Quầng sáng trên đỉnh đầu bị bóp nát, lục lạc không biết mệt mỏi mà không ngừng phát ra tiếng vang bên tai, trong không khí tràn ngập hương vị chè hạt sen.
Vòng eo Giang Y Kính bị thanh niên nắm chặt, bàn tay cực nóng dán lên sườn eo y, không an phận mà vuốt ve.
Giới tu chân đều nói y thiên tư thông minh, mười chín tuổi đã đạt Trúc Cơ, bộ dáng luôn bảo trì ở tuổi mười chín, trong thời gian ngắn đã đến cảnh giới Hóa Thần.
Trong Cửu Châu có khối người tu luyện đến bảy tám chục tuổi mà vẫn không tới Trúc Cơ, tóc hạc da mồi, từ từ già đi, chỉ có khi tiến tới kì Nguyên Anh mới có thể thoát thai hoán cốt, bảo trì tuổi xuân, người như Giang Y Kính cực hiếm.
Kỳ thật đồ đệ Văn Bác của y mới gọi là thiên tài ngàn năm có một, tám tuổi đã tu đến Trúc Cơ.
Chỉ là hắn không muốn dung nhan cứ bảo trì ở thời tám tuổi nên 23 tuổi mới bước vào Trúc Cơ.
"Giang Y Kính... Đang hỏi ngươi đó... Thoải mái không..."
Thanh niên dán sát bên tai y áp lực thở dốc, giọng nói trầm thấp xuyên thấu màng tai y.
Giang Y Kính chưa từng có trải nghiệm nào như vậy, rõ ràng thanh niên vẫn ngả ngớn phóng đãng như cũ, nhưng trong lời nói lại thu bớt lệ khí, cào vành tai y đến phát ngứa.
Giang Y Kính nghiêng đầu né tránh cánh môi của thanh niên, lông mi không nhịn được mà rung động.
Mặt trên trốn được nhưng phía dưới lại không thoát khỏi.
"Ưʍ..."
Giang Y Kính đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ȶᏂασ thẳng tới cửa tử ©υиɠ, bụng nhỏ đau đớn cuộn lên.
Y cắn chặt môi không hé răng, ngược lại chọc cho thanh niên càng ra sức cày cấy, hận không thể đυ. nát y, đâm thủng y...
Lỗ l*и dần dần thích ứng với kích cỡ của hắn, ȶᏂασ ra tiếng nước òm ọp.
Giữa giường đệm đều là nước da^ʍ, mồ hôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙, loang lổ tɧác ɭoạи, da^ʍ mĩ không chịu nổi.
"Lão già... Da^ʍ muốn chết... Nước còn nhiều hơn cả kênh đào ngoài thành..."
--- Chát!
Văn Bác hung hăng tát một cái lên cánh mông nam nhân, thịt mông liền lay động lung tung, dâʍ đãиɠ cực kì.
Bây giờ l*и nhỏ đã không còn gian nan khó đi như trước nữa, bị hắn ȶᏂασ đến trơn trượt, bên trong giống như có vô số cái miệng nhỏ mυ'ŧ hút mấy dây thần kinh trên cán ©ôи ŧɧịt̠ hắn, khiến hắn sướиɠ muốn chết.
Giang Y Kính người thì không có gì đặc biệt, cơ mà thân thể lại cᏂị©Ꮒ sướиɠ muốn chết.
Văn Bác chưa từng có kinh nghiệm nhưng vẫn biết được cái lỗ da^ʍ này không phải tu sĩ bình thường có thể có được.
Ở điểm này thì thật ra hắn và Giang Y Kính rất xứng đôi.
Văn Bác cảm thấy chính mình giống như đã bỏ quên gì đó, nhìn ©ôи ŧɧịt̠ lớn đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong l*и non, sau một lúc lâu mới phản ứng lại.
Sư tôn tốt của hắn thế nhưng lại là thể chất Bạch Hổ trời sinh, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trơn bóng không có cọng lông nào.
"Thật là con mẹ nó thiếu cᏂị©Ꮒ..."
Giang Y Kính không biết nơi nào của mình đắc tội Văn Bác, cái mông lại bị ăn một tát, đau đớn và tên dại đồng thời nảy lên, nháy mắt lại tiết tinh.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại lần nữa phun lên hỉ phục đỏ thẫm, sền sệt nóng bỏng...
"Lão già, sao tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi lại có mùi hạt sen vậy chứ..." Văn Bác hít hít mũi, ngửi mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Giang Y Kính nhìn thấy động tác của hắn, xấu hổ mặt đỏ tai hồng, tay cũng không biết để ở đâu.
Y co rúm lại lui về phía sau, lại bị thanh niên siết chặt đùi, thân trên cúi xuống, cánh tay to lớn nâng bắp đùi y lên.
Giang Y Kính nhận ra được nguy hiểm, duỗi chân lùi về sau.
"Đĩ da^ʍ... Đừng nhúc nhích..."
Văn Bác không kiên nhẫn, lỗ l*и của nam nhân quá chặt, mυ'ŧ hút làm eo hắn tê dại.
Hắn cố cắn chặt răng mới không lập tức tiết tinh, nếu không về sau nhớ lại thời gian hắn cứng được quá ngắn, bị Giang Y Kính chê cười thì phải làm sao?
Giang Y Kính không dám động nữa.
Nếu thất bại trong gang tấc, y lại phải làm với Văn Bác một lần nữa, y thật sự có chút không tiêu.
Thanh niên đột nhiên tăng tốc, ©ôи ŧɧịt̠ lớn đỏ tím dữ tợn ra vào trong l*и mềm, nhanh đến nỗi chỉ có thể thấy được tàn ảnh.
Giang Y Kính cong eo mềm, mu bàn chân căng chặt.
Kɧoáı ©ảʍ ngập trời tràn lên đầu, lúc y cho rằng đã đến lúc cực hạn thì Văn Bác lại kéo y lên một tòa núi khác.
Y vẫn luôn bị lôi kéo đi lên trên, không có điểm dừng.
Sung sướиɠ tê dại không ngừng tích lũy, lỗ l*и bị đυ. đến mềm mại, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật làm cả người y run rẩy, từ bỏ năng lực tự hỏi.
Giang Y Kính bị đâm đến ánh mắt tan rã, chỗ giao hợp vẩy ra nước da^ʍ, dính trên cán ©ôи ŧɧịt̠ lớn đỏ thẫm, vô cùng đáng chú ý.
Y đã cảm nhận được cơn cực lạc mà người ta nói.
Cả người y đang lơ lửng trong không trung, không có biên giới, hoàn toàn tự do, dường như chỉ là linh hồn không có trọng lượng, lên lên xuống xuống chỗ cao quan sát trời đất.
Nhanh.
Nhanh.
Giang Y Kính bắt lấy chăn gấm, cổ và vai lưng tạo nên đường cong xinh đẹp.
Một kích cuối cùng.
Núi hét biển gầm! Che trời lấp đất!
Giang Y Kính lại lần nữa đạt cao trào nùng tinh nóng bỏng bị rót vào làm cho bụng nhỏ y phồng lên, giống như phụ nữ mang thai năm tháng.
Y bị nóng đến không ngừng run rẩy, nửa khắc sau mới miễn cưỡng hoàn hồn Văn Bác đang ghé trên người y thở dốc ©ôи ŧɧịt̠ lớn còn chưa ra khỏi cơ thể y.
Giang Y Kính liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo hỏi Văn Bác: "Bây giờ đã được chưa?"
Giang Y Kính cảm thấy như bây giờ đã xem như là kết thúc giao hoan rồi, ©ôи ŧɧịt̠ của thanh niên còn đang nhét trong lỗ nhỏ của y, lấp kín tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ bên trong.
Nướ© ŧıểυ bị nghẹn làm cho đáy mắt y đỏ bừng, thật là khó chịu.
"Chỉ vừa mới bắt đầu thôi..." Văn Bác bóp bóp vòng eo y ngồi thẳng lên: "Sao có thể nhanh như vậy được..."
Giang Y Kính không thể tin được, tới giờ mà còn chưa kết thúc được sao?
Y bị Văn Bác cᏂị©Ꮒ đến mềm chân, hoàn toàn thoát lực.
"Việc này quá phí sức." Giang Y Kính bình luận.
"Ông đây còn chưa ngại phí sức thì thôi chứ, ngươi nằm thì phí sức chỗ nào hả?!" Vẻ mặt Văn Bác tràn đầy phẫn hận.
Lão già này được cᏂị©Ꮒ tới sướиɠ rồi, bây giờ muốn chạy mặc kệ hắn sao?
Giang Y Kính nhìn mồ hôi nóng trên da thịt thanh niên trộn lẫn với biểu tình thở hổn hển của hắn, trong lòng áy náy.
"Nếu không thì để vi sư đến nhé."
"Không được." Văn Bác vội vàng bác bỏ. Giang Y Kính nằm ngửa cho hắn ȶᏂασ, sao hắn có thể từ chối được, cho dù mệt chết thì hắn cũng muốn nằm chết ở phía trên: "Ngươi lớn tuổi rồi, thể lực không tốt, cứ để cho ta đi."
Hồi lâu sau, khi Văn Bác đã hiểu được hàm nghĩa cái câu "để vi sư đến kia" của Giang Y Kính, hắn hận không thể xuyên về lúc mình từ chối tát mình một cái.
"Vất vả cho đồ nhi rồi."
Giang Y Kính nói, y nằm dưới cũng đã mệt tới mức tay chân không muốn nhúc nhích, Văn Bác chắc chắn còn mệt hơn y.
"Hừ." Văn Bác hừ lạnh một tiếng răng nanh ngậm lấy đầṳ ѵú nam nhân, vòng eo đưa đẩy thọc vào rút ra trong cơ thể y.
Giang Y Kính bị cắm đến chua xót khó nhịn, trong vách l*и đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của thanh niên và nước da^ʍ mà thịt l*и tiết ra, như là túi nước đang đong đưa.
Cái bụng phồng lên cao cao, mồ hôi mỏng bị ánh nến chiếu rọi đến trong suốt.
"Cái cây gậy kia của ngươi, nếu rút ra một lát thì có còn tính là đang giao hoan hay không?" Giang Y Kính thấp thỏm hỏi.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Văn Bác tức giận, một giây sau hắn mới phản ứng lại, Giang Y Kính là bị hắn rót tinh làm khó chịu: "Đương nhiên là không tính, ngươi phải chịu đựng đến lúc cuối cùng, có biết chưa?"
"Ừm!" Giang Y Kính trịnh trọng gật đầu.
Y ưỡn bụng, bị Văn Bác lăn qua lộn lại cᏂị©Ꮒ tới nửa tháng.
Chỉ có lúc tạm nghỉ, Văn Bác mới có thể dùng tay tách ra một khe nhỏ, cho y tiết ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Toàn thân nam nhân không có chỗ nào là nguyên vẹn, tất cả đều là dấu hôn, dấu cắn xanh xanh tím tím, cánh mông bị đánh đến sưng đỏ, trơn trượt như mỡ.
Làm gì còn bộ dáng trích tiên cao cao tại thượng nữa?
Văn Bác vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, đại phát từ bi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra.
Nước da^ʍ tí tách chảy xuống bắp đùi nam nhân, trên giường tràn ngập mùi vị tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Giang Y Kính nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra khỏi cơ thể, nướ© ŧıểυ nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng có thể phát tiết.
Dịch da^ʍ chảy xuống giường, đậu phộng và táo đỏ đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của y bao lấy.
Giang Y Kính đỡ mép giường đứng dậy còn chưa đi được hai bước đã té ngã trên mặt đất, chân bị ȶᏂασ đến nhũn ra không có chút sức.
Giang Y Kính ngước mắt nhìn Văn Bác mang vẻ mặt thỏa mãn dựa vào cửa sổ, trong lòng cảm thán, thể lực của y quả nhiên không bằng đồ đệ, còn may mà Văn Bác không đáp ứng thỉnh cầu của y.
"Ngươi lộn xộn cái gì, nằm trên giường nghỉ ngơi đi." Văn Bác dùng một tay vớt nam nhân lên đặt trên giường.
Nếu không phải còn bận nghĩ cách ra khỏi bí cảnh, hắn có thể ȶᏂασ Giang Y Kính một năm không xuống giường được.
"Là do vi sư vô dụng." Giang Y Kính chán nản nói.
Y tự cho là tu vi hơn người, có thể dẫn Văn Bác ra khỏi bí cảnh, nhưng không nghĩ tới chuyện phí sức như thế này mà y còn không làm tốt được như Văn Bác.
"Là rất vô dụng mới đúng, còn chưa ȶᏂασ được hai cái đã khóc, động một cái đã ngất xỉu." Văn Bác ngậm lấy vành tai Giang Y Kính.
"Bây giờ còn muốn làm nữa sao?" Giang Y Kính co rúm phát run, lỗ l*и đã bị chơi hư cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, khép mở kịch liệt.
"Ngươi nói thử xem? Lão già dâʍ đãиɠ." Văn Bác trợn trắng mắt.
Ngón tay Giang Y Kính sờ soạng l*и mềm phía dưới, hai chân giang rộng, tách ra thịt da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ đến đỏ bừng, bên trong còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa được rửa sạch.
"Vậy ngươi nhẹ chút nhé..."
"Con mẹ nó, đây là do ngươi chọc ta đó." Văn Bác thấy thần thái dâʍ đãиɠ còn không tự biết của y, sao có thể nhịn được nữa.
Giang Y Kính không rõ, tiếng nức nở bị thanh niên ngậm vào trong miệng.
Văn Bác vốn không muốn làm nữa, nhưng bây giờ lại đè Giang Y Kính trên giường ȶᏂασ thêm nửa tháng nữa.
Cơ thể này của sư tôn hắn, thật sự là làm cho người ta nghiện.
"Lão già, chướng khí ngoài cửa sổ chỉ lui ra được ba thước thì không bay ra bên ngoài được nữa, ngươi nghĩ xem là tại sao?" Văn Bác ôm Giang Y Kính kéo ghế dựa qua, ngồi bên cửa sổ quan sát tình hình.
Đình viện nơi bọn họ đang ở được cấu tạo từ bốn viện, ở giữa là núi giả, hai bên còn có những căn phòng khác.
Phía Nam cửa sổ thì đối diện với nước phía Bắc thì đối diện với núi giả.
Nếu như hắn không đoán sai thì bốn phía đình viện này đều là đại dương mênh mông.
Giang Y Kính lắc đầu, nếu Văn Bác không biết thì y càng không biết.
Y tu hành toàn dựa vào linh khí của đất trời, chưa từng đi tới bí cảnh, nếu không phải vì muốn tìm pháp khí bản mạng cho Văn Bác, y sẽ không tới đây.
"Lúc trước ta cứ nghĩ là do chúng ta làʍ t̠ìиɦ chưa đủ số lần, nhưng mà đã cᏂị©Ꮒ nửa tháng rồi, chướng khí không có chút thay đổi nào, rốt cuộc là chỗ nào không đúng?" Văn Bác nhíu mày suy nghĩ.
Thân thể mềm mại nằm trong ngực mình, Văn Bác không khỏi có chút khó kiểm soát.
Sau tai phải của nam nhân có một nốt ruồi màu đỏ, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thấy được, lúc bình thường hắn rất thích liếʍ chỗ này cửa Giang Y Kính.
Liếʍ một chút thì vòng eo của nam nhân sẽ run một cái, cực kì đáng thương.
"Giang Y Kính, sao lại không nói gì thế hả..." Văn Bác tách khe l*и non mềm của nam nhân, ©ôи ŧɧịt̠ lớn từng chút tiến vào cơ thể y, vẫn là cái l*и sư tôn ấm nhất.
"Ưʍ..." Giang Y Kính bị ȶᏂασ mẫn cảm vô cùng, lời nói cũng không hoàn chỉnh: "Vi sư... không biết..."
"Nếu ngươi không nghĩ ra được, vậy chúng ta cứ bị nhốt ở đây cả đời, ta sẽ ȶᏂασ ngươi cả đời." Văn Bác liếʍ nốt ruồi đỏ của nam nhân: "Vậy cũng không có gì không tốt."
"Để vi sư nghĩ lại."
Côи ŧɧịt̠ lớn không an phận nhảy lên trong l*и non, Giang Y Kính khóc không ra nước mắt.
Nếu cứ tiếp tục ở đây, y sẽ không chết vì bí cảnh, mà là bị Văn Bác cᏂị©Ꮒ chết.