Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 38: Thần bột thâm hầu (kích H)

*Thần bột: Hiện tượng tờ-rym cương cứng vào buổi sáng.

Sáng sớm, Đường Cảnh Huy đang ngủ thì cảm thấy có người lượn tới lượn lui quanh mình, hắn mơ màng mở mắt, quả nhiên bắt gặp gương mặt rụt rè của Trần Thu Hoa.

"Chủ... chủ nhân, tôi làm xong điểm tâm rồi."

Đường Cảnh Huy lầm bầm một tiếng, lật người nằm ngửa trên giường lớn, dươиɠ ѵậŧ cương cứng vào sáng sớm dựng đứng giữa hai chân, đội cái chăn lên thành một cục buồn cười.

Hắn vươn tay bắt sau gáy Trần Thu Hoa, kéo vào ổ chăn, "Mυ'ŧ cho tôi đi."

Trần Thu Hoa rụt cổ, "Không kịp giờ đi làm rồi..."

"Tôi là ông chủ, ai dám quản tôi!"

"Nhưng... nhưng mà quản lý Vương..."

Đường Cảnh Huy tức giận xốc chăn lên, nhổm dậy, "Có cần tôi gọi điện thoại cho quản lý Vương xin phép hộ cậu, bảo cậu đang ở trên giường bú ©ôи ŧɧịt̠ cho tôi không? Giờ sao?"

Trần Thu Hoa im lặng.

Cậu ngoan ngoãn trèo lên giường, cách qυầи ɭóŧ viên đạn màu đen, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đang nửa cương ở bên trong, động tác dịu dàng cẩn thận, mang theo ý lấy lòng rõ rệt, "Chủ nhân, đừng nóng giận."

Đường Cảnh Huy nhìn cậu chằm chằm.

"Lát nữa chủ nhân bắn... bắn trong miệng tôi, tôi sẽ nuốt... nuốt luôn, được không?"

"Tôi muốn bắn lên mặt cậu, để cậu mang cái mặt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi làm cho quản lý Vương xem!"

Trần Thu Hoa cũng rõ đối phương chỉ đang đùa giỡn cậu mà thôi, nhưng vẫn xấu hổ đến mức ngay cả bả vai cũng run lên.

Cậu kéo qυầи ɭóŧ của Đường Cảnh Huy xuống dưới, móc cái dươиɠ ѵậŧ nặng trịch kia ra, áp mặt sát vào, dùng hai má thân mật cọ vài cái, mùi đàn ông dương cương ập vào mặt, cái mùi nội tiết tố đầy tính xâm lược này khiến người ta hoa mắt mê muội.

Dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng bên đầu, kích thước kinh người của nó và gương mặt nho nhỏ của cậu đứng chung một khung hình tạo nên sự đối lập dâʍ đãиɠ lạ thường, làn da thâm nâu thân kinh bách chiến cũng làm nổi bật da thịt ít tiếp xúc với ánh mặt trời của Trần Thu Hoa, Đường Cảnh Huy chỉ nhìn thôi mà hô hấp đã nặng vài phần.

Trần Thu Hoa vùi đầu ngậm túi trứng của hắn, nơi này vĩnh viễn tràn đầy, phồng to, tinh lực giống như dã thú, có lấy hoài cũng không hết, lúc nào cũng khiến Trần Thu Hoa cảm thấy sợ hãi và hâm mộ.

Bây giờ cậu đã có thể thành thạo dùng miệng ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi nhẹ nhàng chống lên lỗ tinh, vừa dùng lòng bàn tay ấm nóng vuốt ve thân dươиɠ ѵậŧ còn lộ bên ngoài, vừa phát ra tiếng mυ'ŧ mát tham lam như con nít mυ'ŧ kem.

Đường Cảnh Huy tựa vào đầu giường, thở dài thỏa mãn, "Đĩ da^ʍ, thích dươиɠ ѵậŧ của tôi như vậy sao?"

Nước dãi chảy dầm dề dọc theo dươиɠ ѵậŧ, Trần Thu Hoa dùng đó để làm trơn tuốt lên tuốt xuống cho hắn, lập bập đáp lại: "Thích, to lắm, nhét đầy..."

Qυყ đầυ Đường Cảnh Huy quả thật rất lớn, phần rìa chìa ra một vòng, có dạng xòe ô rõ rệt, hắn phát dục rất tốt, đã cắt bao qυყ đầυ, dươиɠ ѵậŧ đẹp như mấy anh top trong phim GV. Trần Thu Hoa rất thích liếʍ rãnh mũ của hắn, đầu lưỡi quét tới quét lui, môi hôn dọc theo tán ô, trông thích vô cùng.

Phần tóc ở gáy bị nắm không nhẹ không nặng, cậu ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh Huy, lại há miệng ngậm cái côn nóng bỏng vào khoang miệng một lần nữa. Lần này cậu không có lướt qua rồi ngưng, mà dùng môi bậm vành qυყ đầυ, điều chỉnh tư thế một chút, ngồi xổm giữa hai chân hắn, từ từ nhấn đầu xuống, chầm chậm nuốt vào hơn nửa khúc thịt.

Đầu Trần Thu Hoa gục lên gục xuống, cậu dùng khoang miệng ấm áp ẩm ướt mô phỏng động tác làʍ t̠ìиɦ, mυ'ŧ bên trong muốn thành trạng thái chân không. Dường như lưỡi của cậu cũng biến thành một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, cẩn thận liếʍ mυ'ŧ làn da mềm trơn nhẵn, liếʍ qua những đường gân xanh gồ lên đang vội vã đập từng nhịp, linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của gã kia trong không gian chật chội.

Tiếng gầm ghè trầm thấp của Đường Cảnh Huy ở trên đỉnh đầu giống như đánh vào màng tai, Trần Thu Hoa cảm thấy toàn thân nóng lên, âʍ đa͙σ chảy ra từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠, cậu kẹp chặt hai chân, càng nhiệt tình ra sức phục vụ đối phương.

Mới mấy tháng trước cậu còn sụp đổ vì ngậm dươиɠ ѵậŧ người kia không được, bây giờ chỉ vỏn vẹn bị thọc vào miệng đã có thể dậy lên kɧoáı ©ảʍ.

Cậu cũng không phải dâʍ đãиɠ bẩm sinh.

Chỉ là thể xác và linh hồn của cậu đều yêu người nọ, thích hắn mang đến niềm thống khổ và sung sướиɠ, thích hắn cho cậu bay lên hạ xuống. Cậu giống như một cái cây trong gió, chỉ một ánh mắt nhẹ tênh của hắn đã có thể khiến toàn thân cậu lắc lư rắc từng cánh hoa xuống.

Có thể ngay cả Đường Cảnh Huy cũng không rõ, trong mối quan hệ hoang đường vặn vẹo này, Trần Thu Hoa thỏa mãn đến mức nào.

Rất nhanh, Đường Cảnh Huy ám chỉ bóp bóp hai gò má lõm vào của cậu. Trần Thu Hoa bất an chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn căng cổ thành một đường thẳng, cậu cố gắng thả lỏng, cả người khẽ run rẩy dưới sự bao trùm của nỗi chờ mong và căng thẳng.

Đường Cảnh Huy chầm chậm di chuyển thắt lưng, dươиɠ ѵậŧ thô to đè nặng lưỡi của đối phương, thử thăm dò đẩy sâu vào trong, chỗ nhạy cảm lướt qua khoang miệng mềm mại, từ từ đâm vào chỗ hẹp phía cuối con đường. Hắn luồn tay vào mái tóc Trần Thu Hoa, cũng không phải kiềm chế, mà là rất cẩn thận giúp cậu điều chỉnh góc độ, khi qυყ đầυ đã hoàn toàn nhắm đúng một vòng thịt mềm trong cổ họng, hắn thúc một phát đột phá phòng thủ yếu ớt nhất.

"Hà ——" Đường Cảnh Huy thoải mái thở dài một tiếng.

Trần Thu Hoa bị nghẹn, nhưng rất nhanh đã bình ổn lại, cậu chống hai tay lên đùi Đường Cảnh Huy, cẩn thận khống chế hô hấp.

Đường Cảnh Huy ghì chặt cái gáy cậu, bắt đầu thọc rút nhè nhẹ, tư thế này rất dễ khiến cậu bị thương, hắn không thể cuồng dã làm tới bến được, nhưng dươиɠ ѵậŧ cứ bị ma sát bóp vắt trong cái bộ phận không đủ công năng để làʍ t̠ìиɦ ấy, từng vòng cơ thịt co thắt siết lấy. Xâm nhập như thế, phá vỡ ranh giới như thế, thật giống như bất cứ một bộ phận nào trên thân thể của người này cũng lệ thuộc vào dươиɠ ѵậŧ của hắn vậy.

Đường Cảnh Huy sướиɠ đến hít khí suỳn suỵt, nghe tiếng nước nho nhỏ quấy sâu trong cổ họng Trần Thu Hoa, sướиɠ đến mức không thể hình dung nổi.

Nói trắng ra thì, so với những kiểu giao hợp khác, thâm hầu cũng không phải là sướиɠ nhất, nhưng loại cảm giác tuyệt đối chinh phục và khống chế mà nó mang đến có thể trở thành thể nghiệm mỹ diệu nhất trong tình ái.

Từng dòng điện từ hông lủi thẳng lên đại não, kɧoáı ©ảʍ không ngừng chất chồng trong người.

Mỗi lần thọc rút đều có thể nhìn thấy chỗ yết hầu của Trần Thu Hoa có cái gì đó nổi lên rõ rệt, đó là minh chứng trực quan nhất cho việc dươиɠ ѵậŧ làm càn thọc làm ở một chiều sâu không tưởng.

Đường Cảnh Huy vươn tay nhẹ nhàng áp lên cổ cậu, hầu kết nho nhỏ dưới lòng bàn tay hắn bối rối trượt lên trượt xuống, tự nhiên hắn cảm thấy thật dễ thương, thế là khẽ bật cười.

Ánh mắt Trần Thu Hoa lập tức chuyển lên theo tiếng cười đó, đôi mắt hồng hồng có chút nghi hoặc có chút tò mò, nước mắt sinh lý trào ra vì cảm giác khó chịu, bởi vì miệng cậu nhỏ, dươиɠ ѵậŧ cường tráng nhồi bên trong nong hai vành môi đến hoàn toàn biến hình, cậu nuốt quá sâu, cho nên miệng mũi ập vào đống lôиɠ ʍυ rậm rạp của Đường Cảnh Huy, nước dãi nhễu đầy cằm, trông vô cùng thê thảm tội nghiệp.

Nhưng cho dù chật vật như vậy, ánh mắt cậu vẫn hết sức chân thành không hề phòng bị.

Dường như tất cả sinh mệnh, vui vẻ ngây ngô và ý tốt đơn thuần đều dâng hết cho gã đàn ông đối diện – người đã chà đạp cậu đến mức này.

Sau lần đầu tỏ tình thất bại, cậu không cố chấp dây dưa bày tỏ tình cảm với Đường Cảnh Huy nữa.

Nhưng lần nào Đường Cảnh Huy cũng đạt được thỏa mãn trong tình yêu câm lặng của cậu, cảm giác kia rất tốt, giống như lần cao trào cuối cùng sau một đêm trắng cuồng hoan, mãnh liệt và sục sôi qua đi, chỉ còn lại thư thái và ôn tồn, sau đó là có thể yên tâm thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

Trần Thu Hoa thật giống một chú thỏ con, hoạt bát lại mềm yếu, quanh quẩn lâu ngày trước cánh cửa nội tâm hắn, đầu tiên là cẩn thận gõ cửa chính, sau đó lại chạy đến phía trước cửa sổ thò đầu ra nhìn, rụt rè hỏi: Có ai ở nhà không?

Đường Cảnh Huy nghe thấy từng tiếng tim đập “thịch thịch” của chính mình gõ lên màng tai, tựa như nhịp trống dẫn dắt thúc giục tâm trí hắn.

Hắn biết, hắn muốn trả lời chú thỏ này.

Đường Cảnh Huy dùng lòng bàn tay che hai mắt Trần Thu Hoa, sau vài cú thúc thoáng kích động, hắn rút dươиɠ ѵậŧ về phân nửa, sung sướиɠ bắn ra.

Dươиɠ ѵậŧ xuất tinh trong miệng không ngừng giật giật, Trần Thu Hoa sợ cắn trúng nó, vội vàng nhả nó ra, dùng tay cầm. Lực bắn tinh cực mạnh phun tung toé trong miệng và trên mặt cậu, thậm chí cổ áo cũng dính một ít.

Cậu sặc, ho đến chảy cả nước mắt, mặt mũi đỏ bừng.

Đường Cảnh Huy bình ổn hơi thở, vừa rút khăn giấy ở bên cạnh ra lau sạch cho cậu, vừa cười nói: "Miệng hơi sưng, lát nữa lấy đá chườm một chút."

Trần Thu Hoa nghẹn giọng gật đầu, ngoan ngoãn ngưỡng mặt, nhắm mắt lại để hắn muốn làm gì thì làm, bàn tay vẫn nhẹ nhàng ma sát dươиɠ ѵậŧ chưa hoàn toàn mềm đi, giống như muốn trấn an nó sau khi xong việc.

Đường Cảnh Huy ném cục giấy lên sàn, nhìn nhìn Trần Thu Hoa, sau đó vươn tay gỡ cọng lôиɠ ʍυ dính trên chóp mũi cậu xuống, ôm eo kéo cậu đứng lên, hôn vào môi cậu mà không chút ghét bỏ, mặt áp lại thật gần, trầm giọng ôn nhu hỏi: "L*и ướt chưa?"

Trần Thu Hoa rụt vai, "Ướt... ướt..."

Đường Cảnh Huy tỏ vẻ vừa lòng, lập tức trở mặt như lật bánh tráng, lạnh nhạt nói: "Không cho thay qυầи ɭóŧ, cậu phải mang cái đũng quần đầy nước da^ʍ đó đi làm."

Trần Thu Hoa sững người, vừa định tranh cãi thì điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên, Đường Cảnh Huy một tay miết miết lỗ tai cậu như trêu đùa, một tay trượt icon nhận cuộc gọi.

Đương nhiên Trần Thu Hoa sẽ không nghe lén điện thoại của người khác, nhưng mà Đường Cảnh Huy không e dè, từng chữ “Long Mã”, “Mã Long” không ngừng bay vào lỗ tai cậu.

Đợi đối phương cúp điện thoại, Trần Thu Hoa do dự một lúc, cuối cùng vẫn là chủ động mở miệng: "Chủ nhân, ngài với Long Mã là...?"

Đường Cảnh Huy nghe vậy thì kinh ngạc, nghiêm túc đánh giá cậu hồi lâu, mới ý thức được người này thật sự không phải đang nói đùa. Hắn có chút bất đắc dĩ, chỉ đành hỏi: "Tôi họ gì?"

Trần Thu Hoa ngốc ngốc, "Là họ Đường."

"Cậu biết chủ tịch Long Mã họ gì không?"

"... Cũng họ Đường." Lúc này Trần Thu Hoa mới ngộ ra, "Là ba của chủ nhân?"

Đường Cảnh Huy búng trán cậu, "Trước khi trèo lên giường tôi, cậu cũng không hỏi thăm rõ ràng tôi là ai sao?"

Trần Thu Hoa che trán ậm ừ, "Tôi không phải vì mấy chuyện kia mới..."

Đường Cảnh Huy cười xấu xa, "Rồi rồi, cậu chẳng qua chỉ là đơn thuần thích dươиɠ ѵậŧ của tôi mà thôi."

Thế nhưng lúc này đây Trần Thu Hoa không xấu hổ mặt đỏ tai hồng như thường lệ, mà quay đầu qua chỗ khác, có vẻ đăm chiêu ngơ ngẩn, sau đó hỏi: "Như vậy sau này chủ nhân sẽ phải về Long Mã làm việc sao?"

Lại nói tiếp, Mã Long chỉ là một công ty con nhỏ bé không đáng kể dưới trướng tập đoàn Long Mã, lúc trước ba Đường Cảnh Huy bắt hắn đến đây độc diễn chính là muốn rèn luyện đầy đủ cho hắn, theo ý của ông, tương lai hắn trở lại tổng bộ cũng phải làm từ tầng dưới cùng làm lên, còn phải học rất nhiều.

Đường Cảnh Huy đáp một cách đương nhiên, "Dĩ nhiên, ông già chờ tôi thừa kế mà, cho nên mới làm phiền tôi cả ngày."

Sắc mặt Trần Thu Hoa tái nhợt, giống như bị đả kích, triệt để trầm mặc.

Đường Cảnh Huy sâu sắc cảm thấy bầu không khí xung quanh đối phương đều trở nên khó chịu, rõ ràng người kia chỉ im lặng không lên tiếng, nhìn không ra biểu tình gì, chẳng hiểu sao hắn lại có thể phát hiện điều đó.

Hắn cúi người xoa xoa cằm cậu, "Sao vậy?"

Trần Thu Hoa ngẩng đầu, miễn cưỡng cười với hắn, "Không có gì."