Trời ngày càng tối... Không khí bên ngoài dần trở nên se lạnh, có chút sương khói đêm lan tỏa không ngừng... Trong căn phòng không có gì đơn giản hơn, bầu không khí trở nên nóng bỏng, ngập tràn mùi vị tư tình.
Dưới ánh nến, thân thể người con gái trở nên xinh đẹp lạ thường, màu da trắng nõn được tôn lên dễ thấy, thân hình nhỏ run nhè nhẹ, đôi mắt mơ màng rung động, đôi môi hồng nhuận nhẹ hé mở tinh tế thở gấp.
Mà nàng đang bị cường hãm bởi người đàn ông phía trên, hắn không ngừng hôn lấy đôi vυ' to lớn của nàng, nụ hoa trước ngực bị hắn ngậm vào miệng, liếʍ mυ'ŧ không ngừng. Vυ' to còn lại bị bàn tay to lớn xoa bóp, biến ra nhiều hình dạng. 'Chậc chậc' âm thanh được phát ra.
Tiểu Khê thỏ thẻ, đỏ mặt "Đừng...! Đừng mυ'ŧ ra tiếng".
Đổng Trác ngẩng đầu, con ngươi sớm đẫm du͙© vọиɠ. Hắn đáp ứng, khắc chế âm thanh nhưng lực bú vào miệng liền dùng sức. Hắn Nhẹ nhàng hôn từ trên xuống dưới, dừng lại ngay khu vườn bí ẩn đang không ngừng tỏ ra hương thơm quyến rũ.
Hơi thở gấp gáp, đè nén của hắn phun ra trên nơi e thẹn của nàng. Hắn cho ngón trỏ lả lướt, vẽ loạn xung quanh vùng mu trắng múp, kéo một đường từ khe hẹp xuống lỗ nhỏ đang rỉ ra sương thơm ngọt.
Hắn thấy cổ họng khát khô, rất thèm nước da^ʍ của nàng.
Tiểu huyệt nhanh chóng bị người đàn ông ngậm vào miệng, thưởng thức.
"A... Ưm ~". Nàng rêи ɾỉ
Hắn dùng lưỡi tách hai âm môi ra, dùng lưỡi liếʍ quanh đỉnh của âm đế, âm đế nàng bị lưỡi hắn đánh qua lại, liền nhanh căng phòng lên.
"Trác... A ~ không chịu nỗi". Nàng đè thấp âm thanh
Đổng Trác cho hai chân nàng quấn quanh vai mình, vùi sâu vào cấm địa hắn đang khám phá. Hương thơm riêng biệt không ngừng đánh thẳng vào nơi mẫn cảm của hắn, côn ŧᏂịŧ càng trướng to hơn. Hắn lấy tay ôm trọn tiểu huyệt nàng, nước da^ʍ ứa ra một mảng lớn trên tay mình.
Đổng Trác đối diện với Tiểu Khê, cho nàng thấy hắn đang uống nước từ miệng nhỏ phía dưới. Nàng ngây ngốc nhìn hắn đang liếʍ hết nước của mình. Cảm giảc xấu hổ đến kinh hách
"Mèo nhỏ... Nước da^ʍ của em thật ngọt! Mỗi ngày đều cho tôi uống no".
Âm thanh va chạm từ hai bộ phận bắt đầu phát ra, hắn không ngừng thúc côn ŧᏂịŧ sâu vào nơi mẩn cảm của nàng, nơi nàng không ngừng hút lấy hắn, vừa ấm áp lại ẩm ướt. Cảm giác thích không tả nỗi mà lúc hắn vừa cho côn ŧᏂịŧ vào gần mép tiểu huyệt thì nó đã muốn ăn nhanh gậy của hắn... Làm sao chịu nỗi?
"A! Tiểu da^ʍ đảng... Mẹ nó! Em muốn kẹp đứt tôi à?". Hắn cố khắc chế nơi vừa đau vừa sướиɠ dưới hạ thân, mồ hôi từ hai thái dương nhỏ giọt xuống ngực nàng.
Tiểu Khê không hiểu sau lại có cảm giác lạ đó? Cứ sợ bị phát hiện, còn có âm thanh của hai người vốn dĩ không nhỏ? Tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khẳng trương.
"A...a... Ư.... Ư...".
Chiếc giường tre bắt đầu cũng kêu 'két két' dữ dội. Đổng Trác mất khống chế, hoàn toàn không để ý đến ai, phát hiện hay không cũng vứt bỏ đi, hắn bây giờ chỉ tập trung người dưới thân. Hai vυ' của nàng không ngừng đung đưa kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, núʍ ѵú một mảng ươn ướt do nước miếng hắn, tiếng rên tinh tế như lông vũ gãy ngứa... Hắn thật sự muốn nhét luôn hai tiểu bi của mình vào tiểu huyệt nàng.
Kéo nàng dậy, ngồi lên mình. Côn ŧᏂịŧ vì thế được khít khao với da^ʍ huyệt, giờ Đổng Trác chỉ ngồi hưởng thụ, cho Tiểu Khê lên xuống trên người mình.
Hiện giờ, nàng chỉ muốn rên phóng đảng, càng đè nén càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sự sung sướиɠ đói khát ở hạ thân càng làm nàng như bít-tông lên xuống không ngừng.
"A.... A....". Đổng Trác cũng bật ra âm thanh thỏa mãn, hít sâu vài hơi
Bầu ngực mềm mại ép lên ngực săn chắc của hắn, làm nó bị uốn éo biến thành đủ loại hình dạng, nàng gục đầu cắn lên vai Đổng Trác khắc chế tiếng rên.
Côn ŧᏂịŧ bị mảng nước ấm, nhầy nhụa bắn lên, côn ŧᏂịŧ theo đó giật giật rồi bắn tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra rất nhiều đều vùi sâu vào tử ©υиɠ nàng mà bắn.
Hai người cùng lúc cao trào.!
Mà cách lớp vách , ba mẹ Phúc vì làm việc đồng án quá mệt nên ngủ rất say... Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
***
Qua trận làʍ t̠ìиɦ lén lút, hai người ôm lấy nhau, điều chỉnh hơi thở.
"Hồng Đình lúc sáng đã về rồi". Hắn phá vỡ sự im lặng
"Ân?". Nàng nhẹ đáp
Hắn hôn lên tóc nàng "Tôi chỉ sợ em nghĩ nhiều".
Tiểu Khê từ trong ngực hắn ngẩng đầu, mắt đối diện với cái cằm cương ngạnh của hắn. Liền hôn nhẹ lên cằm hắn một cái.
Hắn cười nhẹ "Mèo nhỏ? Em có sợ không?".
"Sao... Lại sợ?". Nàng tròn mắt hỏi
"Cưới em về rồi bỏ rơi em... Tìm người mới?".
Nàng có sợ không? Tức nhiên có... Lấy chồng là tạo dựng gia đình hạnh phúc, trước giờ không người vợ nào đồng ý chung chồng, bị chồng mình bỏ mặt cả....
Nàng chỉ im lặng, đắm chìm trong suy nghĩ lo âu.
Hắn bỏng chốc hừ nhẹ "Tôi làm sao bỏ được tiểu huyệt nhỏ bé kia, vừa thèm khát gậy thịt tôi.... Còn có.... Hai bầu vυ' không ngừng lắc lư câu dẫn tôi?".
Tiểu Khê đỏ mặt, cung tay nhỏ đấm vào lòng ngực hắn "Không được nói bậy".
Hắn im lặng vào giây, ôm chặt lấy nàng vào ngực "Vài ngày nữa tôi cho người xây lại nhà, nhà thế này ba mẹ ở cũng không hay...".
Hốc mắt nàng liền đỏ, lắc lắc đầu.
"Em làm vợ tôi... Tức nhiên phải cho em những thứ tốt còn có ba mẹ cũng thế... Đừng suy nghĩ trẻ con nữa".
"Được rồi..! Ngủ đi! Chiều mai tôi đến rước em về".
Hắn thật tốt...! Nàng sẽ hết sức ngoan ngoãn nghe lời hắn, còn có....chăm sóc hắn.
Nàng cũng cảm thấy buồn ngủ, một lần nữa vùi sâu vào ngực hắn, tay ôm lấy eo hắn. Cả hai chìm vào giấc ngủ.
***
Trời đã hừng đông, Tiểu Khê tỉnh dậy bên cạnh đã sớm không có người. Lúc gà gáy hắn đã về nhà rồi.
Nàng liền nhanh chóng vệ sinh, rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cha mẹ.
Nàng làm vệ sinh xong, ra nhà trước thì thấy mẹ Phúc đang nấu nước còn cha Phúc đang sửa sang lại cuốc.
"Mẹ? Để con nấu đồ ăn sáng cho".
"Sao không ngủ thêm chút nữa?". Mẹ Phúc cười hỏi
"Không buồn ngủ nữa!!! Tí con ra đồng cùng cha mẹ".
Cha Phúc nhìn nàng "Không cần đâu! Hôm nay bà ở nhà cùng con đi, tôi ra đồng sớm rồi chanh thủ về".
Mẹ Phúc cũng lâu ngày không gặp con, liền đồng ý.
Trời cũng đã sáng, ba Phúc vác cuốc ra đồng, mẹ Phúc cùng Tiểu Khê chuẩn bị vài thứ mai tiếp ông bà Cả. Trong nhà nàng vốn dĩ không có gì nhiều, chỉ có bàn ghế cùng bàn thờ tổ tiên.
Mẹ Phúc sợ tiếp đãi không chu đáo, sợ ông bà Cả sau nàng sẽ không thích Tiểu Khê.
Nhận thấy sự lo lắng của mẹ, lắc lắc tay bà "Mẹ... Không sao hết! Ông bà Cả rất tốt sẽ không sao mà".
Mẹ Phúc cũng không muốn con gái lo lắng "Tiểu Khê...! Nếu bên nhà đó có làm con buồn phiền thì cứ trở về với ba mẹ... Dù thế nào cha mẹ cũng không để con chịu khổ".
"Mẹ... Mẹ và cha đừng suy nghĩ nhiều nữa! Con rất tốt nếu... Ông bà Cả không thích con... Còn có cậu Hai mà".
"Được rồi... Mẹ không như thế nữa.!".
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười...
***
Thời gian trôi qua nhanh, mới đây đã xế chiều. Đổng Trác cũng tới. Cha mẹ Phúc mời hắn lại ăn cơm chiều, hắn cũng không từ chối.
Cha mẹ Phúc thì đi vào trong nấu cơm, để cho hắn và nàng ngồi ngoài sân nói chuyện.
"Chị Tiểu Khê". Âm thanh ngây ngô phát ra
Nàng xoay người theo tiếng gọi "A Dương... Mau lại đây". Nàng vui vẻ gọi
Cậu bé A Dương liền vui vẻ chạy lại. A Dương ở gần nhà Tiểu Khê, ba mẹ A Dương là hàng xóm thân thiết với ba mẹ Phúc. Cậu bé năm nay 5 tuổi, thân hình tuy nhỏ nhưng gương mặt hồng hào, phúng phính. Nhưng A Dương là đứa bé có chút ngốc, trước giờ cậu bé chỉ thích duy nhất chị Tiểu Khê a!
A Dương non nớt bỏ mặt người đàn ông cao to bên cạnh chị Tiểu Khê... Trực tiếp nhào vài ngực nàng, cười khúc khích.
"Chị Tiểu Khê... A Dương rất nhớ chị".
Tiểu Khê nở nụ cười như ánh ban mai, xoa đầu cậu "Chị cũng nhớ A Dương nữa... A Dương ở nhà có ngoan không?".
"Dạ có... A Dương rất ngoan". Nói xong cậu bé liền hướng tới ngực Tiểu Khê vùi đầu vào dụi dụi
Mà người đàn ông bên cạnh thu liễm sự thân thiết quá mức của hai người... Thằng bé là con trai mặc dù còn nhỏ nhưng........ Dụi vào ngực nàng? Còn dụi rất lâu, bày ra bộ mặt thỏa mãn, có lúc tò mò nhìn hắn nhưng rồi lại quay sang hai tay nhỏ câu lấy cổ Tiểu Khê, tiếp tục dụi vào ngực nàng...
Mặt Đổng Trác liền đen như đít nồi.!