Trường học không có công khai xử lý chuyện này, nhưng bởi vì Du Minh ở trường học có quen mấy lãnh đạo, không thể nói đi cửa sau, Tùy Ngộ tuy được thầy bên Anh quốc đề cử, chẳng qua là khi đó Tùy Ngộ tiến vào trường học dạy học , Du Minh còn cố ý dặn dò qua người khác chăm sóc chiếu cố cô . Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trường học cũng không dám thờ ơ, vẫn là thông báo cho Du Minh.
Du Minh nhận được tin vừa lúc ở nước ngoài đi công tác, tất cả đều giao cho Du Giang Niên phụ trách.
Sáng sớm Du Giang Niên xuất hiện ở phòng làm việc trường học, sắc mặt âm âm u mà nhìn máy theo dõi chụp được hình ảnh, cầm lấy nước khoáng trên bàn. Ném xuống đất, sức lực quá lớn, bình nước nổ tung, nước bắn đầy đất, cuối cùng nghẹn nửa ngày, “Đệt!”
Trường học chưa thấy qua người như vậy, ở trường học tuyệt đối coi như giáo bá, còn không có tới kịp khuyên, Tống Hoài An đã tới đây, đối với chủ nhiệm nói: “Chủ nhiệm , chú đi ra ngoài trước đi, có chuyện sẽ gọi chú.”
“ " Được..” Chủ nhiệm lúc đi ra ngoài còn rất
tri kỷ vì bọn họ đóng cửa lại.
Du Giang Niên rút ra một điếu thuốc, kẹp ở trong tay, đốt “Mày tới làm gì?”
Tống Hoài An không để ý tới anh ấy, lập tức mở video lên.
Video không có âm thanh, nhưng thấy Tùy Ngộ đi ở trên đường đột nhiên bị hai người đàn ông bắt lấy, không chút sức lực chống cự, may mắn có học sinh đi ngang qua cứu được, nếu không, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Anh nên làm cái gì bây giờ?
“Bảo an nói, đám người này đã nằm vùng hơn 2 tuần, nếu không phải em ấy mỗi ngày đều ở trong trường học không ra ngoài, bọn họ đều không đến mức hoảng loạn như vậy, ở trường học phụ cận liền động thủ. Nếu không phải ở trường học động thủ......”
Du Giang Niên chưa nói xong, nhưng nếu không phải ở trường học động thủ, như vậy kết quả sẽ là thế nào, bọn họ đều rõ ràng, ai cũng không nói, ai cũng không dám nghĩ.
Tống Hoài An không nói chuyện, tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người chạm vào là nổ ngay, cuối cùng nện ở trên bàn làm việc , bàn làm việc làm bằng gỗ tức khắc nứt ra vài kẽ hở, khớp xương tay cũng rịn máu.
Du Giang Niên quét mắt
nhìn bàn làm việc cùng tay Tống Hoài An một cái, trào phúng mà nói: “Tống Hoài An, mày thật đúng là mẹ nó làm người xem thường. Mày là đồ phá hoại này cũng chỉ dám trút giận một chút như vậy .”
Tống Hoài An xoay người lại, thẳng tắp đối diện Du Giang Niên, “Anh mấy ngày nay phái bảo vệ cho cô ấy.”
“Fuck!” Du Giang Niên một phen túm chặt cổ áo anh, nhắm ngay mặt anh hung hăng cho một quyền, “Fuck, quả nhiên là mày.”
Du Giang Niên lúc tới không có nghi ngờ là ai làm, anh ấy tuy rằng đắc tội với nhiều người những , nhưng giao tiếp đều là những người cần thể diện , rất ít khi tùy tiện làm chuyện như vậy hơn nữa Tùy Ngộ trở về về sau Du Giang Niên bắt đầu lưu tâm những chuyện kia của Tống Hoài An , biết trong nhà mẹ đẻ Tống Hoài An có rất nhiều chuyện. Vốn chỉ là suy đoán, Tống Hoài An phản ứng như vậy đã chứng thực suy đoán của anh ấy.
Tống Hoài An không có đánh trả, duỗi tay lau đi máu ở khóe miệng , tiếp tục nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, Tùy Ngộ bên kia phiền toái anh hỗ trợ nhìn một chút.”
“Không bằng tao cho mày hai lựa chọn đi.” Du Giang Niên buông cổ áo anh ra, sửa sửa vạt áo tây trang chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Tống Hoài An , một chữ một chữ, kiên định mà lại chân thật đáng tin nói: “Tao giúp mày giải quyết tất cả mọi chuyện, bao gồm cái gia đình cứt chó của mày, mày rời khỏi Tùy Ngộ.”
Tống Hoài An sửa sửa cổ áo bị
Du Giang Niên túm nhăn nhúm, “Chuyện của tôi sẽ do tôi giải quyết, không phiền toái anh nhọc lòng, nhưng Tùy Ngộ bên kia, tôi biết anh có nhiều phương pháp, phiền toái anh chăm sóc cô ấy cho tốt.”
“Tống Hoài An, mày cảm thấy mày có cái gì tư cách cùng Tùy Ngộ ở bên nhau?” Bang, lại đốt một điếu thuốc thơm, Du Giang Niên hít một hơi, đem sương khói tất cả đều phun trên mặt Tống Hoài An , “Chuyện là từ gia đình mày, trong lòng không có một chút gì gọi là biết đếm sao? Mày có thể không danh không phận, nhưng là dựa vào cái gì muốn Tùy Ngộ cùng mày gánh vác những thứ này .”
“Mày sinh ra chính là cái động không đáy, mẹ ruột hút máu, ba ruột của mày không thừa nhận, đấy là mày, mày có thể cả đời chịu đựng, nhưng Tùy Ngộ không giống . Nó không nên chịu đựng những thứ này .”
“Tống Hoài An, mày đừng nói với tao, mày có thể bảo vệ tốt nó đều alf chó má hết, chính bản thân mày cũng là cái đồ nhu nhược, mày dung túng người khác như vậy, mày dựa vào cái gì nói bảo vệ tốt cho Tùy Ngộ.”
“Đừng cho tao thấy, vì yêu mà biểu lộ, tao không phải Tùy Ngộ.”
“Tống Hoài An, là mày trèo cao với đến nó.”
......
Tống Hoài An một câu cũng không có phản bác, bởi vì Du Giang Niên nói đều là lời nói thật. Nhưng anh vẫn không buông “Tôi sẽ không rời cô ấy. Tôi không cao thượng, tôi rấy ích kỷ, cho nên tôi sẽ không buông tay .”
Đúng vậy, thật vất vả mới một lần nữa ở bên nhau, lúc này đây bất luận nói cái gì tôi sẽ không buông tha cho cô ấy. Rất
xin lỗi, tha thứ vì tôi rất ích kỷ.
Du Giang Niên đối với bóng lưng Tống Hoài An , không biết là tức giận, hay là thưởng thức “Fuck!”
Tống Hoài An sau khi ra khỏi phòng làm việc, đối với chủ nhiệm nói: “Chú có yêu cầu gì có thể gọi vào số điện thoại này, cháu nguyện ý bồi thường hoàn toàn.”
Chủ nhiệm không rõ nguyên do, lẩm nhẩm lầm nhầm cầm danh thϊếp Tống Hoài An đi vào phòng làm việc.
Du Giang Niên biết Tống Hoài An nói muốn bồi thường, đem chủ nhiệm đẩy ra ngoài, đem văn phòng có thể đập thì đập đến nát nhừ, cuối cùng ra tới khi một thân thoải mái nhìn chủ nhiệm nói: “Toàn tính trên người
Tống Hoài An .”
Chủ nhiệm đi vào xem, trợn tròn mắt, máy tính, bàn đọc sách, ghế dựa, toàn bộ phòng đều hoàn toàn thay đổi, nếu không phải sợ làm học sinh khϊếp sợ, Du Giang Niên còn muốn đem cửa sổ đập bể.
Cũng may chỉ là phòng họp, không có gì văn kiện
quan trọng , bằng không tư liệu mất đi
rất khó bổ cứu đã trở lại, nhưng vẫn đem chủ nhiệm tức giận đến không nhẹ. Cảm thán, hiện tại xã hội đều dưỡng ra tới người như nào vậy?!! Đạo đức bại hoại, tư tưởng phẩm đức thiếu hụt, một người luật sư, một người kỹ sư công trình, kiến trúc trên tầng tan vỡ, tất nhiên dẫn tới hạ tầng kiến trúc tan tác a, cuối cùng liền thành năm bè bảy mảng a!!! Tổ quốc tương lai làm sao bây giờ a?!!!
Du Giang Niên rất nhanh an bài người bảo vệ âm thầm cho Tùy Ngộ, không chỉ có ra ngoài trường, hơn nữa ở bên trong trường bởi vì không dễ làm cho người bên ngoài theo dõi , cho nên cũng cho một số người biết để để ý . Giang Lâm cũng là một trong số đó . Mà Tống Hoài An trong khoảng thời gian này cũng coi như là ở kí túc xá của Tùy Ngộ .
Ở bảo hộ Tùy Ngộ chuyện này thượng, bọn họ đều có xưa nay chưa từng có thống nhất.
Bởi vì Tùy Ngộ an toàn tạm thời được đến bảo đảm, ít nhất một ngày 24 giờ, đều có người nhìn, không cần lo.
Cho nên Tống Hoài An liền an tâm ổn định tiếp tục công việc. Loại chuyện này, chính là không thể gấp, vội vàng sẽ mắc sai lầm, càng là chủ động càng là bị động. Luôn sẽ có người không chịu được, nhưng người này tuyệt đối không phải là Tống Hoài An.
Bảo vệ được an bài bảo vệ Tùy Ngộ thì mỗi ngày đều sẽ có người cùng Du Giang Niên báo cáo tình huống, Du Giang Niên đối với phương thức xử lý
này của Tống Hoài An rất tán thưởng, anh ấy đối với đánh giá lần này chính là
mộ người có thể làm đại sự!
Quả nhiên, không bao lâu liền có người không chịu nổi .
Người đòi nợ bên kia bắt không được Tùy Ngộ, cũng không dám đi tìm Tống Hoài An, đành phải oan có đầu nợ có chủ, ai mượn tiền thì tìm người đó, nhưng là Lý Kính không có tiền, tìm cũng vô dụng, trong lúc nhất thời giữa bó tay không biện pháp, đành phải tìm Lý Kính trở về hung hăng đánh cho một trận.
Triệu Lâm không đành lòng, đành phải gọi điện thoại cho Tống Hoài An, Tống Hoài An mỗi lần đều tắt máy, lần này là thật sự quyết tâm muốn vứt bỏ cục diện rối rắm này.
Tìm không thấy Tống Hoài An, không có tiền, cuối cùng chỉ có thể đem Triệu Lâm cùng Lý Tri cũng bắt qua đi. Gọi điện thoại cho Tống Hoài An cũng không tiếp. Tống Hoài An còn đem điện thoại kéo vào sổ đen, liên hệ chặt đứt......
Cuối cùng không có cách nào, đành phải phái người đến văn phòng luật sư
của Tống Hoài An truyền tin, nhưng là không có hẹn trước không thể tiến vào, đợi một buổi sáng, cuối cùng mới tới thời gian cơm trưa thấy Tống Hoài An ra tới ăn cơm.
Báo xong tin , Tống Hoài An chỉ nói: “Tôi không rảnh, buổi chiều phải đi công chuyện.”
Đem cái tên côn đồ cắc ké tới báo tin phải sửng sốt một chút, nhưng dù sao cũng là ở cửa văn phòng luật sư, một câu nói không nên lời, đành phải gọi điện thoại cho lão đại, để cho Tống Hoài An tự mình nói.
Tống Hoài An tiếp nhận điện thoại, không kiên nhẫn mà nói “Tôi không rảnh, tôi phải đi công tác, ba ngày, chờ được thì chờ, chờ không được liền gϊếŧ con tin đi.”
“Mày...... Mẹ mày với em gái mày đều ở trong tay tao, Lý Kính không phải cha đẻ của mày, nhưng Triệu Lâm là người thân là mẹ đẻ mày đi, Lý Tri luôn là em gái cùng mẹ khác cha của mày, Tống Hoài An, mày không để bụng sao?”
“Ba ngày, chờ liền chờ, không đợi liền cùng nhau gϊếŧ con tin đi, cùng nhau nhặt xác.”
“......”
“Nhưng nếu lúc tôi gặp hai người đó có tổn thất gì thì hãy chờ xem.”
“... . Được, ba ngày liền ba ngày.”
Kỳ thật Tống Hoài An cũng không có đi công tác, chỉ là đơn thuần mà không muốn đi, anh muốn nói cho người khác anh thật sự muốn thoát ly cái cục diện rối rắm này.
Bởi vì vừa lúc thứ sáu, lại hợp với cuối tuần, cho nên Tống Hoài An còn tương đối kiêu ngạo cùng Tùy Ngộ đến Bắc Thành chơi ba ngày.
Anh biết đối phương khẳng định sẽ phái người nhìn chằm chằm anh, anh chính là làm cho mấy người xem, hơn nữa anh xác xác thật thật tưởng cùng Tùy Ngộ hẹn hò thật tốt. Thần kinh căng thẳng đã lâu nhưu vậy cũng là lúc được thả lỏng, về sau còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Dứt khoát thừa dịp cơ hội này thả lỏng một chút.
Giống như trước đây, bọn họ đi xem phim, ở rạp chiếu phim cuối cùng một loạt hôn môi, dắt tay; bọn họ đi đi gắp thú bông trong cửa hàng, gặp được chỗ tốt thì sẽ cách ngày lại đến một lần, không tốt liền phun tào một chút sau đó cũng sẽ không đến lại; bọn họ còn đi dạo phố, mua một đống đẹp chứ không xài được đều vứt ở nhà......
Côn đồ cắc ké phụ trách theo dõi bọn họ không tốt như vậy, mỗi ngày đi theo phía sau bọn họ ăn một tấn cẩu lương, bọn họ đi xem phim, gã liền ở cửa rạp chiếu phim chờ , bọn họ đi vào cửa hàng, gã liền ở bên ngoài gặm màn thầu, bọn họ đi dạo phố, gã liền theo ở phía sau, không giống như là tên côn đồ theo dõi, ngược lại càng giống như là một bảo vệ từ xa. Mỗi ngày chụp ảnh của bọn họ hằng cho lão đại còn phải bị người mắng thùng cơm vô dụng, rác rưới .
Tuyệt nhất là, có đôi khi Tống Hoài An còn sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ gã một chút.
Nói thí dụ như, Tùy Ngộ dạo chợ đêm thích ăn ăn vặt, nhưng cũng cũng không phải mỗi loại đều thích ăn, có mua một chút ăn cảm thấy không thể ăn, ăn một lát liền không hề chạm vào. Rõ ràng sớm hay muộn là muốn ném, rõ ràng là biết sẽ không ăn lại, nhưng Tùy Ngộ vẫn là sẽ cầm, chờ dạo xong rồi lại an ủi chính mình nói, ăn no, ăn không vô, sau đó lại ném xuống, cảm giác sẽ không áy náy như vậy .
Đổi lại trước kia Tống Hoài An sẽ chê cười cô, cũng sẽ nhắc nhở cô không cần tùy tiện mua bậy bạ, không muốn cái gì cũng mua, nhưng hiện tại ngược lại không, ngược lại còn cầm đồ Tùy Ngộ không thích ăn ném cho cái tên côn đồ kia.
Tùy Ngộ không biết, Tống Hoài An liền dỗ cô nói là ăn mày, mua không nổi đồ ăn , người đáng thương.
Ha hả a.
Xấu hổ nhất chính là, một ngày kết thúc, Tống Hoài An còn sẽ thừa dịp Tùy Ngộ không chú ý thời điểm, hỏi tên côn đồ lấy ảnh chụp lén , nhìn một hồi, chọn ảnh đẹp mắt, cuối cùng còn không quên phê bình một chút kĩ thuật chụp ảnh của gã không tốt tý nào......
Chờ gã phản ứng lại thì Tống Hoài An liền nói, “Côn đồ không dễ làm, vẫn nên đọc sách đi.”
*****
Anh nu9 ns quá chuẩn luôn, na9 của cta tỉnh ngộ rồi kìa.
tên côn đồ đáng thương quá, haha,