Đường Cảnh Huy ôm Trần Thu Hoa vào phòng ngủ.
Trần Thu Hoa vô cùng tự giác nằm sấp trên giường lớn, nhổng cái mông lên thật cao, lắc lắc.
Đường Cảnh Huy bắt lấy cổ cậu từ phía sau, buồn cười hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Trần Thu Hoa đỏ toàn bộ gương mặt, lại không dám trốn, cẩn thận quay đầu hỏi, "Không phải chủ nhân còn muốn làm sao?"
"Cậu mà cũng biết đợi sẵn!"
Đường Cảnh Huy tựa vào đầu giường, kéo cậu một cái, "Tự ngồi lên cưỡi đi."
Trần Thu Hoa cắn cắn môi, vừa ra khỏi miệng lại là một câu: "Tôi không biết..."
Đường Cảnh Huy bực mình chụp lấy âʍ ѵậŧ cậu nhéo mạnh, "Cái gì cũng không biết, mai mốt mua cho cậu cuốn kim chỉ nam làʍ t̠ìиɦ chịu không?"
Trần Thu Hoa nửa đau nửa sướиɠ, nước mắt chảy ròng ròng giải thích: "Nhưng tôi không biết thật mà..."
"Chẳng có gì mà không biết." Đường Cảnh Huy đẩy đẩy cậu, "Đợi cho đến khi cậu cưỡi lên dươиɠ ѵậŧ của tôi rồi, c̠úc̠ Ꮒσα của cậu sẽ tự nhiên biết đường bị đυ.."
Trần Thu Hoa cứng đờ tay chân, bò lên đùi Đường Cảnh Huy, ngồi đối mặt với hắn.
"Nhấc mông lên tự cắm vào đi."
Tay Trần Thu Hoa run lẩy bẩy, gần như không cầm được cái dươиɠ ѵậŧ đang giật giật nọ, may là lỗ nhỏ của cậu vừa bị bạo gian một trận nên vẫn còn rất mềm, lại thêm được tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm trơn khiến cậu có thể thấp thỏm tìm đúng vị trí, để cái lỗ tinh đang rỉ tuyến dịch ấy hôn lên lỗ thịt khép kín, sau khi chỗ hai người giao nhau không còn chút khe hở nào thì lỗ thịt cố gắng ngậm thứ nóng hổi đó vào mà mυ'ŧ mát.
Tư thế như vậy khiến hình ảnh qυყ đầυ phá cơ vòng chen vào tràng đạo trở nên thật chi tiết rõ ràng. Cái loại nhiệt độ, độ cứng, độ lớn, thậm chí mạch máu nổi trên da, cảm giác cơ thịt bị đè ép, ma sát, khuấy đảo,... Kiểu nào cũng khiến cậu cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© quá mức rõ rệt khiến cậu không biết phải làm gì, lại hoảng sợ nhận ra cho dù mình không di chuyển, cái thứ cứng ngắt kia cũng giống y như con mãng xà phát hiện ra hang động, bắt đầu vui vẻ tự chui vào trong.
Theo từng tấc xâm nhập của thứ nọ, Trần Thu Hoa khó chịu khẽ rên, "Ưʍ..."
"Thật thích mυ'ŧ." Đường Cảnh Huy cười cười xoa xoa mông cậu, "Tiếp tục ăn."
"Ăn không vô." Hai chân Trần Thu Hoa run cả lên, nhưng lại không dám ngồi xuống, "Đầy rồi..."
Đường Cảnh Huy "Chậc" một tiếng, không kiên nhẫn ghì bả vai đối phương lại, nhấn mạnh xuống.
"Ááá ——" Hông Trần Thu Hoa mềm nhũn ra, mắt lập tức đỏ au, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cắm đầy hậu môn, không chút nào còn dư ở bên ngoài, lôиɠ ʍυ rậm rạp của gã kia dán vào giữa hai chân cậu, trêu chọc da thịt non mịn xung quanh và hạt châu đã phồng lên từ lâu.
Trần Thu Hoa cảm giác mình đã bị thọc thủng, cơ thể đều bị bắt mở rộng. Cậu không dám nhìn thẳng vào chỗ giao hợp chật vật của hai người, không thể đối mặt, dứt khoát nhắm nghiền mắt lại.
Đường Cảnh Huy khó chịu tát vào mông cậu, phát ra tiếng "chách chách" giòn vang, "Lúc người khác ȶᏂασ mình, phải nhìn vào mắt đối phương, ngay cả phép tắc cơ bản nhất mà cũng không biết sao?"
Phép tắc cái *beep*!
Cuối cùng Trần Thu Hoa vẫn bị ức hϊếp tới khóc, "Nhưng mà sâu lắm đó... hu hu..."
"Sâu một chút thì sao? Chẳng phải cái động da^ʍ của cậu ngậm rất chặt à?"
"Hu..."
"Nhún đi." Đường Cảnh Huy đánh mông xong lại bắt đầu bóp, bóp đến hai múi mông trắng mịn của Trần Thu Hoa cũng đỏ rực cả lên, "Cậu ăn hết chim của tôi xong thì no rồi, còn tôi làm sao đây?"
Trần Thu Hoa chỉ đành hít mũi thút thít tiếp tục.
Lúc nhấc mông lên cậu sợ dươиɠ ѵậŧ trượt ra ngoài nên nâng chầm chậm rất cẩn thận, sau đó mới biết được cái thứ bên trong giống như là kéo mãi không hết, ngược lại còn bị vành qυყ đầυ cọ sát từ chỗ nhạy cảm sâu nhất tới tận cửa hang, truyền đến từng cơn tê dại run rẩy.
Chân cậu nhũn cả ra nhưng vẫn vô thức cố gắng nhún lên nhún xuống, lắc hông mài cọ, khiến dươиɠ ѵậŧ đang bộc phát quấy loạn vách thịt quấn chặt nó, thực sự như lời Đường Cảnh Huy nói: Như con cɧó ©áϊ "cưỡi lên dươиɠ ѵậŧ sẽ lập tức tự nhiên biết đường bị đυ.".
Đối với tư thế cưỡi ngựa, Trần Thu Hoa hoàn toàn ngây thơ. Bởi vì bản thân cậu vốn rất ghét, cố tình không muốn hiểu những kiến thức trong phương diện này, cho nên tất cả những hiểu biết về tìиɧ ɖu͙© đều do Đường Cảnh Huy dạy cậu.
Cậu di chuyển lung tung, một lòng thầm muốn phục vụ đối phương tận tình, nhưng trong lúc vô tình nhún cho dươиɠ ѵậŧ cạ vào một điểm vi diệu nào đó trong cơ thể. Cậu khẽ "shhh" một tiếng, bị cái loại kɧoáı ©ảʍ kinh người này hấp dẫn mà không hề kháng cự được chút nào.
Thân thể bất kỳ ai cũng có bản năng truy đuổi niềm sung sướиɠ, Trần Thu Hoa trợn to hai mắt, đưa cánh tay ra sau chống đùi Đường Cảnh Huy, vặn vẹo mông đi tìm, muốn tái hiện lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiêu hồn ban nãy.
Cậu tùy ý thao túng cái dươиɠ ѵậŧ cứng nóng kia, cú nhún nào cũng nhắm nó nghiến qua vị trí mà mình cơ khát nhất, vì đó mà run rẩy, vì đó mà mê muội, nhưng không thể dừng được, rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt đê mê trong dục tình.
Những lần trước cậu đều là cái cốc thủ da^ʍ của chủ nhân, mà bây giờ thì chủ nhân lại trở thành cái gậy mát-xa của cậu.
Loại cảm giác sai trái kỳ lạ này nhất thời mang đến cho cậu sự thỏa mãn trên tâm lý mà trước giờ chưa từng có.
Đường Cảnh Huy nhìn phản ứng của cậu là hiểu chuyện gì xảy ra ngay, cười hỏi: "Biết mình thích rồi à?"
Trần Thu Hoa thoáng tỉnh táo lại nhưng đôi mắt vẫn trầm mê, cậu vô cùng ngượng ngùng nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: "Thích..."
Đường Cảnh Huy nhịn không được nhổm người dậy hôn lên đôi môi hồng hơi chu ra của cậu, ngậm đầu lưỡi cậu trong miệng, nói: "Tự cᏂị©Ꮒ mình đi."
Thể lực Trần Thu Hoa không tốt, chơi tư thế cưỡi ngựa tất nhiên sẽ nhún rất chậm, Đường Cảnh Huy vừa cảm thấy nóng ruột trong lòng, lại vừa cảm thấy cái kiểu làʍ t̠ìиɦ gãi không đúng chỗ ngứa khiến người ta muốn ngừng mà không được này cũng là một loại tình thú.
Đêm nay hắn không chạm vào lỗ trước của Trần Thu Hoa, nhưng bộ phận quá mức dâʍ đãиɠ kia vẫn chảy nước chèm nhẹp, màu cũng là màu đỏ tươi vì sung huyết. Đường Cảnh Huy vạch hai tép thịt của cậu ra nhìn, chú bướm nhỏ bên trong co rụt mấp máy.
"Cái lìn thật tham." Đường Cảnh Huy cười khẽ, đột nhiên thọc ngón giữa vào.
"Đừng... làm cả trước lẫn sau cùng lúc... tôi chịu không nổi... thật đó..."
Ổ bụng nhỏ hẹp của Trần Thu Hoa bị một cái dươиɠ ѵậŧ khủng chiếm hết không gian, Đường Cảnh Huy chỉ cắm một ngón tay vào lỗ trước đã cảm thấy không thể vào tiếp được nữa, hắn thử lấn lấn vào trong, thấy Trần Thu Hoa đổ mồ hôi lấm tấm đầy đầu, chu môi "shhh" một tiếng, giống như thật sự bị đau, hắn cũng không tiếp tục.
Nhìn hạt đậu của đối phương cương lên, nhô ra khỏi vỏ, đầu âʍ ѵậŧ phồng to thành một cục thịt tròn tròn, hắn đổi phương pháp khác đùa giỡn: "Tự vò âʍ ѵậŧ của mình."
Trần Thu Hoa đỏ mặt lắc đầu.
"Có gì mà ngượng ngùng?"
Trần Thu Hoa bị du͙© vọиɠ làm nhục thành một món đồ chơi không hề có liêm sỉ, lôi kéo tay hắn vào giữa hai chân mình, "Chủ nhân sờ giúp tôi đi, thích được chủ nhân sờ..."
"Mẹ, cậu thật sự da^ʍ thành con cɧó ©áϊ rồi!"
Đường Cảnh Huy bực mình mắng một câu, lập tức đè mạnh hai mép thịt béo múp của cậu, thô bạo xoa nắn, viên thịt nhạy cảm bị chà đạp kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ như mưa to trút xuống.
"Ááá ——" Nháy mắt, Trần Thu Hoa phát ra một tiếng kêu nức nở thảm thiết, cả người hết chống đỡ nổi, mềm nhũn ngã quỵ trong lòng Đường Cảnh Huy.
Đường Cảnh Huy ôm chặt cậu, "Bướm lêи đỉиɦ?"
"Ưʍ..." Trần Thu Hoa vô thức dúi dúi đầu vào hõm vai hắn, "Không còn sức."
"Thôi." Đường Cảnh Huy tự dưng thông tình đạt lý một cách lạ lùng, "Cậu nghỉ ngơi đi."
Nghỉ ngơi cái *beep*!
Hắn cướp lấy quyền chủ động một lần nữa, dùng tay ghìm eo Trần Thu Hoa lại, sau đó dùng sức hùng dũng nắc bành bạch, khuấy động từng tầng thịt đang bao lấy cái dươиɠ ѵậŧ cứng nóng bên trong, giống một bao thịt hoàn mỹ. Cái que hàn ấy dính sát vào, ma sát đẩy đưa, mang đến từng cú giã cường liệt, cú sau lúc nào cũng bạo hơn cú trước.
Hắn cuồng dã nắc hông, dươиɠ ѵậŧ ra vào như điên bên trong ống thịt, chỗ giao hợp bị làm đến nước nôi dầm dề, tiếng nước ọp ẹp vang dội, lúc da thịt tách ra sẽ kéo thành những sợi tơ trông dâʍ ɖu͙© dơ bẩn vô cùng.
Trận làʍ t̠ìиɦ mất kiểm soát của Đường Cảnh Huy khiến toàn thân Trần Thu Hoa đều thông điện, cả người cậu tê dại để mặc hắn ta cần ta cứ lấy, cửa động lúc thì thả lỏng lúc thì siết chặt như muốn lấy lòng ai, hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của một người khác.
Tuyến tiền liệt phình to trong tràng đạo, nhô lên rõ rệt, cho dù không cố ý đi trêu chọc nó, nó cũng không ngừng chịu đủ đùa bỡn theo động tác thọc rút dã man.
"Aá, chết... tôi chết mất..." Cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ thật dài, cuối cùng bị một trận cuồng gian như sấm rền gió giật đưa lêи đỉиɦ cực khoái.
Đường Cảnh Huy bắn sạch toàn bộ vào thân thể cậu, cảm thấy thỏa mãn mới rút ra.
"Cậu nhìn mình đi, làm bẩn màn của tôi, giờ còn làm bẩn cả giường của tôi nữa."
Trần Thu Hoa hỗn loạn, gương mặt đỏ lên nhìn nhìn xung quanh, bò qua lấy chăn che lại chỗ bị dâʍ ŧᏂủy̠ mình tẩm ướt.
Đường Cảnh Huy buồn cười nhấc chân đá đá đùi cậu, "Che thì có ích lợi gì?"
Trần Thu Hoa yếu ớt biện giải: "Nhưng rõ ràng ga giường đều do tôi giặt mà."
Đường Cảnh Huy "Chậc" một tiếng, "Gần đây cɧó ©áϊ thật thích cãi lời chủ nhân nhỉ?"
Trần Thu Hoa lập tức cúi đầu không lên tiếng.
"Cậu da^ʍ đến tôi suýt quên." Đường Cảnh Huy lấy một tấm thẻ màu đen từ trong ngăn tủ, ném trước mặt Trần Thu Hoa.
Trần Thu Hoa cầm lên, tò mò lật tới lật lui nhìn, "Đây là cái gì?"
"Sáng nay đi tập thể hình, tiện tay làm cho cậu một tấm thẻ." Đường Cảnh Huy cầm lại tấm thẻ, ngả ngớn cào cào mũi cậu, "Lần sau đi cùng tôi."
"Nhưng... nhưng thân thể tôi rất tốt mà..."
"Cậu mà gọi là tốt à?" Đường Cảnh Huy hừ lạnh, "Bị tôi cᏂị©Ꮒ hai cú đã nhũn cả chân, bắn qua một lần thì đuối cả người, ôm vào lòng thì y như cục bông."
Trần Thu Hoa bị nói đến ngẩn ra.
"Mỗi lần cᏂị©Ꮒ đến cùng, tôi cũng sợ làm nát xương cậu."
Mặt Trần Thu Hoa đỏ lựng, nhưng hiếm khi lộ ra chút ý cười thoải mái, "Tôi sẽ luyện thành cơ bắp như mấy anh trong phim điện ảnh sao?"
Có lẽ do thể chất người song tính, lượng mỡ của Trần Thu Hoa cao hơn đàn ông bình thường một chút, thân thể sờ lên rất mềm mại. Trong lúc làʍ t̠ìиɦ cũng không ít lần cậu ý thức được sự chênh lệch sinh lý của mình và Đường Cảnh Huy, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ hữu lực như vậy quả thật khiến cậu rất hâm mộ.
"Chắc là rất khó, cùng lắm chỉ hơi rắn chắc tí thôi." Đường Cảnh Huy nói xong dừng một chút, trên mặt chợt lóe một tia khó chịu, "Mấy anh trong phim điện ảnh là mấy anh nào?"
Trần Thu Hoa nghiêng đầu nghĩ đến một cái tên khá quen thuộc: "Ví dụ như Jason Statham?"
Mặt Đường Cảnh Huy dài ra, "Jason Statham cᏂị©Ꮒ giỏi hơn tôi sao?"
Trần Thu Hoa suýt chút thì phụt cười, cậu chớp chớp mắt, khẽ đáp: "Không biết."
"Hửm?" Đường Cảnh Huy uy hϊếp trừng cậu.
Trần Thu Hoa hé môi, chịu đựng xấu hổ, sử dụng cả tay lẫn chân bò qua, vươn cổ đưa đầu đến gần bên tai Đường Cảnh Huy, sợ hãi nhỏ giọng nói: "Chỉ bị ngài làm qua, tôi cảm thấy ngài là tốt nhất."