Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Chương 17

Tên khốn này dám đối xử với Thanh Nhu hèn hạ như vậy!

“Vâng, nếu cô Quan không yêu tôi, không bằng tôi nhường cô ấy cho tổng giám đốc Nghiêm.” Tân Khắc Lực nịnh nọt nói.

“Anh có thể biến!” Ánh mắt Nghiêm Tiêu càng thêm lạnh lẽo. “Cút!”

“À… Vâng…” Tân Khắc Lực luống cuống tay chân cầm lấy hợp đồng, vội vã rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Nghiêm Tiêu nheo mắt, vung tay lên, xe đồ chơi màu vàng lập tức văng xuống dưới đất, tan tành nát vụn.

Anh vào phòng nghỉ, thấy Thanh Nhu vẫn còn đang ngủ. Anh vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô. May là cô không nghe thấy những lời cặn bã của tên khốn Tân Khắc Lực kia, nếu nghe được thì chắc chắn cô sẽ rất đau lòng.

Nhưng thật ra, Thanh Nhu đã tỉnh từ lâu, cô nghe thấy hết thảy. Tuy nhiên cô cũng không cảm thấy tổn thương lắm, bởi vì Nghiêm Tiêu nói anh không hề đùa giỡn với cô, anh rất thực lòng.

Điều này khiến cho cô vô cùng vui sướиɠ.

“Nhu Nhu, cạn chén, chúc mừng anh ký được hợp đồng nào! Mọi chuyện đều thuận lợi cũng nhờ có công em trong đó. Về sau anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi nữa.”

Tân Khắc Lực rủ cô ra ngoài ăn mừng. Thanh Nhu vờ vịt hứng thú, để hắn ta lái xe đến nhà đón, đưa mình đi.

“Thiệt thòi? Ý anh là sao?” Thanh Nhu giả ngốc hỏi lại.

“Thực ra thì… Nghiêm Tiêu có ý với em đấy.” Tân Khắc Lực cảm thấy buồn cười.

“Thật á?” Thanh Nhu muốn thử nghiệm xem hắn ta sẽ nói cái gì.

“Chính miệng anh ta nói cho anh biết mà. Nhưng anh thẳng thừng trả lời anh ta, em là người phụ nữ của anh. Dù gì thì chúng ta cũng sắp đính rồi, đúng không?”

Thanh Nhu không thèm vạch trần bộ mặt thật của hắn ta.

“Nghiêm Tiêu trả lời thế nào?”

“Anh ta muốn anh nhường em cho anh ta, dĩ nhiên anh không đồng ý! Em không phải đồ vật, sao có thể nói nhường là nhường? Vậy mà anh ta vẫn không chịu buông tay, bảo anh suy nghĩ thật kỹ, đảm bảo chỉ cần anh đồng ý thì sẽ cho anh món lời khổng lồ.” Tân Khắc Lực chém gió thành bão.

Thanh Nhu cảm thấy l*иg ngực buồn bã, bữa cơm này cô ăn không vào nổi nữa.

“Đúng rồi, hai người về sau có gặp lại nhau nữa không?” Tân Khắc Lực để ý nhất là điểm này.

“Có!” Đột nhiên cô lớn tiếng hô, không hề sợ hãi hay rụt rè nữa.

“Vậy hai người…” Tân Khắc Lực cả kinh.

“Nếu em nói em và anh ấy đã làm rồi thì sao?” Thanh Nhu nghiêm túc hỏi.

Tân Khắc Lực trợn tròn mắt. “Hai… hai người…”

“Anh sẽ vứt bỏ em chứ?” Cô không còn trong sáng nữa đâu!

Tân Khắc Lực do dự. Hắn ta thừa nhận mình ngắm trúng Thanh Nhu là vì dáng vẻ ngọt ngào của cô, nhưng hắn còn thèm khát sự trong trắng của cô hơn nữa kìa. Nếu cô đã không còn là xử nữ, vậy hắn ngắm trúng cô còn được cái lợi gì đây?

“Làm sao… anh vứt bỏ em được? Em là tốt nhất.” Tân Khắc Lực nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thanh Nhu nâng tay đặt ngay ngắn trên đùi. “Em không ăn nổi, anh cứ chậm rãi thưởng thức đi nhé.” Biết rằng hành xử thế này là không lễ phép nhưng cô cũng chẳng có cách nào ngồi cùng dùng một bàn cơm với Tân Khắc Lực nữa.

Cô nhớ Nghiêm Tiêu!

“Nhu Nhu, tâm trạng em không tốt à?” Thanh toán tiền xong, Tân Khắc Lực vội vàng đuổi theo cô. “Anh đưa em về.”

“Tự em ngồi taxi về là được.”

“Anh không muốn cãi nhau với em đâu! Nhu Nhu, để anh đưa em về.” Tân Khắc Lực kiên quyết.

Trên đường về, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa. Thanh Nhu thẫn thờ nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe.

Đến nhà cô, xe dừng lại.

“Có nên mời anh vào ngồi chơi chút không?” Tần Khắc Lực cố nặn ra vẻ mặt tươi tắn.

“Không, anh về đi!” Cô lãnh đạm trả lời.

“Em…” Tân Khắc Lực không cam lòng. Hoá ra công sức từ trước tới nay là muối bỏ biển, không hề thu lại được chút lợi nào sao?! Hắn ta lao sang toan hôn cô.

Thanh Nhu nghiêng mặt, chỉ để hắn ta hôn đến khoé miệng.

Sau đó gần như là cô đạp cửa bổ nhào ra khỏi xe.

Tân Khắc Lực đen mặt, trầm giọng nói cho qua: “Ngủ ngon!” Rồi hắn đạp ga cho xe lao vυ't đi.

Thanh Nhu lau lau khoé miệng mình. Tân Khắc Lực càng ngày càng to gan lớn mật! Cũng may cô tránh mau, nếu không thì phải cắn răng chịu để cho tên sói ấy hôn rồi!

“Cuối cùng cũng về rồi hả? Nếu lưu luyến không nỡ thì sao không đến thẳng nhà anh ta qua đêm luôn đi?” Nghiêm Tiêu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Chúng tôi chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi.” Cô giải thích.

“Hừ! Phải không?” Anh chỉ tin vào những gì con mắt mình thấy.

“Nghiêm Tiêu…” Bộ dạng lạnh lùng của anh làm cô đau đớn.

“Tân Khắc Lực và tập đoàn Nghiêm thị đã ký kết hợp đồng, việc lớn xong xuôi, tôi hết giá trị lợi dụng rồi có đúng không?” Anh nổi điên gào.

“Không phải vậy!” Anh hiểu lầm cô rồi!

“Đồ đàn bà lẳиɠ ɭơ lừa đảo!” Anh tóm chặt bả vai cô, đôi mắt hừng hực lửa giận.

Anh mắng nhiếc cô!

Thanh Nhu mất hết can đảm, cô chưa từng có ý nghĩ muốn lợi dụng anh!

“Chúng tôi chỉ đi ăn một bữa cơm, anh ấy kiên quyết đòi đưa tôi về, tôi không từ chối được.” Hơn nữa, cô đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Tân Khắc Lực, đời nào còn muốn dính dáng tới hắn ta nữa.

“Vậy chẳng lẽ cảnh anh ta hôn cô vừa rồi là bởi tôi lé mắt nên nhìn nhầm hả? Cô dám làm mà không dám chịu, phủi sạch trách nhiệm không còn một mống!” Ánh mắt anh sắc bén.

Không thể tha thứ!

“Là anh ta đột ngột…”

Anh cắt đứt lời cô: “Cô định nói là anh ta cưỡng hôn cô, đúng không? Hừ! Nếu không được sự cho phép của cô, anh ta sẽ có cơ hội ư? Rõ ràng là cô cũng hùa theo tên đó!” Anh bùng nổ, gân xanh trên trán cuồn cuộn.

Thanh Nhu không thể tin ngó anh. “Anh không tin tôi thì đừng tin, nhưng xin đừng nghi ngờ nhân cách của tôi!”

Tại sao anh có thể không phân rõ trắng đen mà vu tội cho cô? Chẳng lẽ cô không đáng để anh tin tới vậy?

Anh bắn ánh mắt khinh bỉ về phía cô khiến cô tan nát cõi lòng.

“Tôi sẽ không để cô vừa lòng đẹp ý đâu! Đừng quên, giữa chúng ta có thoả thuận rằng không được để cho thằng đàn ông khác ngoài tôi chạm vào thân thể cô!” Nếu cô không chịu tuân thủ quy định, anh chẳng thể làm gì khác hơn là áp dụng phương pháp mạnh bạo hơn để trừng phạt cô.

“Tôi không…” Phải giải thích thế nào thì anh mới chịu tin cô đây?

“Cô đã không tuân thủ quy định giữa hai chúng ta thì tôi cũng sẽ không để cô sống yên đâu! Tôi sẽ đạp đổ công ty của Tân Khắc Lực, khiến hắn đời đời thân bại danh liệt, còn cô thì sống không bằng chết!”

“Không, anh không thể làm như vậy!”

Anh rống to: “Là cô phản bội tôi trước!”

“Anh hãy nghe tôi nói. Thực sự là do Khắc Lực đột ngột hôn tôi, tôi tránh cũng không kịp nữa, chỉ đành để anh ta hôn đến khoé miệng thôi. Sau đó tôi liền lao đầu ra khỏi xe anh ta.” Tân Khắc Lực vì thế mà còn đen hết cả mặt, rất thất vọng.

“Cô là đồ không biết xấu hổ! Kể lể xem cô cùng tình nhân em em anh anh với tôi để tôi khó chịu tới chết ư?!” Giống như vết thương trong tim cô, tim anh cũng bị bóp nát, đau đến không thở được.

Sắc mặt Thanh nhu trắng xanh, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt tàn nhẫn của anh.

“Ý tôi không phải thế…” Cô để ý đến anh nên mới muốn giải thích rõ ràng hết, anh đã không thấu hiểu thì thôi, ngược lại còn đẩy cô vào địa ngục đen thẳm.

“Để tôi thay cô kể tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối vậy nhé. Sau ký được hợp đồng với tôi rồi, hai người liền quay trở lại cuộc sống không sầu không lo trước đây, thế nên hôm nay mới hẹn nhau đi ăn, uống rượu mừng thắng lợi.”

Mà anh giống như một tên ngốc cứ mãi đứng đợi ở đây, đợi cô, rồi thì thấy cô ôm hôn thắm thiết với tên Tân Khắc Lực.

“Hai người tâm đầu ý hợp, ngay cả khi Tân Khắc Lực về rồi, cô cũng không nỡ rời xa anh ta, không thể kìm nén nổi mà ôm hôn nhau trong xe, xoa dịu nỗi nhung nhớ.”