*Tư thế võng hồng là tư thế công thụ ngồi quỳ dưới đất, úp mặt vào tường, công đè hai tay thụ lên tường, làm từ sau lưng á.
---
Bởi vì tối hôm trước quần nhau quá dữ, sáng hôm sau hai người dậy hơi muộn.
"Chết máy rồi." Đường Cảnh Huy ra hiệu bảo Trần Thu Hoa cùng xuống xe, sau đó lấy di động ra, "Tôi điện về nhà lớn bảo họ đưa một chiếc xe tới."
Trần Thu Hoa nhìn nhìn đồng hồ, gương mặt có chút dao động, "Trễ giờ làm rồi."
Đường Cảnh Huy vỗ vỗ cái ót cậu, cảm thấy bộ dạng nghiêm túc ngốc ngốc này của đối phương rất buồn cười, "Trễ 8-10 phút thì có sao đâu!"
"Nhưng... nhưng tôi chưa bao giờ đến muộn..."
"Có phải cậu đang cố ý khoe mẽ trước mặt ông chủ hay không, muốn tăng lương à?"
Trần Thu Hoa thật sự có chút sốt ruột, cậu gãi gãi trán, cuối cùng móc một cái thẻ giao thông từ trong túi ra, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Đường Cảnh Huy, "Ngồi tàu điện ngầm được không, tôi mời anh."
Đường Cảnh Huy cười lạnh một tiếng, tôi thật đúng là thiếu mấy đồng tiền lẻ để đi xe.
Đợi cho đến khi Đường Cảnh Huy thực sự hiểu được tình trạng giao thông dưới lòng đất vào giờ cao điểm buổi sáng, sắc mặt hắn đã đen không thể nào đen hơn —— Hắn cảm thấy mình điên rồi mới mềm lòng trước ánh mắt tội nghiệp của đối phương, để rồi ỡm ờ bị dắt đến ga tàu điện ngầm.
Trần Thu Hoa rụt bả vai, đã hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn vào mặt hắn, chỉ cẩn thận nắm lấy cổ tay áo vest của Đường Cảnh Huy, dùng hết khả năng để giúp hắn tránh bị người ta va phải.
Nhưng ngay cả như vậy, khi tàu điện ngầm vào trạm, dòng người mãnh liệt lên xe vẫn vô tình chia rẽ hai người. Vóc người Trần Thu Hoa nhỏ, nhón chân nhìn cả buổi cũng không tìm thấy đối phương trong xe, cậu sốt ruột đến vã mồ hôi, sợ Đường Cảnh Huy không thể lên xe, nhưng còn sợ hắn không biết nên xuống xe ở trạm nào hơn.
Cậu muốn chui ra ngoài tìm, có điều là bên trong xe điện ngầm quá nhiều người, rất nhanh cậu đã bị chen lấn đến tít trong góc.
Lòng đang rối bời thì đột nhiên lại cảm giác có một bàn tay to bóp mông mình.
Cũng không phải kiểu đυ.ng chạm vô tình do chen lấn, mà chính là cái loại quấy rối tìиɧ ɖu͙© hết sức da^ʍ ô.
Cậu quay phắc đầu qua, tóm chặt cái tay tên biếи ŧɦái kia.
Đây là lần đầu tiên Đường Cảnh Huy nhìn thấy Trần Thu Hoa như vậy.
—— Không còn là cái người song tính khúm núm yếu đuối dễ bắt nạt nữa, thay vào đó là một thằng con trai trông bình thường nhưng cũng không thể tùy tiện dâʍ ɭσạи.
Đối phương xoay mạnh cổ tay hắn, hung hăng bắn một ánh mắt nghiêm khắc qua, dứt khoát tỏ rõ lập trường không thể dao động, không chút sợ hãi.
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.
Trần Thu Hoa bắt đầu biến màu từ cổ trở lên, đỉnh đầu sắp bốc khói. Cậu túm cổ tay Đường Cảnh Huy, lúng túng không biết làm gì, cuối cùng lại ấn tay đối phương về chỗ cũ, đặt trên mông mình.
Cả cơ thể cũng quay sang chỗ khác, giống như đang nói: Mời tự nhiên...
Đường Cảnh Huy tiếp tục quẫn quẫn bóp hai cái, có chút thất thần nghĩ, trong công việc hắn tiếp xúc không nhiều với Trần Thu Hoa, những gì mà hắn biết về cậu đều thông qua những đêm làʍ t̠ìиɦ triền miên, bất tri bất giác đã xem đối phương như món đồ chơi ở trên giường, chưa từng nghĩ đến con người này cũng là một thằng con trai trưởng thành, độc lập sinh tồn trong xã hội.
Lúc này đây hắn mới rõ ràng ý thức được, Trần Thu Hoa trên giường dâʍ đãиɠ yêu kiều, dưới giường nhu thuận săn sóc, bất quá cũng chỉ là đãi ngộ đặc biệt cho một mình Đường Cảnh Huy hắn mà thôi.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Trần Thu Hoa ngoan ngoãn đi theo Đường Cảnh Huy, gãi gãi trán, sắc mặt vẫn hồng hồng nói: "Vừa rồi xin lỗi, không biết là... là chủ nhân..."
Đường Cảnh Huy mang vẻ mặt khó đoán nhìn cậu đăm đăm, đột nhiên vươn tay kéo cổ tay cậu, "Sao cứ gãi chỗ đó?"
"Chắc là nổi mẩn do dị ứng với cồn." Dường như cậu rất vui vẻ vì đối phương bỗng quan tâm đến mình, "Không sao đâu, một hai ngày là sẽ hết ngay."
Cậu vốn không trông mong Đường Cảnh Huy để ý tới, chẳng ngờ đối phương trầm mặc thật lâu rồi lại cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Lần trước bị chọc mở cửa tử ©υиɠ khiến bụng Trần Thu Hoa khó chịu vài ngày, cậu thấp thỏm chờ đợi tin nhắn "triệu hồi" bất cứ lúc nào, nhưng mãi đến cuối tuần mới nhận được một tin nhắn vi diệu: Khá hơn chút nào không?
Cậu nắm chặt di động, bấm từng chữ từng chữ: Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chủ nhân.
Sau đó... không có sau đó —— Đường Cảnh Huy không nhắn lại nữa.
Trần Thu Hoa đi đi mấy vòng trong phòng khách nhà mình, mặt cũng muốn nghẹn đỏ mới tích đủ dũng khí nhắn lại một tin: Chủ nhân muốn làm không?
Chưa đầy hai giây, khung đối thoại hiện lên ba chữ: Lại đây đi.
Sự thật chứng minh tất cả ôn nhu đều là giả dối.
Trần Thu Hoa vừa vào cửa đã lập tức bị Đường Cảnh Huy túm đến trước cửa sổ thủy tinh sát sàn mà làʍ t̠ìиɦ. Cũng may, dù ban ngày ban mặt nhưng vẫn không đến mức thật sự biểu diễn cho người ta xem, bởi vì Đường Cảnh Huy đã kéo rèm phòng khách lại, bắt Trần Thu Hoa úp người vào khe hở của hai mảnh rèm to, theo những cú nắc liên tục, chú chim nhỏ ngẩng đầu lấp ló giữa cái khe ấy.
"Cậu nói xem hiện tại nhà đối diện có người đang nhìn..." Chưa nói hết câu, Đường Cảnh Huy đã thúc mạnh vào đoá cúc ấm nóng, dùng qυყ đầυ sượt qua sượt lại tuyến tiền liệt phát sưng của Trần Thu Hoa, "... chú chim nhỏ của cậu tung lên tung xuống trước cửa sổ hay không?"
"Ưm, ư..." Trần Thu Hoa phát ra từng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng khe khẽ giống như một cái đĩa bị dập, như đang dùng tiếng kêu giường miêu tả tiết tấu của Đường Cảnh Huy. Cậu bị làm đến hai chân bủn rủn, dần dần cả người vô lực trượt xuống, tuột cả dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy ra. Ban nãy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từ lỗ hoa bị động tác va chạm của xá© ŧᏂịŧ đánh cho văng tung tóe, dính đầy chỗ giữa hai chân cậu, còn vẽ ra một đường uốn lượn trong suốt trên vách kính.
Đường Cảnh Huy tách đầu gối cậu sang hai bên, cũng quỳ xuống, từ phía sau chỉa dươиɠ ѵậŧ vào khe hở dưới đùi cậu, vừa ghìm cổ tay mảnh khảnh của đối phương lên mặt kính, vừa ma sát thân dưới của hai người vài cái, lúc này dươиɠ ѵậŧ hắn đã cứng kinh người, hoàn toàn không cần dùng tay cầm vẫn có thể tự nong đoá cúc mới bị đùa bỡn đến mềm rục, chui vào một lần nữa.
Đường Cảnh Huy cắn vành tai mỏng của Trần Thu Hoa, giọng nói mang theo ý cười như tên ác ma, "Lần trước tôi ȶᏂασ tung l*и cậu, hôm nay muốn ȶᏂασ banh c̠úc̠ Ꮒσα của cậu."
"Đừng mà chủ nhân, sâu quá..."
Tư thế như vậy khiến Trần Thu Hoa hoàn toàn không thể trốn đi đâu được, trước mặt là cửa kính, sau lưng là l*иg ngực rộng lớn đang bao trùm nhốt cứng mình, hai tay bị đè sang hai bên, đầu gối bị banh rộng quá mức, căn bản không thể trụ vững được, chỉ có thể ngồi lên háng Đường Cảnh Huy, không còn cách nào khác ngoài việc để mặc vật cứng nóng hổi kia tùy ý thọc thủng phá nát cửa hang trong mông, phá thịt ruột rối rắm, phá tất cả những ngăn trở dục cự còn nghênh*, một đường làm đến chỗ sâu không thể tưởng tượng nổi.
*Nghiện mà còn ngại.
—— Qυყ đầυ to quá đáng nọ dường như muốn xuyên thủng ruột, làm đến tận trái tim của cậu.
Trần Thu Hoa thất thần thở dốc, cái cảm giác trao toàn bộ quyền khống chế thân thể cho một người khác, bị gấp, bị bày bố, bị chơi đùa, bị gian da^ʍ... giống như một con búp bê tìиɧ ɖu͙© không có sinh mệnh, khiến thần trí cậu run rẩy kịch liệt.
Cậu cảm thấy vừa khủng bố vừa an toàn, bị phá hủy rồi lại được trùng kiến.
Đường Cảnh Huy điên cuồng thúc háng từ dưới lên trên, dươиɠ ѵậŧ quá cỡ sắp chà sát đống niêm màng đang sợ hãi co quắp đến tóe lửa, túi trứng đánh "bốp bốp" lên vùng đáy chậu sung huyết của Trần Thu Hoa, lỗ chuông nhạy cảm trên qυყ đầυ cứ mυ'ŧ mυ'ŧ hôn hôn bộ phận có kết cấu kỳ lạ.
Huyết áp hắn tăng cao, huyệt thái dương đập thình thịch, cả người hắn đắm chìm trong trạng thái làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt, ồ ồ thở dốc như một con thú "Tôi thọc đến chỗ ruột cong của cậu."
Không ai gọi ra cái tên chính xác của từng khúc ruột.
Nhưng cái loại chiều sâu khiến người ta kinh hãi kia, cái loại cảm giác một bộ phận chôn sâu trong cơ thể bị cơ quan sinh dục người khác chạm vào, tất cả những điều này làm tê liệt lý trí của Trần Thu Hoa, cậu há miệng, nước miếng chảy dọc theo khóe môi, đầu cũng mềm nhũn ngã về phía sau tựa lên bờ vai Đường Cảnh Huy, si ngốc du tẩu ở biên giới cao trào và hôn mê.
Đường Cảnh Huy đỡ thân thể Trần Thu Hoa, tiếp tục bạo gian, dùng một cái dươиɠ ѵậŧ quất vào linh hồn đối phương, chinh phục trái tim đối phương.
Hắn cảm thấy thích, cảm thấy thống khoái, cảm thấy mình càng ngày càng thâm nhập, càng ngày càng nắm giữ được con người trước mặt này.
"Chủ nhân..." Trần Thu Hoa chỉ còn có thể phát ra hơi, gần như mất ý thức, nói lẩm bẩm.
Đường Cảnh Huy nghiêng đầu hôn hôn hai má nóng bừng của cậu, "Chờ một chút, cùng bắn với chủ nhân."
Đột nhiên hắn câu lấy đầu gối Trần Thu Hoa, ôm cả người cậu lên, bày thành tư thế xi tiểu cho trẻ con mà đè lên trước cửa sổ.
Hắn vạch hai mép thịt của cậu, phanh hai cánh hoa thịt béo múp bên trong ra hai bên, ép chặt lên mặt kính. Nhiệt độ lạnh ngắt khiến Trần Thu Hoa đang có thân nhiệt cực nóng phải liên tiếp hét lên những tiếng kêu dâʍ đãиɠ, kẻ đầu xỏ phía sau còn cố ý thúc thật mạnh, càng ép, càng chà đóa hoa của cậu đến bên bờ vỡ òa.
"Ááá, bị thấy, bướm của cɧó ©áϊ sẽ bị người ta thấy mất, oaa ——"
Nếu bây giờ tòa nhà đối diện thật sự có biếи ŧɦái đang rình coi thì có thể nhìn thấy ở giữa khe hở của bức màn khép hờ, loáng thoáng có một cái lỗ thịt non hồng đang bị phanh ra, ép bẹp, chà lên chà xuống trên mặt kính, đóa cúc phía sau thì bị dươиɠ ѵậŧ một ai đó hùng hục ra vào, hạt châu phồng to vài phần vì hứng tình, còn có chú chim nho nhỏ cương cứng đứng thẳng... tự dưng tuyên da^ʍ giữa ban ngày ban mặt.
Đường Cảnh Huy ghìm chặt thân thể Trần Thu Hoa, dương cụ thoáng rút ra một chút, sau đó đột ngột dùng qυყ đầυ trực tiếp nện liên hồi lên tuyến tiền liệt trong đóa cúc đã ngập nước.
"Ááááá ——"
Toàn thân Trần Thu Hoa giật giật phóng tinh, ngay cả tử ©υиɠ không ai chạm vào cũng kịch liệt co thắt, ép dịch nóng tự sản xuất của mình ra, phun tung toé lên cửa sổ. Đóa cúc cũng thít chặt, dùng cường độ gần như vắt nước mà siết cái vật nóng làm càn đã lâu trong đó.
Đường Cảnh Huy mất hồn thở ra một hơi, ra sức thọc lút cán, túi trứng co giật bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ ruột cong mà hắn thích nhất.
Thân thể hai người quấn lấy nhau đổ trên sàn nhà, trận làʍ t̠ìиɦ quá khích khiến cả thế giới cũng không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ chất ngất trong đại não, thắp sáng từng khu thần kinh phản ứng.
—— Không có gì tươi đẹp hơn cái này.
Trần Thu Hoa lõa thể xụi lơ trên sàn, theo sự co thắt của bụng dưới, cả bướm lẫn cúc đều không ngừng hộc ra từng luồng dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt.
Đường Cảnh Huy lấy hơi hồi lâu, vươn tay sửa sang những lọn tóc mướt mồ hôi cho cậu, cười nói: "Hình như tử ©υиɠ cậu phát dục cũng không tệ lắm, ban nãy phun rất có kình."
Phát ngôn da^ʍ uế pha lẫn chút học thuật này khiến Trần Thu Hoa lắp bắp kinh hãi, cậu vừa quẫn vừa thẹn, ấy thế mà to gan đấm vào ngực Đường Cảnh Huy.
Đường Cảnh Huy nắm cổ tay cậu, cũng không tức giận, ngược lại xấu xa hất cằm, "Cậu xem cậu da^ʍ, quậy đến chỗ nào cũng ướt nhẹp."
Trần Thu Hoa lập tức xìu xuống, "Tôi... tôi sẽ lau sạch sẽ."
"Lau sạch sẽ cũng nhiễm mùi da^ʍ của cậu." Đường Cảnh Huy giả vờ nổi giận, "Cậu phải bồi thường cho tôi!"
Mặt Trần Thu Hoa đỏ lên, do dự thật lâu, sau đó thực sự sờ ví tiền của mình. Cậu đoán đồ trong nhà của ông chủ nhất định rất quý, cũng không biết tiền mặt mình mang theo có đủ hay không...
Vì thế cậu cẩn thận nhìn Đường Cảnh Huy, khẽ hỏi: "Có thể quẹt thẻ không?"
Đường Cảnh Huy tức đến buồn cười, "Cái gì?"
Trần Thu Hoa cũng biết mình nói sai, nhanh chóng sửa lại: "Không... không thì bây giờ tôi đi lấy tiền..."
"Không nhận tiền mặt, chỉ nhận bồi thường bằng xá© ŧᏂịŧ!"
Bây giờ Trần Thu Hoa mới hiểu mình lại bị trêu ghẹo, đối phương không phải thật sự muốn mình đền tiền. Cậu bất đắc dĩ nở nụ cười, len lén nhìn Đường Cảnh Huy, nhỏ giọng nói: "Nào có như vậy, không phải trong phim đều là đền tiền không nổi mới phải đền xá© ŧᏂịŧ sao?"
Đường Cảnh Huy ngạc nhiên, đây đại khái là lần đầu tiên Trần Thu Hoa nói đùa với mình.
Hắn ngứa ngáy trong lòng, vì thế bỗng dưng áp lại gần, bóp đầṳ ѵú đang cứng của đối phương, "Chưa thấy qua? Thế thì hôm nay tôi cho cậu mở mang kiến thức!"