Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 11: Sưng lên (kích H)

Tối hôm ấy, Trần Thu Hoa cẩn thận thương lượng với Đường Cảnh Huy: "Ngày mai được không?"

Đường Cảnh Huy hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, ngồi xuống sô pha, trắng trợn nói: "Cởϊ qυầи áo, cho tôi xem qυầи ɭóŧ mới của cậu."

Mặt Trần Thu Hoa lại đỏ, do dự hồi lâu vẫn là cởϊ qυầи áo.

Đường Cảnh Huy tỏ vẻ bất mãn với cái qυầи ɭóŧ tam giác bảo thủ che kín trên người cậu, "Sao không mua loại có khoét lỗ ấy?"

"Cái... cái gì?"

Đường Cảnh Huy dùng ngón trỏ chỉ huy Trần Thu Hoa dạo qua một vòng giống như huấn luyện thú cưng.

Sau đó ngắm nghía đôi chân thẳng đuột và cặp mông tròn trịa, sờ cằm tự nói: "Hôm nay tôi muốn đứng ở sau lưng chơi cậu."

Trần Thu Hoa nhanh chóng cầu xin, "Tối hôm qua mới... Nghỉ ngơi một ngày không được sao?"

"Thế nào?" Sắc mặt Đường Cảnh Huy trầm xuống, "Trước khi ấn xuống chuông cửa nhà tôi, cậu không tự suy ngẫm xem mình sẽ tới để làm gì sao?"

Trần Thu Hoa thật sự hết đường chối cãi, lúc ở công ty Đường Cảnh Huy ám chỉ với cậu như vậy, cậu làm sao dám không xuất hiện chứ!

Ngoại trừ chịu thua, cậu cũng không còn biện pháp nào tốt hơn, "Chỗ... chỗ đó của tôi còn sưng..."

Đường Cảnh Huy nhướng mày, "Chỗ nào?"

"Phía... phía dưới..."

"Chỗ nào ở phía dưới?"

"Bên trong cái... l... lỗ..."

Đường Cảnh Huy vui vẻ, "Không phải cậu nói với đồng nghiệp là chơi bóng cả đêm à? Cậu chơi bóng mà cũng có thể sử dụng đến cái lỗ phía dưới?"

Trần Thu Hoa quẫn bách đến suýt nữa khóc lên.

"Nói tôi nghe một chút xem cậu làm sao dùng cái lỗ đó để chơi bóng?" Người nọ rất dễ bắt nạt, hứng thú trêu đùa của Đường Cảnh Huy càng dâng cao, "Tôi thấy cái lỗ của cậu khít vô cùng, chỉ sợ cả bóng bàn cũng nhét không vừa đó."

"..."

"Sao không nói gì đi?"

Trần Thu Hoa níu mép qυầи ɭóŧ, gục đầu xuống, "Không có chơi bóng..."

"Không chơi bóng thế sao chỗ ấy của cậu lại vừa sưng vừa đỏ?"

"Anh... anh làm..."

"Hửm?" Đường Cảnh Huy có chút chờ mong, "Tôi làm như thế nào?"

"..."

Trần Thu Hoa trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên bả vai bắt đầu run rẩy, ấy thế mà nhịn không được, mếu rồi.

Đường Cảnh Huy thất vọng.

"Được rồi được rồi, cởϊ qυầи lót ra, cho tôi nhìn phía dưới của cậu."

Hắn chỉ huy Trần Thu Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn trước cửa sổ, hai chân tách ra gác lên hai bên tay vịn cao cao.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Trần Thu Hoa hoàn toàn bại lộ trong không khí, bởi vì nửa người dưới bị bắt giang ra cực rộng nên ngay cả cánh hoa thịt ngày thường vốn khép chặt cũng khẽ hé nở.

Đường Cảnh Huy nhẹ nhàng vỗ bẹp bẹp lên mép thịt sưng vêu của cậu, "Bị sưng à? Hình như múp hơn trước rất nhiều."

Trần Thu Hoa không quên bài học đêm ấy, vừa hít mũi thút thít đáp, vừa ngoan ngoãn bụm dươиɠ ѵậŧ nhỏ của mình, không để nó thò đầu ra.

Đường Cảnh Huy ý xấu lấy ngón tay chà vuốt khe thịt của cậu từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, hoa huyệt và hạt châu nhạy cảm cứ bị vuốt ve liên tục, khiến Trần Thu Hoa ngồi trên sô pha mà cả người không ngừng vặn vẹo.

"Lộn xộn cái gì?" Đường Cảnh Huy quát lớn, "Phải cᏂị©Ꮒ cậu, cậu mới chịu ngoan sao?"

Dường như hắn yêu thích không buông tay, cứ đùa bỡn thịt mềm bên ngoài bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Trần Thu Hoa mãi, màu da chỗ đó trắng nõn, mang theo chút hồng hồng, ngay cả một cọng lôиɠ ʍυ cũng không có, trời sinh là hổ trắng*.

*Thường chỉ những người phụ nữ không có lông.

Thực ra Trần Thu Hoa ít nhiều cũng có chút lông, lưa thưa mấy cọng mọc dưới gốc dươиɠ ѵậŧ, chỉ là Đường Cảnh Huy chưa từng chú ý tới mà thôi.

Hắn dùng hai tay bóc hai cánh thịt béo múp ra, cái miệng đo đỏ lõα ɭồ trong không khí.

Hắn quan sát tỉ mỉ một lúc, nói: "Chỗ này của cậu không có niệu đạo, xem ra không thể triều phun*?"

*Hiện tượng phóng tinh ở nữ, không phải lêи đỉиɦ bình thường, có rất ít cô diễn viên AV làm được điều này, search từ khóa squirt để biết thêm chi tiết.

Đường Cảnh Huy lập tức lại nhớ đến cái gì, nhịn không được hừ cười một tiếng, "May mà không thể triều phun, chứ với cái thể chất của cậu, chỉ một đêm cũng đủ phun đến mất nước rồi."

Lúc này Trần Thu Hoa lại không khóc, nhưng trợn to hai mắt, cắn môi, rõ là hoảng sợ vô cùng, đây giống như đang khám phụ khoa, thật sự làm cậu sợ hãi.

Đường Cảnh Huy nghịch đủ mọi ngóc ngách bên ngoài đoá hoa, còn dự định xâm nhập thăm dò bên trong. Hắn muốn cắm ngón giữa vào âʍ đa͙σ Trần Thu Hoa, không ngờ cú đầu tiên lại thất bại, cánh cửa khóa chặt khiến hắn không vào được.

Hắn thấp giọng chửi tục, lại thử vài lần mới có thể đâm vào, bên trong sưng đỏ mà khô ráo, làm Trần Thu Hoa đau đến "szzz" một tiếng.

Tuy Đường Cảnh Huy thích chơi đùa, nhưng thật ra cũng không có đam mê bạo da^ʍ*, hắn cũng hiểu rõ bướm non của Trần Thu Hoa thực sự không chịu nổi bị hắn làm thêm một chút nào nữa.

*Chắc tao tin.

Hắn không thu hồi ngón tay, cũng không miễn cưỡng thọc rút nó, nhưng lại xấu xa dùng ngôn ngữ đùa cợt cậu con trai yếu đuối ngây thơ không thể tưởng tượng nổi ấy, "Có rửa nơi này chưa?"

Trần Thu Hoa hiểu lầm mình bị ghét bỏ, mặt đỏ lên biện giải: "Làm... sạch sẽ, th... thật sự, mỗi ngày tôi đều vệ sinh rất sạch sẽ..."

Đường Cảnh Huy liếc nhìn cậu, "Ý tôi là sáng nay cậu tắm rửa vội vàng, thật sự có rửa đến tận cùng bên trong cái LỖ L*и sao?"

Hắn đã sớm phát hiện, mỗi lần sử dụng từ chỉ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© để vũ nhục Trần Thu Hoa, người nọ đều sẽ xấu hổ đến hận không thể chết đi. Nhưng khi đắm chìm trong tình ái, xấu hổ và kɧoáı ©ảʍ là hai mặt vô cùng vi diệu, rất dễ chuyển đổi cho nhau.

Hắn cố ý nói khó nghe, kì thực là đang cố ý vô tình dẫn dắt Trần Thu Hoa mở chốt tìиɧ ɖu͙©.

Quả nhiên, Trần Thu Hoa lại nghẹn ngào, nói là muốn khóc, không bằng nói là bị nhục nhã triệt để đến nghẹn lời thì đúng hơn.

"Có rửa... sạch sẽ..."

Cổ họng của cậu nghèn nghẹn, giọng run rẩy, giống như một đứa nhỏ bị người lớn răn dạy, lòng đầy ủy khuất lại không dám khóc ra.

Đường Cảnh Huy thích nhìn bộ dáng có thể tùy ý đùa bỡn, thỏa thích trêu cợt này của cậu nhất.

Đường Cảnh Huy làm bộ như phản đối, "Tối hôm qua tôi ȶᏂασ đến tận tử ©υиɠ của cậu mới bắn, cậu dám cam đoan tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều chảy ra hết?"

"U hu..."

"Không thì bây giờ tôi lại ȶᏂασ tiếp, ȶᏂασ cho mấy thứ hôm qua đều tràn ra, sau đó lại bắn vào cái mới, để trong tử ©υиɠ cậu luôn chứa đầy những mẻ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới ra lò của tôi, được không nào?"

Trần Thu Hoa lắc đầu lung tung, "Không được, thật sự không được, ngày mai đi, được không..."

Đường Cảnh Huy không vui, "Thế tôi thì làm sao đây?"

Nói cho cùng, hôm qua hắn cũng chỉ mới bắn có hai lần mà thôi, có thể nói là miễn cưỡng không đói bụng, nhưng không có chuyện ăn no.

Mà Trần Thu Hoa chỉ biết liên tục nói: "Ngày... ngày mai..."

Đường Cảnh Huy suy tính một lúc.

"Ê." Hắn đá đá cậu, "Liếʍ cho tôi đi."

"Liếʍ?" Trần Thu Hoa mờ mịt khó hiểu.

"Khẩu giao, hiểu không?" Đường Cảnh Huy dứt khoát nói thẳng.

Chữ "kinh ngạc" nhất thời viết ở trên mặt Trần Thu Hoa.

"Khẩu giao" đối với cậu quả thực là danh từ trong truyền thuyết, cậu cũng hiểu ý nghĩa của nó sơ sơ, nhưng chưa bao giờ tỉ mỉ suy nghĩ về hàm nghĩa của nó...

Đường Cảnh Huy cho rằng cậu chần chờ là vì không chịu, hắn có chút bực mình, nhưng thất vọng nhiều hơn, ngay lúc đang do dự có phải ép buộc đối phương hay không, Trần Thu Hoa nghẹn nửa ngày mới nói được thành câu: "Tôi không biết..."

"What?"

Trần Thu Hoa ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, mang theo chút lấy lòng và cầu xin, "Thật sự không biết..."

Ánh mắt kia dường như khiến Đường Cảnh Huy cửng ngay lập tức.