Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 20: Giải Quyết Gia Đình Cực Phẩm

Sau ba ngày, Tống Hoài An nghiêm túc ở phòng làm việc xử lý xong tất cả mọi chuyện tồn đọng. Vững như lão cẩu.

Mà đối phương đã mất đi kiên nhẫn.

Thấy Tống Hoài An mặt đầy bình tĩnh thong dong mà xuất hiện ở chỗ đã hẹn, lại hồi tưởng lại ba ngày anh làm những gì, giận sôi máu, “Tống Hoài An, mấy ngày nay mày sống rất dễ chịu đấy!” Lúc còn không quên đùa nghịch lắc lắc con dao Thụy Sĩ trong tay.

Tống Hoài An nhìn chung quanh một chút, muốn chọn chỗ nào sạch sẻ nhất để ngồi, nhưng phát hiện cái tiệm ăn vặt này, nơi nào đều giống nhau, bẩn giống nhau, đành phải đứng, vẻ mặt chân thành “Nhờ phúc ngài, không có một nhà bọn họ quấy rầy, tôi quả thật tốt vô cùng.”

“A, bạn gái rất xinh đẹp đấy, còn giảng viện đại học Bắc Thành .”

“ Ừ ~ cảm ơn, tôi cũng cảm thấy rất xinh đẹp.”

Thấy Tống Hoài An một bộ mềm cứng không ăn , cuối cùng thẹn quá thành giận “Tống, Hoài, An, mày có tin tao lại đi tìm nó không.”

“A!” Khinh thường, “Anh có thể thử xem, anh xem Du Giang Niên có buông tha mày không.”

Quả nhiên, không dám nói thêm nữa.

Tống Hoài An nghĩ thầm, Du Giang Niên , tên này dùng khá tốt .

“Đem bọn họ kéo ra !”

Tiếp theo có mấy người kéo Lý Kính ra , cả người ông ta đã thần chí không rõ, mệt lả đến một chút lực cũng không có, nhìn giống như chó chết vậy, nếu không phải cùng Triệu Lâm cùng nhau ra thì anh đã không nhận ra, trên mặt không một chỗ nào tốt, có chỗ chảy máuđầm đìa, máu đen đóng vảy, da hợp với một miếng thịt, muốn rớt rồi lại hợp với da treo, thập phần khủng bố; mà Triệu Lâm cùng Lý Tri tự mình đi, trừ bỏ thoạt nhìn có chút hoảng sợ, khóc sướt mướt thì bên ngoài cũng không có trở ngại gì, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn là hoàn hảo không tổn hao gì. Xem ra là không thể động thủ với Triệu Lâm cùng Lý Tri, đem tất cả tức giận trút lên trên người Lý Kính .

“Thế nào, Tống Hoài An, mang tiền không?”

“Không có.” Tống Hoài An đôi tay nhét trong túi, vẻ mặt thản nhiên.

Tên cầm đầu cầm con dao Thụy Sĩ , vì trở thành đại ca, bật con dao ra, cầm đao tiêm chỉ vào Tống Hoài An, nheo mắt, hung hăng nói: “Mày nói cái gì?! Mày chơi tao?”

Tống Hoài An cũng không giận, cười nói: “Tôi sớm nói qua tôi sẽ không quản chuyện của bọn họ. Mày còn cho vay tiền , này không phải tự chuốc bực mình sao!”

“Tao cũng mặc kệ, tiền tao cho mượn giờ muốn lấy lại .”

“Tiền, tôi không có. Như vậy đi, anh lấy nội tạng Lý Kính đi bán đi.”

Triệu Lâm trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn Tống Hoài An, chửi ầm lên “Tống Hoài An, mày là đồ súc sinh! Mày có phải con người không! Ba mày giáo dục mày thành như vậy sao! Mày là cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy! Tao lúc trước không nên sinh mày!”

Tống Hoài An vẻ mặt bình tĩnh, không hề có bởi vì lời Triệu Lâm nói mà chịu ảnh hưởngAnh nghe thấy được không, mẹ tôi không muốn tôi, anh còn tới hỏi tôi lấy tiền, anh cảm thấy buồn cười không, tôi thì buồn cười lắm.”

Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không có người nói lời nào, Triệu Lâm còn đang mắng, Lý Tri thấy phản ứng Tống Hoài An như vậy , cảm giác không thích hợp, chạy nhanh giữ chặt Triệu Lâm, “Mẹ, đừng mắng, đợi lát nữa anh ta không trả tiền, chúng ta đều phải chết.”

Có thể cũng tán thành lời Lý Tri nói, tiếp tục mắng hai câu về sau, Triệu Lâm liền không mắng, đứng ở một bên hung hăng mà dùng ánh mắt xẻo Tống Hoài An.

“Tao mặc kệ chuyện nhà chúng mày, mày hôm nay nếu không trả tiền, đừng mong sống đi ra ngoài.”

Tống Hoài An cười lạnh chống lại ánh mắt, một chút cũng không hoảng loạn, “Nếu đêm nay không đi ra khỏi nơi này thì ngày mai các người cũng phải chết, nếu hôm nay tôi mang theo chút thương tích gì đi ra ngoài, ngày mai các người nơi này cũng phải chết.”

“Fuck!” Trước nay không nghĩ tới sẽ có người dám kiêu ngạo như Tống Hoài An , nhưng cố tình lại không thể làm gì.

Tống Hoài An bước về phía trước một bước, đem con dao Thụy Sỹ kia kề lên cổ anh.

Tống Hoài An gật đầu nhìn con dao kia , “Lão đại” sừngc người giằng co một chút, đành phải buông con dao xuống.

Tống Hoài An không trở ngại đi đến bên cạnh trước mặt ba người Lý Kính, Triệu Lâm, Lý Tri , mặt không biểu tình nói: “Tôi nói rồi 10 vạn kia là tiền cuối cùng. Tôi làm luật sư, không phải làm ATM, nhiều năm như vậy, tôi đã cho đủ

tiền, tôi không có tiền.” Lại nhìn đứng ở một bên Triệu Lâm, không có căm hận, cũng không có lưu luyến, anh hỏi Triệu Lâm, cũng đang hỏi chính mình, “Nhiều năm như vậy, bà trừ bỏ sinh ra tôi, còn làm cái gì? Tôi không cảm thấy tôi có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với các người.”

Trừ bỏ Triệu Lâm, không có người dám nhìn thẳng Tống Hoài An, cố tình Triệu Lâm lúc này lại một câu nói không nên lời, đúng vậy, Tống Hoài An lớn như vậy, trừ bỏ sinh anh ra , bà ta không có làm tròn trách nhiệm của người mẹ, một chút cũng không có, cho dù có, đều là vì lợi dụng Tống Hoài An mà làm ra quan tâm giả tạo. Bà ta không xứng làm mẹ của anh.

“Có câu nói, nhưng bà chỉ nói đúng một nửa, tôi có mẹ sinh, nhưng không phải không nuôi dưỡng. Tống phu nhân đối với tôi rất tốt,” Tống Hoài An xoay người, đưa lưng về phía bà ta, lòng rét lạnh

“Tốt hơn bà rất nhiều.”

......

Cho nên hiện tại biết rõ ràng, Tống Hoài An không thèm để ý người nhà này, tiền thì bọn họ cũng sẽ không có được.

Hai người đàn ông bắt lấy tóc Triệu Lâm cùng Lý Tri, hung hăng tát một cái , sợ tới mức Triệu Lâm cùng Lý Tri hét lên, điên cuồng gào thét cứu mạng.

Lý Tri, em gái anh, giãy giụa bò đến bên người anh, túm lấy ống quần anh, hỗn nước mắt, nước mũi, nước miếng, còn có máu tươi, đau khổ cầu xin anh “Anh, anh, anh cứu chúng ta, thật sự, nể mặt đứa bé trong bụng em đi mà, về sau nó gọi anh một tiếng bác mà.”

Anh. Không có việc gì , Lý Tri chưa bao giờ gọi anh như vậy , mỗi lần gọi là có chuyện.

Tống Hoài An ghét bỏ mà ném cô ta ra, “Không cần, một tiếng bác này tôi chịu không dậy nổi.”

Hai người đàn ông kia còn muốn tiếp tục đánh, lại bị Tống Hoài An ngăn cản, “Tôi tốt xấu là luật sư, ở trước mặt tôi đả thương người không thích hợp đi.”

“Fuck, Mày quản cái gì! Tiền không thu về được thì sao tao không thể đánh người ?”

“Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không có tiền,” quanh co. Kỳ thật Tống Hoài An ngay từ đầu cũng không muốn nói cho bọn họ, thật sự là bất đắc dĩ.

Nhà Triệu Lâm rất ít người biết, là Lý Kính cùng Triệu Lâm vì Lý Tri giữ lại đường lui cuối cùng.

Có đôi khi rất buồn cười đi. Giống như Lý Kính có lòng tham không đáy nhưng vẫn biết đối tốt với con gái mình, vẫn nhớ rõ vì con gái ông ta lưu lại con đường lui an toàn đảm bảo, mà Tống Khang đề phòng anh như đề phòng trộm cướp, Triệu Lâm có thể đối xử tốt với con gái như vậy, lại hoàn toàn không nhớ rõ mình còn có một đứa con trai.

Cái nhà này là Tống Hoài An trong lúc vô tình biết đến, anh cũng từng vì Lý Kính cùng Triệu Lâm về điểm này lưu lại ít tình thân, nhưng anh vì mọi người suy nghĩ, bọn họ lại trước nay chưa từng vì anh suy nghĩ; anh đem tất cả trách nhiệm trút lên trên người, không có được cảm ơn, ngược lại là được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng tham không đáy, không có người chân chính từng yêu anh, dù một điểm nửa điểm cũng tốt nhưng không có.

Vậy nếu như vậy, anh giống như cũng không cần phải lưu luyến cái gì nữa.

Tống Hoài An phẩy phẩy ống quần bị Lý Tri túm nhăn nhúm, lạnh nhạt nói: “Dưới danh nghĩa Triệu Lâm có căn hộ, không lớn, nhưng hẳn là giá trị cái hai ba trăm vạn. Hơn nữa thận Lý Kính cũng được hai ba triệu, còn dư lại để cho chính bọn họ tự chia đi.”

“Không! Không! Không có! Tôi không có!” Triệu Lâm điên cuồng lắc đầu phủ nhận, “Không có! Tôi không có! Tôi sao có thể có phòng ở!”

Lão đại quay đầu đối với Triệu Lâm, lôi kéo

tóc bà ta đem đàu bà ta toàn bộ kéo đến, con dao để ở chỗ cổ bà ta, “Con mụ này, có tiền không nói! Có phải muốn chết không?”

“Không có, thật sự không có!”

Bên cạnh một người đàn ông đem Lý Tri túm đến quang bên cạnh lão đại, tên lão đại lấy con dao lướt trên mặt Lý Tri, Giọng nói đầy vẻ mê gái nói: “ Con gái mày rất xinh đẹp.”

“Mẹ, mẹ, mẹ, cứu cin, mẹ đem nhà cho ông ta đi.” Lý Tri bắt lấy tay Triệu Lâm, hoảng loạn, vội vàng, sợ hãi, còn có bản năng cầu sinh.

“Không có! Thật sự không có!” Triệu Lâm vẫn phủ nhận

Tên lão đại cầm con dao lướt trên bụng Lý Tri, dùng một loại giọng nói tiếc nuối “Nghe nói nơi này có cháu ngoại hả! Cũng không biết một dao này có phải là một xác hai mạng không nhỉ.”

“Mẹ!” Lý Tri khàn cả giọng, trên bụng truyền đến cảm giác lạnh như băng làm thần kinh trên người cô ta mỗi một chỗ đều cảm thấy kinh khủng .

“Có, hay là, không có?”

Trong mắt Triệu Lâm chỉ còn lại con dao kia, còn có Lý Tri bởi vì quá độ hoảng sợ mà mặt nhăn nhó, cuối cùng, bà ta

nhìn Tống Hoài An , nghẹn ngào kêu “Súc sinh, Tống Hoài An , mày là đồ súc sinh, mày sẽ không chết tử tế được. Tống Hoài An, tao ở đời này hối hận nhất chuyện chính sinh ra mày, nếu có thể, tao thật sự muốn bóp chết mày,

sẽ không có nhiều chuyện như hôm nay

như vậy. Tống Hoài An, mày là đồ cẩu tạp chủng, không ai muốn ! Mày như thế nào không chết đi!”

Lão đại vui sướиɠ đứng lên, đối với hai đàn em ở cửa nói: “Thả người đi.”

Lão đại hơi có chút đáng tiếc đối với Tống Hoài An nói: “Tống luật sư có muốn ở lại ăn ít mì không, ăn rất ngon đấy.”

“Không cần. Chỉ cần anh nhớ rõ lần sau loại chuyện này đừng có gọi cho tôi, tới cũng vô dụng.”

Cửa mở ra ,trời tối.

“Tống Hoài An, kỳ thật mày cũng rất đáng thương, có cái gia đình như vậy .”

Tống Hoài An không nói một lời, rời quán ăn nhỏ.

Đêm đã tối, lại có chút lạnh, quấn chặt quần áo trên người, hòa vào đêm tối.

Ngồi trên xe, anh hỏi chính mình, đáng thương sao?

Anh không biết. Có đôi khi anh cảm thấy chính mình rất đáng thương, có đôi khi lại cảm thấy......

Điện thoại vang lên, là Tùy Ngộ gọi tới.

“Anh làm thêm giờ xong chưa? Trở về ăn cơm không? Cần em mang đến không?”

Giọng cô nhje nhàng ầm áp, ở cái

rét lạnh cô độc ban đêm này vì anh rót vào một dòng nước ấm. Giống như cô xuất hiện ở cuộc sống của anh vậy, anh cằn cỗi, sinh mệnh rét lạnh cô độc rốt cuộc xuất hiện một vầng thái dương,tỏa ra ấm áp cả cuộc sống của anh.

Không nhận được câu trả lời, cô lại hỏi, “Còn đang làm việc? Vậy em mang đến cho anh.”

“Không, không cần, anh trở về ăn.” Anh nhìn đường phố nhà nhà

chung quanh , bỗng nhiên cảm thấy mình cũng có một mái nhà " Hiện tại anh đang về nhà.”

Có em ở đâu đó chính là nhà của anh

“Dạ, em chờ anh về. Lái xe cẩn thận.”

“ " Được !”

“Tùy Ngộ”

“Dạ?”

“Anh yêu em.”

“Đồ thần kinh !” Mang theo thẹn thùng của cô gái nhỏ, cô cười mắng, “ Nổi cơn gì vậy, mau trở về đi, lái xe cẩn thận.”

Thế giới này còn có một người chờ anh về nhà ăn cơm, vạn ánh đèn , có một ánh đèn vì anh sáng lên, anh giống như cũng không có đáng thương như vậy.

********

Hạ dạ về bà mẹ na9 quá trời luôn á. đúng là na9 lúc đầu nhu nhược thật, về sau như vậy thật là tốt.

Vì truyện bị copy mất tiu rồi. từ chương 21 mình sẽ khóa truyện lại . và đến bao giờ hoàn thì mình sẽ xét MP cho mn nha. chứ cay cú lắm rồi á. Mong đến lúc đó mn vẫn ủng hộ mình nha