Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 47: tiểu thúc ngồi xe lăn 12

Nhìn bộ dáng nam nhân ngồi trên xe lăn không hề cảm thấy có gì khác thường, hai tay Trình Xuyên đột nhiên nắm chặt.

"Tiên sinh."

Y hỏi, "Ngài mấy ngày này có nghỉ ngơi tốt không?"

Tạ Mộc mỉm cười, "Rất tốt."

Cậu nói rồi nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên cũng đang nhìn cậu, dưới đáy mắt Tạ Mộc nhìn Tạ Thời còn chứa chút ấm áp, cảnh tượng trước mắt giống như kim châm mạnh mẽ đâm vào trái tim Trình Xuyên.

"Tạ Thời vì tôi mà mời bác sĩ Joseph đến, không bao lâu nữa tôi có thể sẽ khỏi hẳn."

Nam nhân đang cười.

Trình Xuyên đi theo bên người Tạ Mộc 5 năm nhưng cơ hội y nhìn thấy Tạ Mộc tươi cười chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng hiện tại, trên gương mặt tuấn mỹ của nam nhân luôn mang theo ý cười nhẹ, thật xinh đẹp, thật hấp dẫn người khác, nhưng tươi cười này đều dành cho Tạ Thời.

Trình Xuyên biết y không nên ghen ghét.

Tiên sinh của y là người như thế nào, không ai so với y rõ ràng hơn.

Người đứng bên cạnh tiên sinh, y vĩnh viễn đều không có quyền can thiệp, kể cả người không có quan hệ huyết thống.

Nhưng, y ghen ghét.

Ghen ghét đến mức lòng rất đau.

Ghen ghét đến mức y không thể nào tỉnh táo được.

Bên tai truyền đến thanh âm ôn hòa lại mang theo vài phần ý cười của nam nhân, thanh âm dễ nghe khiến thâm tâm y mềm đi, "Đứa bé kia, cậu có đưa đến không?"

Trình Xuyên thu mi, giấu ghen tỵ xuống đáy mắt, giống như trước kia y luôn đi theo tiên sinh mà cung kính trả lời.

"Đã mang đến, nó bị bệnh, tôi liền về đây trước."

"Bị bệnh?"

Tạ Mộc nhíu mày lại, trong mắt có chút lo lắng hỏi, "Không phải nói là đã trị hết sao?"

"Chỉ là bị cảm mà thôi."

Trình Xuyên cũng không để ý đứa bé kia, cho dù đó là cốt nhục của y, nhưng lúc trước nếu không phải nữ nhân kia tính kế, y căn bản sẽ không cùng bất luận kẻ nào phát sinh quan hệ.

Nếu không phải nhận được lời nhắn của tiên sinh, Trình Xuyên thiếu chút nữa liền đem đứa bé cùng nữ nhân kia ném xuống biển.

"Trẻ con bị cảm cũng không phải là việc nhỏ, nó còn ở bên ngoài sao?"

"Đúng vậy."

Tạ Mộc trong mắt lo lắng càng ngày càng nhiều, "Đưa đứa bé kia đến chỗ tôi đi, lại mời bác sĩ đến khám cho nó."

"Cậu làm cha mà cũng không biết để tâm gì cả."

Đối với chỉ trích của cậu, Trình Xuyên chỉ cung kính mà cúi đầu, không nói một lời.

Tất cả ôn nhu cùng kiên nhẫn của y đã sớm cho một người, làm gì còn có thể chia cho người khác chút nào nữa chứ.

"Chú."

Tạ Thời vẫn luôn trầm mặc nhìn hai người đột nhiên mở miệng, mặt mày hắn mang theo nụ cười, ôn hòa đề nghị nói, "Để đứa bé kia ở phòng kế bên chú đi, bên kia ấm áp chút."

Đứa bé kia ở đâu, Trình Xuyên đều không có ý kiến, nhưng lời này là từ Tạ Thời nói ra, liền không thể không khiến y phải cảnh giác.

"Ở phòng kế bên chú sao......"

Biểu tình của Tạ Mộc có chút lay động, lại có chút do dự, "Trình Xuyên này......"

Nam nhân tóc húi cua nhìn về phía cậu.

Trong mắt cậu tràn đầy chờ mong, ngay cả mặt của đứa bé kia cũng chưa thấy, cậu liền đã bắt đầu thích nó.

Ngay cả Trình Xuyên còn không được đãi ngộ như vậy, vì thế y lại ghen ghét.

Nhưng cho dù trong lòng ghen ghét như thế nào, trên mặt nam nhân tóc húi cua như cũ vẫn dùng thái độ kính cẩn cúi đầu, "Tiên sinh, tôi không có ý kiến."

Tạ Mộc biết cậu không nên chia rẽ cha con bọn họ, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc sẽ có một đứa bé ngoan ngoãn, mềm mại ở bên cạnh, trong lòng liền ngăn không được niềm yêu thích.

Đặc biệt bây giờ chân cậu sắp tốt lên.

***

Con trai Trình Xuyên từ lúc đó sống ở Tạ gia.

Tên của nó là nữ nhân kia đặt, gọi là An An, ghép với họ của y thành Trình An.

Cha Trình An cũng không thích nó, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt đầu tiên mà tiên sinh nhìn thấy An An, giống như cả người cậu đều mềm xuống, bộ dáng cười vui vẻ ngồi trên xe lăn ôm đứa bé dỗ ngọt, y vẫn là đem lời nói gây mất hứng trong lòng nuốt trở về.

Thật ra cho dù có nói ra thì thế nào, tiên sinh chưa chắc vì y mà sẽ xa cách đứa bé kia, nhưng cho dù là xa cách Trình An, Trình Xuyên cũng vĩnh viễn không có khả năng lọt vào mắt cậu.

Trình Xuyên áp xuống đố kỵ trong lòng, Tạ Thời lại là hoàn toàn không hề ghen ghét.

Có thể làm hắn bất an, tạo thành uy hϊếp, chỉ có người tâm cơ thậm chí là tướng mạo ngang với hắn, một đứa bé ngay cả nói cũng chỉ mới vừa tập?

Hừ.

Vì thế, hai người đều trầm mặc nhìn Tạ Mộc yêu thương* Trình An.

(*) gốc là "sủng ái": Hết sức yêu (nói về quan hệ giữa vua và cung phi, cung tần mĩ nữ): được vua sủng ái. (Từ điển tiếng Việt nha quí dị, không hiểu do tui hay do bên Trung có nghĩa khác nữa)

(ง ื▿ ื)ว

Tạ Mộc có Trình An bên cạnh liền giống như tìm được mục tiêu mới, thời gian cậu đọc sách vẽ tranh giảm bớt rất nhiều, phần lớn thời gian đều là ôm đứa bé dạy nó nói chuyện.

Trong mắt cậu chỉ còn lại đứa bé mềm mại này, hoàn toàn không để ý tới thứ gì khác.

Lúc Tạ Thời trở về, chỉ mới đi đến hành lang mà xa xa đã nghe được thanh âm mang theo ý dỗ dành của nam nhân.

"An An, tới đây, đến chỗ chú này."

"Tới đây, từ từ đi, đừng có gấp......"

Thanh âm cậu ôn nhu lại sủng nịch, nhẹ nhàng giống như sợ lớn tiếng liền sẽ dọa đến đứa bé đang được ôm trong tay tập đi vậy.

Tạ Thời mỉm cười, đẩy cửa ra đi vào.

"Ai chà, An An có thể đi một đoạn xa như vậy rồi sao?"

Thanh niên tươi cười như ánh mặt trời, tiến lên vô cùng tự nhiên mà bế đứa bé nho nhỏ lên trêu đùa, đứa bé lúc nãy được đỡ tập đi còn đang cười vui vẻ vỗ tay nhưng Tạ Thời vừa ôm vào trong lòng nháy mắt liền mếu.

Oa một tiếng khóc lớn vô cùng, nắm tay nhỏ mum múp thịt kháng cự đẩy Tạ Thời, muốn đem hắn đẩy ra.

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng khóc non nớt của đứa bé, nam nhân ngồi trên xe lăn liền bối rối, cậu lại không thể tự đi qua, đành phải liên tục thúc giục, "Mau ôm lại đây cho chú xem."

Tạ Thời đưa lưng về phía cậu, bên tai là tiếng khóc chói tai, ánh mắt hắn âm trầm nhìn đứa bé trong lòng, xoay người lại thì biểu tình trên mặt đã thành mờ mịt, vừa đi đến bên cạnh Tạ Mộc vừa vô tội nói, "Có phải đói bụng hay không?"

"An an rất ngoan, đói bụng cũng sẽ không khóc." Tạ Mộc thuận miệng trả lời một câu, tầm mắt trước sau gắt gao đặt trên người đứa bé, thấy nó cuối cùng cũng lại đây, vội vàng ôm vào trong lòng dỗ dành.

"An An, An An không khóc, An An là bé ngoan, nào, chú ôm một cái......"

Đứa bé vừa được ôm vào lòng Tạ Mộc rất nhanh liền nín khóc, nắm chặt tay nhỏ ghé vào đầu vai nam nhân ê ê a a không biết đang nói cái gì.

Tạ Thời nhìn bộ dáng nó gần như đều cọ hết nước mắt trên mặt lên đầu vai Tạ Mộc, huyệt Thái Dương liền giật lên từng đợt.

"Chú, Trình Xuyên vẫn không thân cận An An sao?"

Tạ Mộc nắm lấy tay đứa bé dỗ dành, nghe xong lời này thở dài, "Đúng vậy, Trình Xuyên không thích đứa bé này."

Tạ Thời lúc này mới vui vẻ lên.

Hắn biết, một người ngay cả đối với con của mình mà cũng không muốn thân cận, coi trọng của chú đối với y, tuyệt đối sẽ giảm đi vài phần.

Đứa bé không khóc nữa, bắt đầu nghịch khắp nơi lay.

Rất nhanh nó liền để ý đến chuỗi Phật châu trên tay Tạ Mộc, vươn tay nhỏ liền muốn giật đi.

Nam nhân vừa mới còn toàn tâm toàn ý sủng nịch nó sắc mặt tức khắc thay đổi, vội vàng đem Phật châu tháo xuống đặt lên bàn, "An An ngoan, cái này không được động đến."

"Aaa......"

Đứa bé nghe không hiểu, với vài cái không tới, cũng đành từ bỏ.

Tạ Thời nhìn chuỗi Phật châu kia, rõ ràng là chính hắn trước kia đã tặng, nhưng trong lòng càng ngày càng không thoải mái.

Buổi tối, hắn lại bưng thuốc đến phòng Tạ Mộc.

Lại đen mặt phát hiện, trên giường nam nhân nhiều thêm một đứa bé.

"An An buổi tối khóc lóc muốn tìm người, Trình Xuyên lại không thích nó, chú liền bảo người ôm tới."

Tạ Mộc sợ đánh thức đến đứa bé, nhẹ giọng giải thích, nhưng cái giải thích này, nghe vào trong tai Tạ Thời đang bưng thuốc muốn tối nay gần gũi với cậu, không thua gì lửa cháy đổ thêm dầu.

Cái gì mà đứa bé này đối với hắn không tạo thành uy hϊếp.

Cái gì mà lưu lại nó để nhìn Trình Xuyên tức giận cũng khá tốt.

Hết thảy đều bị hắn ném ra sau đầu.

Trên mặt thanh niên anh tuấn xuất hiện một nụ cười, ngồi ở mép giường cầm chén thuốc đưa cho Tạ Mộc.

Nhìn cậu cúi đầu uống xong, ngữ khí Tạ Thời có chút oán giận nói, "Ba để Trình Xuyên đến bên người chú, cũng không phải để theo dõi chú sao."

Động tác đang nhẹ nhàng thổi chén thuốc của nam nhân liền cứng đờ.

Cậu từ từ quay mặt qua.

"Cháu nói...... Cái gì?"