Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

chương 49: tiểu thúc ngồi xe lăn 14

Tạ Mộc lại bắt đầu vẽ tranh.

Bên ngoài tuyết tuy rằng đã ngừng rơi, nhưng dưới ngòi bút của cậu vẫn là vẽ ra một khung cảnh tuyết trắng.

Lúc Tạ Thời mang thuốc tiến vào, cậu đang ngồi trên xe lăn tỉ mỉ miêu tả cảnh tuyết trắng muốt hiện ra trong bản vẽ trên tay, căn phòng ấm áp nhưng bởi vì đóng cửa sổ mà có chút cảm giác oi bức.

Thanh niên đặt chén thuốc xuống đi mở cửa sổ, không khí trong phòng lập tức mới mẻ hơn.

"Hôm nay ở công ty thế nào?"

Tạ Mộc buông bút vẽ, giương mắt mỉm cười nhìn về phía thanh niên.

Ánh mắt cậu ôn hòa, đã hoàn toàn không còn sự lạnh nhạt đối với Tạ Thời trước kia.

Nhưng Tạ Thời lại không vui nổi.

Thái độ của Tạ Mộc đối với hắn đột nhiên thay đổi từ ngày Trình Xuyên rời đi, cậu liền trở nên ôn hòa hơn, mà chỉ ôn hòa với hắn, càng như vậy càng làm hắn khó chịu thêm.

Không có khả năng Tạ Mộc bởi vì hắn mới thay đổi thái độ, ngoại trừTạ Nam Ân, Tạ Thời không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Thanh niên cũng lộ ra một nụ cười, sau lưng là gió thổi vào từ cửa sổ phất lên trên người, lạnh lẽo đến mức khiến hắn cảm thấy trái tim dường như đang rỉ máu.

"Công ty vẫn giống tình trạng trước đó, chú à, chân của chú đã tốt hơn chưa?"

Trên mặt Tạ Mộc tươi cười càng rõ hơn, trong mắt cậu tràn đầy hy vọng, gấp gáp muốn cùng thân nhân duy nhất trên đời của cậu chia sẻ, "Tuy rằng còn chưa thể cử động, nhưng chân chú đã có tri giác rồi."

"Bác sĩ Joseph nói, không quá nửa tháng nữa chú liền có thể đi lại."

Nam nhân ngồi trên xe lăn nhìn cảnh tuyết trong bản vẽ trên tay, vẻ mặt đầy chờ mong, "Chờ đến khi có thể đi lại, chú có thể đi đến các nơi mình muốn rồi."

Ánh mắt Tạ Thời hơi trầm xuống lại rất nhanh che giấu đi, hắn bước nhanh lên trước, dựa đầu lên đầu gối của nam nhân, giống như là một đứa bé đang làm nũng dùng thanh âm mất mát hỏi, "Chú vì sao lại phải đi?"

"Không thể ở lại nơi này với cháu sao?"

Ánh mắt Tạ Mộc nhìn về phía hắn chính là trìu mến giống như đang nhìn một đứa trẻ, cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu thanh niên, giọng nói ôn nhu, "Từ lúc chú mười mấy tuổi vẫn luôn muốn đi khắp nơi nhìn ngắm, lúc trước bởi vì việc học mà không thể được như ý nguyện, sau này lại tiếp nhận Tạ gia......"

"Tạ Thời, cháu đã trưởng thành tự mình cũng có thể lo liệu được, chú bảo đảm sẽ thường xuyên trở về thăm cháu."

Cậu mỉm cười vô cùng vui vẻ, trong mắt mang theo mong đợi đối tương lai, nhẹ giọng nói, "Được rồi, mau đi nhanh đi, công ty bây giờ còn cần cháu đó."

Tạ Thời ghé vào đầu gối nam nhân, tay khẽ nắm lại, ngẩng đầu lên, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt ngây thơ.

"Chờ chú uống thuốc xong cháu liền đi."

Tạ Mộc nhìn hắn, trong mắt mang theo một chút sủng nịch mà mỉm cười, "Được rồi, cháu đi lấy thuốc lại đây."

Trên mặt thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời, hơi cong khóe môi đem thuốc bưng đến, nhìn Tạ Mộc uống xong tươi cười lại càng rõ.

"Chú à, chú uống thuốc xong rồi có muốn nghỉ trưa không?"

"Muốn, giúp chú đến trên giường đi."

Nam nhân đáp lại, chờ đến lúc đã được ôm đến trên giường, biểu tình có chút mỏi mệt mà nói, "Buổi tối mấy hôm nay không biết có phải là thuốc bắt đầu có tác dụng hay không, khiến chú cảm thấy không thể nào ngủ an ổn được, làm cho ban ngày cũng không có tinh thần."

"Bác sĩ Joseph đã nói qua loại thuốc này sẽ làm tinh thần có chút mệt mỏi." Tạ Thời mặt không đổi sắc nói, "Còn nói sẽ mơ rất nhiều, mấy ngày nay chú có mơ gì không?"

Tạ Mộc nằm trên giường mặt hơi đỏ lên, cậu cố lờ đi che giấu thần sắc trong mắt, nhẹ giọng nói, "Chú nhớ không rõ."

Biểu tình này xem qua lại không giống bộ dáng nhớ không rõ.

Tươi cười trên môi Tạ Thời trước sau vẫn duy trì, đáy mắt nhìn về phía nam nhân đã đắp chăn lên chuẩn bị ngủ trưa đầy vẻ nhất định phải có được.

"Cháu đi công ty, chú mau nghỉ tạm một chút đi."

Tạ Mộc gật đầu, ngoan ngoãn khép lại mắt.

Trước khi ngủ, trong lòng thậm chí còn có chút mong đợi.

Mong đợi, còn có thể tiếp tục mơ thấy giấc mơ mấy ngày này.

***

Trong phòng rất ấm áp, cửa sổ mở một nửa làm gió lạnh thổi vào nhưng lại bị nhiệt khí đánh tan, rất nhanh cũng dung nhập vào không khí ấm áp trong phòng.

Trên giường có một nam nhân đang nằm, tướng mạo sắc sảo, hai mắt nhắm lại khiến lông mi trông càng dài, hô hấp vừa đều vừa nhẹ, đầu ngón tay để ngoài chăn được màu sắc khăn trải giường bên dưới phụ trợ càng thêm trắng nõn.

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, người nên ở công ty lúc này, Tạ Thời, xuất hiện ngoài cửa.

Hắn đi đến kéo bức màn lên, ngựa quen đường cũ ngồi ở mép giường, bắt đầu từ từ cởi cúc áo trên người nam nhân ra.

Một cái, hai cái......

Động tác của hắn không nhanh không chậm, ngay sau đó, thân hình trắng nõn xuất hiện trước mắt Tạ Thời.

Ấm áp trong phòng giống như lại tăng lên theo thời gian, Tạ Mộc đang ngủ an ổn trên giường, gương mặt lại dần bị đỏ lên, cậu hơi hé môi nhỏ giọng nỉ non điều gì đó.

Mấy ngày gần đây Tạ Mộc được bồi bổ rất tốt, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt cuối cùng cũng hồng lên, giờ phút này cùng với động tác của Tạ Thời lại càng đỏ thêm một phần khiến người khác nhìn thấy không kìm được mà muốn hôn.

Tạ Thời không có làm như vậy, hắn còn đang vội vàng hôn chỗ khác.

Theo cánh cửa sổ bị mở ra còn có gió lạnh không ngừng tiến vào, bức màn bị gió thổi đến bay bay làm cho ánh sáng trong phòng theo bức màn cũng lúc sáng lúc tối.

Sắc mặt Tạ Mộc hơi đổi, đầu ngón tay thon dài vô ý thức nắm lấy khăn trải giường dưới thân, thanh âm nho nhỏ như khóc vang lên trong phòng, mang theo một chút mềm yếu cùng khẩn cầu, hai mắt vẫn nhắm chặt, hàng lông mi dài bất an rung động, dù cho nỗ lực như thế nào cũng đều không mở ra được.

Ngay sau đó, thân thể cậu đột nhiên căng chặt, tiếp theo lại nhanh chóng thả lỏng.

Tạ Thời nâng người lên, ngửi mùi tanh nhàn nhạt ở chóp mũi, trong mắt tràn đầy sung sướиɠ mà cong môi, hắn vươn tay chạm vào trên môi nam nhân, tùy ý xoa xoa.

Đôi môi mềm mại bị áp xuống, gương mặt Tạ Mộc theo phát tiết giãn ra, đỏ ửng trên mặt cậu còn chưa rút đi, bị áp không thoải mái liền than nhẹ kháng nghị.

Tạ Thời thuận tâm ý cậu dời tay đi.

Hắn hơi cúi người xuống nằm bên cạnh Tạ Mộc.

Hai tay hai chân hắn đều quấn lên người nam nhân, nhìn vẻ mặt ngủ say của nam nhân tuấn mỹ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống này, ghé đến bên tai cậu nhẹ giọng nói,

"Chú à, luôn ở bên tôi, được không?"

Ngón tay để trên khăn trải giường của Tạ Mộc giật giật, môi vô ý thức khép mở, "Anh hai......"

Sung sướиɠ trong mắt thanh niên ngay lập tức biến mất.

Gương mặt lạnh xuống, giọng nới vừa mới còn có chút ngọt ngào trở nên âm trầm đáng sợ, "Chú cho rằng tôi là ai?"

"Tạ Nam Ân sao!"

Nam nhân bị bỏ thuốc còn đang đắm chìm trong giấc mơ căn bản không có ý thức được nguy hiểm, toàn thân mềm nhũn kêu lên, "Anh hai, đừng đi......"

"Được! Được lắm!!"

Tạ Thời có nỗ lực thế nào cũng không nén được tức giận.

Tay hắn đặt xuống, mang theo nhè nhẹ trả thù mà cắn vành tai Tạ Mộc.

"Chú......"

Thanh âm của thanh niên một lần nữa thay đổi như ánh mặt trời, thật giống như ngụy trang của hắn ở trước mặt Tạ Mộc.

"Về sau, không được nhắc đến Tạ Nam Ân."

"Chỉ có Tạ Thời."

Một giờ sau

Tạ Mộc có chút mỏi mệt mở bừng mắt, chỉ cảm thấy cả người đều vô lực, lại có chút không thoải mái.

Hắn đột nhiên cảm thấy khác thường, mê mang trong mắt nhanh chóng rút đi, bỗng nhiên trừng mắt nhìn về phía người bên cạnh.

Tạ Thời thong thả ung dung đùa bỡn da thịt trắng nõn của người bên cạnh, nhìn vết đỏ phủ kín bên trên, cười tùy ý, lại không che giấu du͙© vọиɠ chiếm hữu trong mắt nữa.

"Chú à, chú cuối cùng...... Tỉnh rồi a."