Chướng khí ngoài cửa sổ giống như sương trắng, ánh sáng màu cam ấm xuyên thấu qua chướng khí chiếu vào người đứng cạnh cửa sổ, thoạt nhìn vẫn không khác gì so với nửa tháng trước. Giang Y Kính đang suy nghĩ tại sao chướng khí lại không tan đi thì điểm mẫn cảm sâu bên trong l*и non lại bị Văn Bác đâm một cái. Lỗ nhỏ bị căng đến phình to, mấy khe hở đều bị lấp đến tràn đầy, khiến cho nước da^ʍ bị chảy ngược về tử ©υиɠ. Bị liên tục đυ. ȶᏂασ liên tục một tháng, thân thể của Giang Y Kính đã mẫn cảm hơn nhiều so với lúc trước, cố tình bàn tay đang ôm lấy y còn không chịu an phận mà liên tục xoa bóp đầṳ ѵú, làm sao mà y suy nghĩ được chứ?
"Đồ nhi, đừng nhéo nữa mà." Đôi mắt nam nhân rưng rưng, tha thiết nhìn Văn Bác.
"Đĩ da^ʍ!" Văn Bác nhìn bộ dạng thống khổ đáng thương của Giang Y Kính, ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn lại phình to một vòng.
"Ưʍ..." Giang Y Kính cắn môi dưới, không nhịn được mà tiết ra một tiếng rêи ɾỉ. Cái l*и mềm dưới háng bị ȶᏂασ đến mỏi, thịt da^ʍ bị khuấy đảo mềm nhũn, co rúm lui về sâu bên trong, lại bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn hung ác ngăn chặn, chỉ có thể phun ra càng nhiều dịch nhờn tiện cho nó thọc vào rút ra.
Bàn tay của thanh niên không vuốt ve đầṳ ѵú y nữa, ngược lại đỡ lấy eo y sờ soạng trên dưới, đυ. ra tiếng nước òm ọp. Giang Y Kính bị cᏂị©Ꮒ đến tràn ra nước mắt sinh lý, tóc mái rời rạc ướt đẫm, cả người như mới được vớt ra từ trong nước. Cơn nóng bức từ chỗ sâu bên trong lỗ l*и lan tràn đến cổ và mặt, khiến cho da thịt trắng nõn biến thành phấn hồng.
"Đừng... cᏂị©Ꮒ nữa... sắp hỏng rồi..." Thịt l*и bị ȶᏂασ lật ra ngoài, mỗi lần cắm vào rút ra đều bị đưa đến chỗ sâu bên trong, lại bị lôi ra ngoài cảm nhận khí lạnh liếʍ láp.
"Lão già, sao ngươi lại trở nên vô dụng vậy hả?" Văn Bác thở hổn hển nắm vòng eo nam nhân vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ của mình. Cơ thể của Giang Y Kính chỗ nào cũng tuyệt, l*и nhỏ ướt nóng trơn trượt, vòng eo mềm dẻo bóng loáng, cái mông cũng tròn lẳng vểnh cao, nhưng mà lại quá nhạy cảm, chưa cᏂị©Ꮒ được hai cái đã lêи đỉиɦ...
Giang Y Kính mở to đôi mắt mê mang nhìn chướng khí ngoài cửa sổ, trong đầu đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
"Đồ nhi, có lẽ vi sư đã biết được nguyên nhân rồi." Y tránh thoát gông cùm xiềng xích của Văn Bác, đỡ đùi hắn chuẩn bị đứng dậy. Nào biết chân mình bây giờ vẫn đang mềm nhũn, lúc ©ôи ŧɧịt̠ lớn vẫn còn chưa hoàn toàn rời khỏi lỗ nhỏ, lại bởi vì eo mềm chân mềm mà lại ngồi xuống lần nữa.
"A..." Văn Bác sướиɠ đến gầm nhẹ ra tiếng, đầu ©ôи ŧɧịt̠ phá vỡ cửa tử ©υиɠ, hoàn toàn thọc vào chỗ sâu bên trong, thịt l*и nát mềm liếp láp lỗ tiểu của hắn, vừa mυ'ŧ vừa hút, dòng điện từ bụng chạy khắp toàn thân.
Giang Y Kính cũng không chịu nổi, cửa tử ©υиɠ vốn hẹp hòi lại bị cᏂị©Ꮒ mở lần nữa, kɧoáı ©ảʍ trộn lẫn với đau đớn.
"Đồ nhi, có phải sư phụ làm ngươi đau rồi không?"
"Đúng vậy!" Văn Bác tức giận nói: "Ta thấy ngươi là muốn chơi nát ©ôи ŧɧịt̠ của ta, làm cho Văn gia đoạn tử tuyệt tôn đúng không?"
"Văn gia còn có tổ huấn phải nối dõi tông đường à?" Giang Y Kính thắc mắc, bước lên con đường tu chân này, đa số các tu sĩ đều lựa chọn đoạn tình tuyệt ái, người muốn theo đuổi tình yêu, còn muốn nối dõi tông đường thì rất hiếm có, khó trách Giang Y Kính lại nghi hoặc.
"Đây là trọng điểm hả?" Văn Bác cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục ở chỗ này thì sẽ bị Giang Y Kính chọc tức chết tươi.
"Đương nhiên quan trọng." Giang Y Kính nghiêm túc nói: "Nếu Văn gia cần nối dõi tông đường thì ta phải sớm tìm một mối lương duyên cho ngươi, sinh con đẻ cái, không thể làm trái lời dặn của phụ thân ngươi được."
"Vậy à?" Văn Bác nhướng mày, ngón tay nhéo mạnh hộŧ ɭε của Giang Y Kính một cái: "Bây giờ không phải đã có sẵn rồi sao? Muốn tìm lương duyên thì không biết tới cái ngày nào mới có, không bằng ngươi sinh cho ta, cũng không khiến phụ thân ta phải nhọc lòng."
"Vi sư... Ưʍ... Là nam nhân... Sao có thể... có thể sinh được?" Giang Y Kính bị ȶᏂασ đến nỗi lời nói cũng đứt quãng.
"Lão già, ngươi mà là nam nhân gì hả?" Văn Bác liếʍ vành tai y: "Cái l*и da^ʍ còn chặt hơn cả xử nữ! Còn nhận là nam nhân nữa à."
Giang Y Kính nghiêng đầu tránh né thanh niên liếp láp, không thể tin được mà nhìn về phía hắn. Thế giới quan suốt 900 năm đột nhiên sụp đổ. Trước giờ y vẫn cứ tự cho mình nam nhân, chẳng lẽ thật ra y là nữ nhân sao?
"Cho dù ta là... là nữ nhân... cũng không thể sinh con cho ngươi được." Giang Y Kính nghiêm túc nói: "Ta là... sư tôn của ngươi... Ưʍ..."
"Ngươi là sư tôn ta thì đã sao hả? Cái l*и da^ʍ của ngươi còn đang ngậm chặt ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ta kia kìa." Văn Bác bĩu môi: "CᏂị©Ꮒ cũng đã cᏂị©Ꮒ rồi, còn không chịu sinh đứa nhỏ, ngươi giả thanh cao cái gì?"
"Giao hoan trong bí cảnh... cũng chỉ là kế sách tạm thời... Sao có thể so sánh với chuyện mang thai sinh con được?" Giang Y Kính bị ȶᏂασ hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Con mẹ nó, đυ. muốn nát luôn rồi còn so đo mấy chuyện này làm gì?" Văn Bác hừ lạnh một tiếng, vừa xoa hộŧ ɭε của nam nhân vừa đưa đẩy hông chụp đánh mông thịt của y: "Ngươi đi nói với đám nhân sĩ chính phái rằng, tiên trưởng như mây trên trời, trăng trong nước bị đồ đệ cᏂị©Ꮒ đến nước da^ʍ tràn lan chỉ là kế sách tạm thời, xem xem bọn họ có tin ngươi hay không?"
"Lão già, bọn họ sẽ chỉ cho rằng ngươi dâʍ đãиɠ cô đơn, dụ dỗ đồ đệ, dù sao ngươi còn lớn hơn ta 900 tuổi, Giang Y Kính, ngươi nói xem có phải hay không?" Văn Bác nảy sinh ác độc mà đâm thọc trong tử ©υиɠ của nam nhân, nếp uốn trong l*и non bị nghiền nát, núi non trùng điệp cũng bị ép phẳng, phía dưới nước nôi chảy tán loạn, ngẫu nhiên lại chảy tới chỗ giao hợp, bị đánh thành bọt nước rồi vẩy ra.
Giang Y Kính rũ mắt, y biết Văn Bác nói rất đúng. Vạn năm trước có một tôn trưởng ỷ vào bối phận cao mà gian da^ʍ hơn mười vị đồ đệ rồi hành hạ đến chết, từ đó về sau chính phái trong Cửu Châu liền có một ước định, sư tôn không được kết đạo lữ với đồ đệ. Y là sư tôn của Văn Bác, còn lớn hơn hắn 900 tuổi, cho dù nói chỉ là kế sách tạm thời cũng sẽ không có ai tin.
"Nói chuyện đi..." Văn Bác nhéo nhéo mặt nam nhân: "Có sinh cho ta hay không..."
Gương mặt Giang Y Kính hồng thấu, cảm giác xấu hổ buồn bực xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Y giao hoan với đồ đệ thì không nói, nhưng chẳng lẽ còn phải sinh con cho đồ đệ hay sao?
Côи ŧɧịt̠ của thanh niên cắm trong thân thể y ra ra vào vào, tiếng nước dính nhớp luôn luôn nhắc nhở y, y và đồ đệ của mình đang giao cấu, không chỉ là đồ đệ, mà hắn còn là con trai của bạn tốt y. Nếu ngày nào đó gặp được phụ thân của Văn Bác, y nên giải thích thế nào đây?
"Có sinh hay không?" Thanh niên lại hỏi lần nữa, ngữ khí ngang ngược vô lễ, lòng bàn tay thô ráp nghiền ép hộŧ ɭε dâʍ đãиɠ, thường thường nhấn một cái khiến cho viên đậu bị đè bẹp, dòng điện xông tới bụng nhỏ làm cho Giang Y Kính run lên.
"Sinh..." Giang Y Kính ngập ngừng trả lời. Không biết phải chờ đến khi nào Văn Bác mới tìm được lương duyên, nếu không có lý do thì bên nữ cũng sẽ không sinh con cho Văn Bác. Chỉ có mình là thích hợp nhất.
"Lão già... Lớn tiếng một chút, ta không nghe rõ..." Văn Bác cong môi. Sư tôn này của hắn ấy mà, thật ra vô cùng dễ lừa.
"Sinh..." Giang Y Kính nhỏ giọng lặp lại.
"Ai sinh cho ai?" Văn Bác đυ. ȶᏂασ lỗ da^ʍ trơn trượt, trong lòng vô cùng sung sướиɠ. Khắp Cửu Châu này ai có thể nghĩ tới Giang Y Kính thế nhưng lại là người song tính, bị hắn đè dưới thân cᏂị©Ꮒ làm, không chỉ như thế, còn phải sinh con cho hắn. Văn Bác đã gấp không chờ nổi, hắn muốn để cho tu sĩ Cửu Châu thấy bộ dáng ưỡn bụng mang thai của Giang Y Kính.
"Giang Y Kính... sinh... sinh con cho... Văn Bác..." Ngón chân nam nhân vì cảm thấy xấu hổ mà cuộn tròn, cả người phiếm màu hồng e lệ.
"Con mẹ nó, đĩ nứиɠ, lô đỉnh trong kỹ viện cũng không da^ʍ bằng ngươi..." Văn Bác không kiên nhẫn lật người nam nhân lại, quay đầu đè y trên mặt bàn đυ. ȶᏂασ. Đầṳ ѵú dựng thẳng đυ.ng phải gỗ mun lạnh lẽo lập tức co lại. Da thịt dính mồ hô mỏng cọ xát mặt bàn bóng loáng, phát ra tiếng vang dính nhớp. Thanh niên phía sau ȶᏂασ vừa mạnh vừa tàn nhẫn, bụng nhỏ bị cạnh bàn đâm lõm vào, cố tình thanh niên còn đâm sâu vào bên trong. Trước sau giáp kích, nước da^ʍ văng bốn phía.
Giang Y Kính rũ mắt, lông mi run rẩy nhận lấy từng đợt tình triều. Thanh niên coi thân thể của y là chiến trường, không ngừng khuếch trương ra vào, thịt da^ʍ hồng nhạt bị giẫm đạp biến thành đỏ thẫm, lông ©ôи ŧɧịt̠ thô ráp còn tác loạn giữa kẽ mông, cơn ngứa còn chưa tan đã bị trứng dái chụp đánh sinh đau.
"Cái vật kia... của ngươi... Có thể... A... thu nhỏ một chút hay không?" Giang Y Kính hỏi.
"Cái vật kia là cái quỷ gì hả, gọi là côn ŧᏂịŧ, dươиɠ ѵậŧ, ©ôи ŧɧịt̠ lớn, có biết chưa?" Văn Bác hung ác tát lên mông thịt của nam nhân một cái, đống thịt trắng nõn lập tức bị hắn đánh đến sưng lên.
"Ngươi... ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ngươi... có thể... thu nhỏ hay không?" Cánh tay đang đỡ bàn của Giang Y Kính run rẩy kịch liệt, chân bị thanh niên đυ. đến run rẩy.
"Lão già, cho ngươi ăn no mà ngươi còn càm ràm!" Văn Bác nâng eo y lên, ngón tay sờ soạng hộŧ ɭε, một cái tay khác đè chặt sau eo y, vừa lúc khớp với góc bàn.
Giang Y Kính bị đυ.ng vào thất thanh kêu lên, hộŧ ɭε mẫn cảm bị thanh niên phía sau công kích cọ xát vào góc bàn, cạnh bàn lạnh lẽo ma sát qua lại chỗ mép l*и. Không bao lâu góc bàn đã bị nước da^ʍ của nam nhân vẩy đầy nước sốt đầm đìa. Bụng nhỏ của Giang Y Kính bị đâm tới nhô lên, nhìn qua rất khiến cho người ta sợ hãi. Côи ŧɧịt̠ trong cơ thể giống như tùy thời sẽ thọc nát cái bụng nhỏ, xông thẳng ra ngoài.
Nóng. Vô cùng nóng.
Hình ảnh bốn phía đều trở nên mơ hồ, chỉ có cảm giác dưới thân là rõ ràng, tê mỏi, no căng, đau đớn, vô lực. Giang Y Kính giống như là con búp bê vải bị chơi nát, bị Văn Bác thọc cắm thành đủ loại hình dáng.
Nam nhân ngẩng cổ, ngón chân cuộn lên, miệng thơm khẽ nhếch. Văn Bác vừa thấy đã biết y lại muốn bắn, tốc độ thọc vào rút ra đột nhiên nhanh hơn, thịt l*и đỏ bừng nỗ lực phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ lớn dữ tợn, thanh niên nhìn mà muốn hóa sói.
Điểm nứиɠ bị va chạm không ngừng, vừa mới bị nghiền phẳng lại dựng lên, dịch da^ʍ tích tụ trong bụng nhỏ liên tục đung đưa. Kɧoáı ©ảʍ từ le nứиɠ và lỗ l*и song song đánh tới, truyền tới trong óc Giang Y Kính, nếu không phải thần hồn của y cứng cỏi, y nghi ngờ mình thật sự sẽ bị ȶᏂασ cho linh hồn xuất khiếu. Cao trào thuận theo mà tới, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà đã lêи đỉиɦ mấy mươi lần.
Sau chấn động, thần hồn đã bình ổn trở lại. Giang Y Kính chỉ cảm thấy mình đã mất đi nửa cái mạng rồi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt rót đầy tử ©υиɠ của y, y bị nóng đên run rẩy hai cái, bắp đùi dính đầy nước da^ʍ tí tách, giống như đã mất khống chế.
"Lão già, lúc nãy ngươi nói đã tìm được nguyên nhân, là gì vậy?" Văn Bác lau mồ hôi, ôm Giang Y Kính không muốn buông tay.
"Đồ nhi, ngươi ra ngoài trước đi." Tay chân Giang Y Kính mềm nhũn không có chút sức lực, không thể tránh khỏi ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Văn Bác. Thanh niên nghe xong mặc kệ, phải cọ thêm hai cái mới lưu luyến rút ra khỏi cái l*и mềm trơn trượt. Côи ŧɧịt̠ thoát khỏi lỗ nhỏ phát ra tiếng vang bạch bạch, nước l*и trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙, chất lỏng trắng đυ.c theo đó trào ra khỏi cửa l*и đỏ bừng.
Giang Y Kính bị chặn ngang bế lên, được đặt lên trên giường. Sau nửa canh giờ, y mới thoáng khôi phục chút sức. Y nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ, thậm chí còn có thể cᏂị©Ꮒ thêm một lần nữa của Văn Bác, trong lòng cảm khái, mình thật sự đã già rồi.