên mặt Tạ Thời ngay lập tức chân thành hơn vài phần, trực tiếp đem Trình An xách lên ôm vào lòng.

Thanh niên ôm đứa trẻ khóc nháo không ngừng, cao giọng gọi, "Trình Xuyên, vào đây."

Nam nhân tóc húi cua trầm mặc đi vào đón lấy cốt nhục thân sinh của mình, hắn có thể cảm nhận được tiên sinh đang nhìn hắn, cũng nhận thấy được sự thất vọng rõ ràng kia.

Đúng vậy, hắn chính là một người như vậy.

Một người ngay cả con của mình đều có thể tùy ý quăng đi.

Tiên sinh hẳn là rất thất vọng.

Trình Xuyên ôm đứa bé xoay người muốn đi ra ngoài, Tạ Mộc chống người lên nhìn hắn, "Tôi đáp ứng cậu, nhưng trong khoảng thời gian này tôi muốn Trình Xuyên chăm sóc tôi."

Nam nhân tóc húi cua đột nhiên xoay người lại, đôi mắt chăm chú nhìn Tạ Mộc.

"Tiên sinh......"

Biểu tình trên mặt Tạ Thời đầy u ám, "Chú đang nói điều kiện với tôi sao?"

"Chú thật sự cho rằng Trình Xuyên vẫn là cấp dưới kia trung thành tận tâm kia sao?"

Tạ Mộc nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh, "Tôi đương nhiên sẽ không lại cho rằng như vậy."

"Chỉ là hắn so cậu đáng tin hơn thôi."

Tạ Thời nhìn ra cậu đang nghiêm túc, gật đầu, "Được thôi, để Trình Xuyên đi theo chú đi."

"Nhưng đêm nay, chú là của tôi."

Trình Xuyên ôm đứa bé của mình đi ra ngoài, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, không còn nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong phòng nữa.

Lại đem Trình An trở về phòng, nhìn nó nức nở chìm vào giấc ngủ, nam nhân tóc húi cua một lần nữa đứng trước cửa phòng Tạ Mộc.

Cũng không biết đứng bao lâu, khi đôi tay đã bị lạnh đến cứng đờ cửa mới mở ra.

Tạ Thời mang vẻ mặt thoả mãn đi ra, nhìn thấy Trình Xuyên đầu tiên hắn là kinh ngạc, sau đó lại lộ ra một tia trào phúng.

"Đi đem một chậu nước ấm tới, nhớ gõ cửa."

Trình Xuyên nắm tay thành quyền, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân dần xa, Tạ Thời cười lạnh một tiếng, vén rèm lên đi vào.

Trên giường, Tạ Mộc hơi khép lại mắt giống như muốn ngủ.

Bộ dáng an tĩnh của cậu thật sự rất đẹp, vừa ngoan vừa ôn nhu.

Tạ Thời ngồi ở mép giường, nhìn Tạ Mộc mà nghĩ nếu vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.

Vẫn luôn bên cạnh hắn, vĩnh viễn không rời đi.

Hắn cúi người xuống muốn hôn bờ môi hồng nhuận của nam nhân, lại bị cậu cau mày mở mắt ra né tránh.

Nhìn Tạ Mộc trốn tránh hắn như tránh né vi khuẩn khiến sung sướиɠ trong lòng Tạ Thời hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng trầm xuống, "Làm sao? Ngủ cũng ngủ rồi còn giả vờ rụt rè cái gì."

Tạ Mộc quay mặt đi, không nói một lời.

Thái độ này làm cho Tạ Thời nhớ tới lúc nãy vì là lần đầu tiên nên sợ làm cậu bị thương, hắn khắc chế chính mình không có muốn thêm, nhưng ôn nhu này của hắn giờ đây lại không chiếm được nửa phần đáp lại.

Tạ Mộc giống như bị câm, một câu than nhẹ cũng không chịu cho hắn.

Nhưng cậu càng như vậy, Tạ Thời liền càng là muốn đem cậu đè dưới thân.

Thanh niên đè cậu xuống, muốn hôn trên môi kia.

"Không được!"

Lần đầu Tạ Mộc có chút kinh hoảng mà đáp lại, "Cút ngay!"

Tạ Thời lạnh mặt.

"Sờ cũng sờ rồi, ngủ cũng đã ngủ, chú còn kiên trì cái gì?"

"Chú còn muốn đem nụ hôn đầu tiên để lại cho Tạ Nam Ân sao?"

Tạ Mộc tái mặt, không nói gì.

Sắc mặt thanh niên lạnh hơn, nhưng nhìn nam nhân vừa mới mới bị chính mình phát tiết mà cố nén không tức giận, "Chú còn không biết nhỉ, từ lâu đã không có cái gì mà nụ hôn đầu tiên, trong lúc chú ngủ cũng không biết bị tôi hôn bao nhiêu lần rồi."

Nói xong, Tạ Thời lại nhắm chính xác đôi môi nam nhân mà hôn, lại lần nữa bị tránh đi.

"Được! Được lắm!"

Bạo ngược trong lòng thanh niên dâng lên càng nhiều, "Chú thà để một người chết chạm vào cũng không muốn cho tôi chạm vào đúng không?"

"Được, tôi bây giờ liền cho người đi đào mộ Tạ Nam Ân lên!"

"Ông ta bây giờ chắc hẳn đã hư thối rồi nhỉ? Sâu ở trên mặt ông ta bò tới bò đi, tròng mắt đã bốc mùi hôi thối, tôi đem ông ta đưa đến cho chú, thế nào?"

Thấy Tạ Thời thật sự quay đầu liền đi, sắc mặt nam nhân trên giường càng trắng bệch, "Không được!"

bước chân của thanh niên dừng lại, "Chú nên biết chính mình nên nói cái gì."

Tạ Mộc nhắm mắt, run giọng nói, "Tôi......cho cậu chạm vào."

"Còn có gì nữa? Tôi không phải chỉ chạm vào chú là thỏa mãn được đâu."

Rõ ràng biết nam nhân trên giường này ngây thơ muốn mạng, Tạ Thời vẫn buộc cậu nói ra lời hắn muốn nghe.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy đôi môi xinh đẹp khép mở, cậu dùng thanh âm dường như không thể nghe được nói, "Cho cậu thượng*......"

(*) thượng này làm sao mà dịch sát nghĩa đây chòi oi, tui ngượng muốn chết (¬‿¬)

Bụng dưới Tạ Thời như nổi một đống lửa, cuối cùng nhịn không được nhào lên hôn lấy đôi môi chỉ khi Tạ Mộc ngủ hắn mới được chạm vào.

Giữa hô hấp nóng rực dây dưa, hắn nói, "Chú tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không, Tạ Nam Ân cho dù đã chết, tôi cũng muốn kéo ông ta ra mà quất xác."

Nam nhân tướng mạo tinh xảo dưới thân mang theo đau thương nhìn hắn một cái, tránh mắt đi mặc kệ động tác của hắn.

【 Hừ, cậu có giỏi thì thử đi, còn chưa chắc đã tìm ra đâu. 】