Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

chương 48: Tiểu thúc ngồi xe lăn 13

"Cái gì?"

Tạ Thời đầu tiên là có chút mê mang, tiếp theo, trên khuôn mặt tuấn mỹ tương tự Tạ Nam Ân lộ ra một chút kinh ngạc, "Chú không biết Trình Xuyên là người ba phái đến bên cạnh chú sao?"

"Sau khi cháu tiếp nhận Tạ gia liền từ trong danh sách ba để lại cho cháu tìm được tên Trình Xuyên, 5 năm trước đúng là ông ấy đem Trình Xuyên đưa đến bên cạnh chú."

Thanh niên nhìn về phía nam nhân đang mang biểu tình giật mình, đột nhiên bừng tỉnh nói, "Chẳng lẽ ba không nói với chú sao?"

"Nói vậy......" Tạ Thời mỉm cười, vô cùng ôn hòa, "Ba cũng là vì âm thầm bảo vệ chú đi."

"Đều nói ba cùng chú quan hệ rất tốt, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế này."

Nam nhân dựa vào mép giường cứng đờ duy trì tư thế bưng chén thuốc, thật lâu không hề nhúc nhích.

"Chú, chú ơi?"

Tạ Thời gọi, nam nhân phản ứng chậm nửa nhịp quay đầu qua, "A?"

"Chú nhanh uống thuốc đi, một chút nữa sẽ nguội mất."

Tạ Mộc cầm chén thuốc trong tay, lại không có động tác.

"Cháu đi gọi Trình Xuyên tới, chú có lời muốn hỏi cậu ta."

Thanh niên trước nay vẫn luôn không từ thủ đoạn ngăn cản Trình Xuyên tiếp cận Tạ Mộc giờ phút này lại đáp ứng vô cùng dứt khoát, "Vâng, cháu cho người đi gọi anh ta ngay."

Trình Xuyên đã đi ngủ.

Nhưng nghe thấy Tạ Mộc gọi y đến, y liền dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, ăn mặc quần áo chỉnh tề liền đi tới trong phòng Tạ Mộc.

"Tiên sinh, ngài tìm tôi."

An An bị Tạ Thời ôm đi.

Đứa bé ngủ cực kỳ sâu, hoàn toàn không có phát hiện chính mình đang bị người mà nó rất sợ hãi ôm đi.

Tạ Thời ôn nhu vỗ bụng nhỏ của nó, khóe môi sung sướиɠ cong lên, ngồi ở bên ngoài nhẹ nhàng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.

Nếu là ba hắn phát hiện bên cạnh bị xếp người vào, hẳn là sẽ trước tiên khống chế được y, sau đó lại xác định xem có tin tức bị truyền ra không, nếu bị truyền đi, người này hơn phân nửa liền sẽ bị định tội danh đưa vào tù, cả đời đều không được ra ngoài.

Nếu là chính hắn, một thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, không trừng trị thật mạnh tay thì về sau còn quản lý cấp dưới như thế nào nữa.

Trực tiếp sắp xếp một chiếc xe, hoặc là đâm chết, hoặc là đâm tàn, làm y hưởng thụ một chút kết cục phản bội.

Nhưng, nếu là chú thì sao đây.

Cậu sẽ làm gì?

Trong phòng, Trình Xuyên nhạy bén cảm thấy được không khí không đúng.

Tinh thần y lập tức đề cao, không rên một tiếng lẳng lặng chờ đợi.

"Trình Xuyên......" Tạ Mộc cuối cùng cũng mở miệng, có chút mỏi mệt, cũng có chút khàn khàn, "Cậu ở bên cạnh tôi, đã bao nhiêu năm."

"5 năm." Tâm tình Trình Xuyên càng ngày càng hạ thấp, trên mặt như cũ là bộ dáng trung tâm thành thật.

"5 năm a......"

"5 năm trước, cậu đắc tội đại thiếu nhà họ Vương, sau khi tôi giúp đỡ liền đến tìm tôi, nói cậu nguyện ý cả đời đi theo tôi, bảo vệ tôi."

Chén thuốc lẳng lặng đặt một bên ở trên bàn, nhiệt độ bên trong đã sớm không còn, Tạ Mộc tái mặt ngồi bên cạnh, một đôi mắt vô cùng vắng vẻ nhìn y.

"Tôi đã hỏi cậu, vì sao không đi tìm anh hai, mà lại đi tìm một nhị thiếu cái gì cũng không biết như tôi."

"Cậu trả lời tôi như thế nào?"

Trình Xuyên đã đoán được, y rũ mắt, chậm rãi quỳ gối xuống, lưng thẳng đến cứng đờ, "Tiên sinh, ngài đã biết."

Nam nhân ngồi ở trên giường ánh mắt nhàn nhạt, nhẹ giọng nói, "Nói, cậu trả lời tôi như thế nào?"

Trình Xuyên nhắm mắt, thanh âm trầm xuống, lặp lại lời nói năm đó, "Là nhị thiếu đã cứu tôi, tôi muốn đi theo, đương nhiên là đi theo nhị thiếu."

"Vậy hiện tại, cậu nói cho tôi biết, cậu cùng anh hai của tôi rốt cuộc là có liên hệ gì?"

Trình Xuyên mím chặt môi, không nói một lời.

Tạ Mộc vốn dĩ còn đang mạnh mẽ đè nén tức giận, nhìn thấy y như vậy, suýt nữa bị chọc tức mà bật cười.

"Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu rất tri kỷ, là người bên cạnh mà tôi tín nhiệm nhất, là người sẽ không rời đi."

Nam nhân quỳ trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo cầu xin nhìn về phía Tạ Mộc, "Tiên sinh......"

Người trước nay vẫn luôn nhàn nhạt mà phản ứng lại y bây giờ lại bỏ qua một bên mắt, giống như chỉ liếc y một cái đều là dơ bẩn.

"Nếu cậu không chịu nói thật, liền rời Tạ gia đi."

"Anh hai đi rồi, nơi này của tôi cũng dung không được cậu."

Trên khuôn mặt bất biến của Trình Xuyên rốt cuộc cũng trở nên sợ hãi, y dùng đầu gối tiến lên, quỳ gối bên mép giường, "Tiên sinh, đừng đuổi tôi đi, tiên sinh......"

"Tiên sinh......"

Y tuyệt vọng nhìn Tạ Mộc, cuối cùng nói, "Tạ tiên sinh để tôi đến, ngay từ đầu là vì chăm sóc ngài......"

Nam nhân trên giường nhìn về phía Trình Xuyên.

Y nói, "Ngài lúc ấy vừa mới tốt nghiệp, một lòng muốn du lịch khắp nơi, Tạ tiên sinh cảm thấy ngài tâm tư đơn thuần, dễ bị người lừa gạt, an bài người ở bên ngài, ngài lại vẫn luôn không chịu để cho bọn họ đi theo."

"Tạ tiên sinh cảm thấy ngài là không muốn để người của hắn đi theo, cho nên phái tôi đến."

"Tôi thật ra là quân nhân xuất ngũ, nhưng từ năm đầu tiên xuất ngũ vẫn luôn đi theo Tạ tiên sinh làm việc, chẳng qua từ trước làm việc đều không xuất hiện bên ngoài, cho nên ngài trước nay chưa gặp qua tôi."

Trình Xuyên nhìn vào đôi mắt sáng lên một chút của Tạ Mộc, thanh âm nghẹn ngào, "Lúc trước đắc tội Vương đại thiếu, quả thật cũng là tôi cố ý, chính là muốn để ngài buông lỏng cảnh giác."

"Anh hai phái cậu tới chăm sóc tôi?"

Tức giận của Tạ Mộc đã hoàn toàn tiêu sạch sẽ, không riêng gì như vậy, trong lòng còn có một chút chờ đợi nho nhỏ.

Cậu khi đó, đúng là thời điểm băn khoăn nhất, bởi vì cậu phát hiện, cậu thích một người không nên thích.

Cậu quá sợ hãi.

Sợ hãi nếu đem chuyện này nói ra, tất cả liền giống như hoa trong gương, trăng trong nước mà đều biến mất.

Thậm chí ngay đến ngủ cũng không an ổn, sợ sẽ đem tâm sự trong lúc ngủ mớ nói ra.

Cậu kháng cự toàn bộ người anh hai phái đến, sợ bọn họ phát hiện manh mối nói cho anh hai, bởi vì nguyên nhân này, khi Trình Xuyên là cấp dưới hoàn toàn thuộc về cậu xuất hiện, Tạ Mộc kiểm tra một đoạn thời gian liền tín nhiệm y.

Nhưng, thì ra ngay cả Trình Xuyên cũng là anh hai phái tới chăm sóc cậu.

Trình Xuyên nhìn biểu tình của nam nhân thanh tuấn mang theo vài phần tươi đẹp, chua xót trong mắt càng ngày càng nhiều.

Có chút chuyện không người nào biết, y có thể giấu giếm, nhưng những chuyện có dấu vết để lại có thể bị tra được, y tuyệt đối không thể giấu giếm.

"Ngay từ đầu, Tạ tiên sinh ra lệnh cho tôi chỉ là bảo hộ ngài, sau đó, hắn bắt đầu yêu cầu tôi đem hết hành tung của ngài, mỗi thời mỗi khắc đều phải báo cáo cho hắn."

"Cho đến cuối cùng, nhất cử nhất động của ngài, mỗi tiếng nói cử chỉ, đều ở trong mắt Tạ tiên sinh."

Tạ Mộc ngây ngẩn cả người.

"Tiên sinh, tôi tuy rằng là do Tạ tiên sinh phái tới, nhưng đi theo bên cạnh ngài 5 năm, tôi chưa bao giờ làm......"

Trình Xuyên ngừng một giây, trong tình huống nam nhân còn chưa phát hiện tiếp tục nói, "Chưa bao giờ làm bất kỳ cái gì thương tổn đến ngài, sau khi Tạ tiên sinh qua đời, tôi cũng chưa từng có ý định rời đi."

"Xin ngài...... Đừng đuổi tôi đi."

Ở nơi Tạ Mộc nhìn không tới, hai tay giấu ở phía sau của nam nhân tóc húi cua siết chặt, giống như muốn siết ra máu.

"Cậu đi ra ngoài trước đi."

Hiện tại cả người Tạ Mộc đều đang mê mang, đồng thời trong lòng lại có một tia hy vọng.

Anh hai vì sao muốn làm như vậy.

Hắn rõ ràng biết, cậu không có sức uy hϊếp gì.

Có phải......

Là hắn cũng thích cậu hay không......

Mặc dù cậu biết loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ, nhưng chỉ cần ngẫm lại, trong lòng nam nhân ngồi trên giường liền nhịn không được kích động.

Cậu theo bản năng sờ chuỗi Phật châu trên cổ tay, giống như chạm vào Định Hải Thần Châm, cả người đều bình tĩnh lại, chỉ có vài phần ý cười trong mắt kia bán đứng cậu.

Trình Xuyên đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thanh âm từ tính của thanh niên vang lên, "Nhanh như vậy đã ra ngoài?"

Ánh mắt Trình Xuyên tối xuống, xoay người cung kính gật đầu, "Tiểu thiếu gia, tôi đi trước."

Y nhấc chân liền phải rời đi, Tạ Thời ôm đứa bé trong lòng đột nhiên hỏi:

"Lúc chú vừa mới bị thương, là anh vẫn luôn chăm sóc phải không?"

"Tôi sao lại nghe nói, lúc trước chân của chú là có thể chữa khỏi chứ?"

Bước chân của nam nhân dừng lại trong chớp mắt, ngay sau đó liền đi về phía trước.

Tạ Thời trào phúng nhìn thoáng qua bóng dáng của y, ôm đứa bé đẩy cửa ra đi vào.

Trong phòng, nam nhân nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, trong mắt còn chứa một tia yêu thương say đắm bởi vì vừa hồi tưởng lại.

Mềm mại, giống như đựng đầy dòng nước mùa thu, vẫn còn đang dao động.

【 đinh! Tạ Thời độ hảo cảm: 84】