Trong phòng ngủ nháy mắt yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Vành tai Giang Y Kính đỏ thẫm, tuy biết việc giao cấu là để tự cứu, nhưng Văn Bác là do một tay y nuôi lớn. Lúc y nhận Văn Bác làm đồ đệ, Văn Bác vẫn còn đang phải bú sữa, thanh niên gọi y là lão già cũng không sai. Y lớn hơn Văn Bác tận 900 tuổi, dựa theo tuổi của người phàm, có thể nói y là tổ tông của tổ tông Văn Bác. Làʍ t̠ìиɦ cùng với đồ đệ của mình, nói như thế nào cũng đều là y chiếm lợi, mình đã già, nhan sắc cũng tàn phai, tất nhiên không thể so được với Văn Bác tươi non mọng nước. Văn Bác vẫn đang ở tuổi niên thiếu, làm việc này với y chắc là trong lòng cũng sẽ không thích.
Nếu để cho tu sĩ Cửu Châu nghe thấy tiếng lòng của Giang Y Kính, chắc chắn đều tỏ vẻ xem thường. Giang Y Kính được xưng là tiên trưởng, không chỉ vì tu vi của y cao, càng là vì dung mạo tuấn dật tựa như trích tiên của y, cho nên mới có xưng hô như vậy. Lúc y mới 20 tuổi đã tu thành Trúc Cơ, nhìn bề ngoài y còn trẻ hơn so với đồ đệ một chút.
"Giang Y Kính, ngươi đang nói giỡn phải không." Cái đầu bị Hợp Hoan Tán tra tấn đau nhức của Văn Bác nháy mắt tỉnh táo lại không ít. Hắn nhéo bắp đùi mình một cái, không nghĩ tới lão già này sẽ nói như vậy. Chính là ý mà hắn đang nghĩ tới phải không? Văn Bác không tin Giang Y Kính luôn ra vẻ đạo mạo lại có lòng tốt như vậy, nói không chừng là đang đào cái hố chờ hắn nhảy xuống. Cho dù Giang Y Kính không dính khói lửa phàm tục, nhưng cũng đã sống hơn 900 tuổi, không tới nỗi không hiểu về chuyện giao cấu. Thanh niên híp mắt, muốn tìm ra dấu vết nói dối trên mặt của Giang Y Kính.
Giang Y Kính bị ánh nhìn nóng bỏng của hắn làm cho phải cúi đầu, hạ thân lại bắt đầu chảy nước da^ʍ, vải dệt ướŧ áŧ dán chặt lên đùi, vô cùng khó chịu.
"Đồ nhi... Vi sư không hiểu việc này, ngươi tới đi..." Y khẽ mở môi thơm, nỗ lực hô hấp, như là chú cá đang giãy giụa trên bờ.
Cổ họng Văn Bác khô khốc, xé mở hỉ phục của Giang Y Kính.
Tiếng "xoẹt" vang lên, da thịt mềm mại nhiễm màu hồng phấn, hai đầṳ ѵú trước ngực run run rẩy rẩy đứng thẳng, nhìn qua cực kì thiếu cắn. Văn Bác ngậm lấy đầṳ ѵú, hương thơm lấp đầy chóp mũi, giống hệt chè hạt sen. Hắn vươn tay sờ soạng dưới hạ thân Giang Y Kính, qυầи ɭóŧ bị nước da^ʍ làm ướt sũng, dính ướt trơn trượt, hiển nhiên là đã chảy không ít dịch da^ʍ.
"Thì ra là đang chờ ta ȶᏂασ đúng không, lão già da^ʍ này."
Côи ŧɧịt̠ của Văn Bác cứng đến phát đau, tính tình của hắn không kiên nhẫn được như Giang Y Kính, Hợp Hoan Tán tra tấn ba mươi phút đã làm cho cây gậy của hắn căng phồng khó nhịn, hận không thể đào một cái động ở trên giường rồi đâm vào. Bây giờ thấy bộ dáng mặc người đùa giỡn này của Giang Y Kính, Văn Bác không nghẹn nổi nữa.
Hắn xé rách qυầи ɭóŧ của Giang Y Kính, vải dệt sang quý nháy mắt biến thành vải nát, treo giữa hai chân nam nhân. Đùi ngọc bóng loáng, da thịt dính một lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa bắp đùi bị nước da^ʍ nhuộm ướt một tầng lại một tầng, nhìn qua cực kì thiếu cᏂị©Ꮒ. Hô hấp của Văn Bác nháy mắt trở nên nặng nề. Hắn ngày ngày ngồi trên đỉnh núi cãi nhau với Giang Y Kính, không nghĩ tới dưới lớp áo xanh lại là cơ thể quyến rũ như vậy. Sớm biết thế... Sớm biết cũng vô dụng, nếu không phải là do gã ma chủ kia, chắc gì Giang Y Kính đã ngoan ngoãn cho hắn đυ.?
Màn giường màu đỏ buông xuống, chuông nhỏ phía dưới va chạm, phát ra tiếng vang dễ nghe. Giang Y Kính nhắm hai mắt, gương mặt được vải hồng làm nổi bật một tầng đỏ thẫm tươi đẹp. Y không dám nhìn mặt của Văn Bác, tuy y đã có sự chuẩn bị giao cấu với Văn Bác, nhưng năng lực thừa nhận của y lại không cao như Văn Bác.
"Ưʍ..." Đầṳ ѵú bị đầu lưỡi thô ráp của thanh niên đảo qua, cảm xúc ma xát cộng với hô hấp nóng rực làm cho vòng eo y căng chặt. Muốn từ chối cơn vui sướиɠ thanh niên mang tới, lại muốn thanh niên giúp mình giảm bớt ngứa ngáy. Giang Y Kính cảm thấy mình thật sự rất mâu thuẫn. Văn Bác là đồ đệ của y, là con trai của bạn thân y. Cho dù y làʍ t̠ìиɦ với hắn, nhưng không thể dâʍ đãиɠ quấn lấy hắn. Giang Y Kính bị tìиɧ ɖu͙© và đạo đức tra tấn, đuôi mắt đỏ ửng. Ai có thể nghĩ tới tiên trưởng vô song thế nhưng sẽ lộ ra vẻ mặt mê ly dụ hoặc như vậy?
"Có được không đó?" Văn Bác ngẩng cổ dò hỏi: "Còn chưa có bắt đầu mà lão già."
Văn Bác mắng xong, lần đầu tiên cảm thấy mình có chút quá đáng, đôi môi khép mở, lại không nói được gì.
Giang Y Kính thở hổn hển, chờ Văn Bác tiếp tục. Còn chưa bắt đầu đã khó khăn như vậy, nếu thật sự làʍ t̠ìиɦ có khi y sẽ làm ra trò hề mất. Trong đầu y đột nhiên lại nhớ lại lời của Văn Bác - - nếu ngươi thật sự muốn chết thì bây giờ lập tức tự sát đi, nói không chừng ta còn có thể kéo thi thể của ngươi, vừa hϊếp vừa tìm cửa ra ngoài.
Giang Y Kính cảm thấy mình thật sự là sống không bằng chết, y có lỗi với phụ thân của Văn Bác. Người ta đã giao con trai cho mình chăm sóc, thế nhưng mình lại giống như cầm thú giao hoan với đứa nhỏ này.
Rất nhanh Giang Y Kính đã không thể tự hỏi được nữa, bàn tay thanh niên nắm chặt thịt mầm của y, ngón tay khảy trứng dái y. Bàn tay ấm áp đè ép thần kinh trên ©ôи ŧɧịt̠ y, chỗ lỗ tiểu phun ra dịch trắng. Y thậm chí muốn nói thanh niên động một chút đi đừng cứ nhéo nhéo nửa vời như vậy. Thật là khó chịu.
Thanh niên ngạc nhiên kinh hô, đầu ngón tay tách mở khe thịt bị ©ôи ŧɧịt̠ hồng phấn che kín: "Thì ra sư tôn lại là người song tính hiếm gặp... Khó trách lại phóng đãng như vậy..."
Giang Y Kính không hiểu Văn Bác đang nói gì, cái gì mà người song tính?
Nụ hoa non nớt nhắm chặt không ngừng phun sương, ướŧ áŧ treo giữa khe thịt, cảnh xuân tươi đẹp. Khe thịt mẫn cảm bị ngón tay thanh niên châm ngòi, đau đớn và tê dại đồng thời chạy loạn trên đỉnh đầu, cao trào tới không kịp phòng ngừa, pháo hoa nổ tung trong đầu.
"A..." Cơ thể Giang Y Kính bị Hợp Hoan Tán tra tấn bảy ngày vốn đã không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bây giờ lại bị thanh niên chơi đùa lỗ l*и. Tâm lý và sinh lý bị song song kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến y nháy mắt đã tiết tinh ngã trên giường thở dốc. Y
dùng cánh tay che khuất hai mắt của mình, bịt tai trộm chuông tùy ý Văn Bác chọc ghẹo trên người mình.
Văn Bác không kịp tránh bị phun đầy người, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt bắn tung tóe trên hỉ phục đỏ thẫm, một mảnh đỏ đỏ trắng trắng. Hắn túm chặt ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân, bàn tay hung hăng tát lên cánh mông tròn lẳng vểnh cao.
Giang Y Kính cắn môi chịu đựng bị Văn Bác đánh mông, hơi nước tràn ngập trong mắt, nhìn vừa mảnh mai lại đáng thương. Y hoàn toàn không biết giao cấu là nên làm gì, chỉ cho rằng Văn Bác đánh mông mình cũng là nằm trong mấy động tác giao hoan. Tư thế nhục nhã cỡ này, khó trách lúc nãy Văn Bác lại nghi ngờ đề nghị làʍ t̠ìиɦ của mình như vậy. Đời này y còn chưa từng bị người nào đánh mông huống chi bây giờ lại còn đang trơn bóng để cho đồ đệ tát mông.
Nóng bức.
Xấu hổ.
Sau cơn xấu hổ ngắn ngủi là kɧoáı ©ảʍ ngập trời, mỗi lần bàn tay thô to đánh một cái, thịt mông sẽ không ngừng lăn tăn, trong lúc lơ đãng bị chạm vào chỗ nào đó, cảm giác như bị điện giật từ xương cụt lan tràn đến gáy, tựa như có dòng nước lạnh băng xông thẳng lên đầu.
"Dâʍ đãиɠ!" Văn Bác thở hổn hển, vừa lòng nhìn kiệt tác mình tạo ra. Cánh mông nam nhân bị tát tai đến sưng đỏ dường như là quả vải bị lột vỏ nhiễm đỏ, lại bị người ta xoa niết đến mềm. Da thịt hồng nhạt hiện lên vân da trong suốt nhìn cực kì thê thảm. Hắn dùng ngón tay tách khe l*и nhỏ hẹp của nam nhân ra, dựng thẳng eo hung ác ȶᏂασ vào cái lỗ mềm mại.
"A..." Giang Y Kính trợn to hai mắt l*и non bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của thanh niên tách ra đến cực hạn, thịt l*и đỏ bừng bị căng đến trắng bệch, gian nan phun ra nuốt vào cây gậy bự. Khóe môi y tràn ra tiếng nức nở nước mắt sinh lý chảy ra, vẻ mặt không biết làm sao. Thật là đau. Bụng dưới như bị người ta dùng đao chém thành hai nửa, đầu óc ngừng vận chuyển.
"Tại sao... Ha a... Lại đau như vậy?" Ngón tay Giang Y Kính nắm chặt chăn gấm, da thịt mềm mại bị táo đỏ và đậu phộng cộm ra vết đỏ. Y nghe nói giao cấu là việc sung sướиɠ cực lạc của thế gian nhưng sao lại đau như thế, tựa như đang bị tra tấn.
"Bởi vì ông đây... thiên phú dị bẩm..." Văn Bác bị kẹp đến đau nhức, bàn tay bóp lấy vòng eo mềm dẻo của nam nhân chậm rãi tiến công trong lỗ da^ʍ ướŧ áŧ.
"Về sau ngươi sẽ biết... biết chỗ tốt của ông đây..." Văn Bác biết ©ôи ŧɧịt̠ mình rất bự, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to cỡ nắm tay, cán ©ôи ŧɧịt̠ còn lớn hơn một vòng so với cánh tay của trẻ con. Tu sĩ bình thường làm gì có ai lợi hại được như thế, cũng chỉ có Giang Y Kính 900 năm chưa trải sự đời mới không biết chỗ tốt của hắn, không khen ngợi cây gậy hiếm có khó tìm của hắn mà còn rên đau.
"Chỗ tốt gì?" Giang Y Kính đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Y nghi ngờ cái lỗ dưới háng mình đã bị Văn Bác căng đến đổ máu, thịt l*и vội vàng trốn chạy xung quanh, ngẫu nhiên điểm nứиɠ bị đè lên khiến cho vòng eo y run rẩy.
Thật là muốn chết. Có khi y còn chưa kịp đợi được chỗ tốt mà Văn Bác nói đã bị hắn chơi chết ở trên giường rồi. Năm xưa chìm trong biển lửa đốt người cũng không khổ sở như vậy. Những nơi ©ôи ŧɧịt̠ lớn của thanh niên đi qua đều làm bắn lên vô số bọt sóng, cây gậy nóng bỏng thô to thọc vào bụng nhỏ của y, như là cây đuốc cắm vào rút ra trong cơ thể vậy. Thịt da^ʍ bị chưng nóng mềm nhũn, đau đớn giống như lửa đốt, nhưng trong cơn đau lại len lỏi kɧoáı ©ảʍ ngập trời, như là đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang trong ngày hè, bên cạnh lại có người bưng tới nước quả ngọt lành đút cho ngươi. Ngươi không biết nên trốn vào dưới hiên tránh nắng, hay là tiếp tục đứng đó nhận lấy nước quả mà uống.
"Đương nhiên là... Ưʍ... Chỗ tốt có thể làm cho ngươi dục tiên dục tử..." Văn Bác nắm chặt vòng eo mềm mại của Giang Y Kính, cẳng chân to lớn quỳ gối trước người nam nhân, ©ôи ŧɧịt̠ lớn không hề nể nang mà chinh phạt trong cái l*и non mềm yếu ớt.
Giang Y Kính đau đến muốn khóc lại nghĩ tới mặt mũi của người làm sư phụ, không khóc thút thít ra tiếng.
Lỗ da^ʍ không chịu nổi điên cuồng chảy ra mật dịch, muốn giảm bớt đau đớn của nam nhân, đáng tiếc còn chưa tụ tập được bao nhiêu lại bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn nóng rực của thanh niên làm cho bốc hơi, hơi nước càng thêm nóng bỏng hợp lại chỗ vách l*и, làm cho nam nhân bị nóng đến cuộn tròn ngón chân.
Chuông nhỏ dưới màn giường không ngừng lay động, phát ra tiếng vang dễ nghe. Khăn trải giường màu đỏ bị ngón tay của nam nhân siết nhăn, vệt nước từ chỗ giao hợp chảy xuôi từ kẽ mông đi xuống tạo ra một mảng ướt đẫm.
Giang Y Kính bị ȶᏂασ đến không thở nổi. Y nâng mí mắt bị mồ hôi nóng thấm ướt, trông thấy bộ dáng đang chinh phạt trên người mình của Văn Bác. Thanh niên đang cắn răng, mồ hôi như hạt đậu lăn trên làn da màu mật, theo hình dáng đao tước rìu đυ.c nhỏ giọt đến cơ ngực đang nổi lên. Giang Y Kính bị hình ảnh trước mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từ cổ trở xuống đều phiếm hồng, ngay cả ngón chân cũng không may mắn thoát khỏi.
"Giang Y Kính... Thoải mái không?" Thanh niên thở hổn hển, nhướng mày nhìn về phía y.
Giang Y Kính chưa từng thấy một Văn Bác như vậy. Từ trước đến giờ mỗi khi đối mặt với y, vẻ mặt của hắn đều là không kiên nhẫn, phẫn hận. Không giống như bây giờ, khí chất tà mị, kiệt ngạo khó thuần, giống như là con sói cô độc bị ép bên bờ vực, tỏa sáng lóa mắt. Khó trách lại có nhiều nữ đồng môn đặt hoa trước viện biểu đạt tình yêu như vậy, Văn Bác đúng là rất xứng đáng.
---
Editor: Sư tôn ngây thơ lắm luôn, cứ bị đồ đệ bắt nạt suốt thôi =)))
Để không bị nhầm thì tui note lại: nam nhân - Giang Y Kính; thanh niên - Văn Bác