Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 46: tiểu thúc ngồi xe lăn 11

Tạ Mộc cảm thấy giống như cậu đang mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ rất thoải mái, dường như còn mang theo một thứ gì đó làm cậu thấy sợ hãi, nhưng cụ thể là cái gì cho tận đến lúc mở mắt ra cậu cũng không nhớ được.

Cậu bị âm thanh đẩy cửa đánh thức, lúc Tạ Thời bưng chén thuốc đi đến bên người, lại nhẹ nhàng thổi nguội thuốc bên trong chén, ánh mắt nam nhân vẫn còn mê mang.

"Hôm nay chú ngủ nướng."

Thanh niên tươi cười như ánh mặt trời nói lời trêu chọc rồi đỡ Tạ Mộc ngồi dậy, bưng chén thuốc đến trước mặt cậu, "Uống thuốc nào, chờ uống xong, cháu đưa chú ra ngoài đi dạo."

Tạ Mộc có chút mờ mịt chớp chớp mắt, theo bản năng bưng lấy chén thuốc, cậu rũ mắt uống từng ngụm thuốc, thanh niên ngồi xuống trên ghế cạnh mép giường, lại nghiêng người dựa vào sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.

Chờ đến khi nam nhân uống hết thuốc, Tạ Thời mới xốc chăn lên, chợt nhìn thấy cảnh tượng bên trong hắn liền dừng lại.

Bị hắn chặn tầm mắt nên Tạ Mộc nhìn không tới, có chút nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"

"Chú à."

Tạ Thời quay đầu, trên khuôn mặt anh tuấn mang chút ý cười trêu chọc, "Cháu giúp chú thay quần trước đã."

Tạ Mộc khó hiểu nhìn xuống vị trí Tạ Thời nhìn cậu lúc nãy, nơi đó vẫn giống như hôm qua trước khi đi ngủ, cũng chỉ mặc quần áo giữ ấm bình thường, nhìn không ra có điểm gì khác lạ.

"Chỗ này của chú...... Có mùi."

Thấy cậu nghi hoặc, Tạ Thời đơn giản liền nói càng thêm rõ ràng chút.

"Xem ra bác sĩ Joseph kê đơn rất bổ rồi."

Tạ Mộc lúc đầu còn nghe không hiểu, nhưng chờ đến khi cậu phản ứng lại, gương mặt tái nhợt kia liền đỏ lên.

Cậu có chút bối rối cách một lớp quần áo nhìn xuống nơi đó của mình, đã ba năm chưa từng có hứng thú, tuy rằng vẫn có cảm giác lại cũng có thể sinh hoạt bình thường, nhưng ở tuổi này của cậu, ba năm ngủ say, thật sự không bình thường chút nào.

Hiện tại nó có phản ứng Tạ Mộc hẳn là phải vui mừng, chỉ là bởi vì bị phát hiện trước mặt vãn bối khiến cho nam nhân mặt càng thêm đỏ.

Dù sao từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ, chuyện này tuyệt đối không phải có thể dễ dàng bàn luận với người khác.

Nhưng ngặt một nỗi bởi vì không thể tự mình thay quần áo, Tạ Mộc chỉ có thể đỏ mặt dựa vào mép giường nhìn Tạ Thời giúp cậu thay quần.

Lúc quần áo dính chất lỏng* đã khô bị ngón tay thon dài trắng nõn của Tạ Thời cầm lấy, sắc mặt nam nhân càng đỏ thêm.

(*) thật sự là tui sợ các bác hiểu nhầm thành cái khác nên tui nói luôn là "tϊиɧ ɖϊ©h͙" nha

(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

"Chú ngồi đợi một chút nhé". Tạ Thời giống như không nhìn thấy sắc mặt thẹn đến đỏ của cậu, thần sắc tự nhiên nói, "Cháu đem quần áo này đi xử lý một chút."

Tạ Mộc dựa vào mép giường nhìn hắn đi ra ngoài.

【 ký chủ. 】 thanh âm có chút mơ hồ của hệ thống vang lên, 【 ngài vì sao lại nhốt em lại? 】

【 hình ảnh hạn chế độ tuổi, con nít vẫn là không xem tương đối tốt hơn. 】

Đáp án cho có lệ này hệ thống lại giống như lập tức liền tin tưởng, nó mở ra thang kiểm tra đo lường hảo cảm: 【 đinh! Tạ Thời độ hảo cảm: 80】

【 ký chủ, ngài làm gì vậy, tại sao trong một đêm lại tăng nhiều như vậy? 】

Tạ Mộc nhìn về phía đại thụ trụi lủi ngoài cửa sổ, môi hiện ra một nụ cười ôn nhu, 【 có nhiều khi, anh làm cái gì không quan trọng, quan trọng là, anh bị làm cái gì. 】

Hệ thống càng thêm mê mang, 【 ngài có thể nói rõ ràng một chút không? em không rõ. 】

【 ngoan, chờ em trưởng thành rồi anh lại nói cho em. 】

Cửa mở ra, Tạ Thời đi đến.

Hắn đi đến mép giường tự nhiên mà bế Tạ Mộc lên, nhẹ nhàng đặt nam nhân lên xe lăn, vừa đẩy cậu ra ngoài vừa nói, "Bác sĩ Joseph nói đây là chú đang hồi phục, chắc là nhanh thôi thì chân chú sẽ có tri giác lại."

Trong mắt Tạ Mộc ánh lên niềm vui sướиɠ, trên mặt tràn đầy mong đợi, cậu hiếm khi không khống chế được tâm trạng mà quay đầu nhìn về phía thanh niên, "Chú thật sự có thể phục hồi như cũ sao?"

"Sau này chú có thể tự mình đi lại sao?"

Tạ Thời nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như lóe lên tinh quang của nam nhân, hắn lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, "Đương nhiên."

"Chỉ cần chú phối hợp uống thuốc trị liệu thật tốt, rất nhanh chú liền có thể bình phục."

Tạ Mộc gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ từ trước nay chưa bao giờ có, thậm chí còn có vài phần kích động, giống như quay lại thời điểm trước kia được người khác che chở, toàn thân đều lộ ra vài phần thư thái.

"Đúng rồi."

Nam nhân nghĩ đến điều gì đó, mang theo chút tưởng niệm nói, "Tối hôm qua hình như chú mơ thấy anh hai......"

"Anh ấy......"

Tạ Mộc nói tới đây, đột nhiên tạm ngừng.

Bàn tay đẩy xe lăn của thanh niên chậm rãi nắm thật chặt, xe lăn cũng ngừng lại ở hành lang.

Tuyết bên ngoài hình như lại lớn hơn, rơi trên mặt đất xinh đẹp cực kỳ, ở hành lang, Tạ Mộc ngồi trên xe lăn, biểu tình chần chừ không nói tiếp.

Tạ Thời biết cậu đang do dự cái gì.

Tối hôm qua mơ thấy Tạ Nam Ân, buổi sáng hôm nay phát hiện xuất tinh, cho dù vừa rồi không nghĩ tới, hiện tại cũng nên phản ứng lại.

"Chú mơ thấy cái gì?"

Tạ Thời áp xuống khó chịu trong lòng, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước, ngữ khí bình tĩnh giống như không hề nhận thấy được điều gì khác thường.

Nam nhân nhẹ nhàng thở ra.

Cậu không muốn lại tiếp tục đề tài này, nhưng tránh mà không đáp, ngược lại càng thêm chột dạ.

"Chú cũng nhớ không rõ lắm, hình như anh ấy đang dạy chú vẽ tranh......"

Tạ Thời tự nhiên mà liên tưởng đến cảnh tượng cha hắn nắm lấy tay Tạ Mộc lúc cậu vẫn là một thiếu niên, từng chút dạy cậu cách dùng bút lông vẽ tranh như thế nào.

Vừa nghĩ liền nghĩ tới đêm qua, hắn cũng giống như thế mà nhẹ nhàng nắm lấy nơi đó, làm cho người trên giường vô ý thức dựng thẳng phía dưới thân, động tác gần như đang hiến tế.

Ngay lúc thanh niên càng nghĩ càng xa, hận không thể đem nam nhân trên xe lăn lúc này ném về thời điểm đêm qua, một thân hình cao lớn nện bước trên nền tuyết nhanh chóng đi tới.

"Tiên sinh."

Trình Xuyên rất nhanh đi đến trước mặt Tạ Mộc, hơi cúi đầu cung kính nói, "Xin lỗi ngài tôi trở về muộn."

Tâm tình Tạ Mộc bây giờ bởi vì hai chân có hy vọng khỏi hắn mà rất tốt, mỉm cười lắc đầu nói, "Trong nhà cậu cũng là có việc."

Trong lòng Trình Xuyên luôn căng chặt nghe vậy liền thả lỏng, y nâng mắt lên, đang muốn nói thêm vài câu cùng Tạ Mộc, ánh mắt y lại sắc bén như ngưng tụ thành đường , bình tĩnh dừng trên cần cổ nam nhân.

Nơi đó vốn dĩ nên là một mảnh da thịt trắng nõn, lại có một vết đỏ nho nhỏ đầy ái muội.

Quả thực giống như dấu hôn bị người mυ'ŧ ra vậy.