Tương Lai Có Được Ở Bên Em

Chương 21

Chương 20: hôn
Gia Tuệ Mẫn vẫn như trước làm kẻ ngoài cuộc, dáng vẻ không để tâm mấy với chuyện trước mắt.

Đám người xem náo nhiệt xung quanh càng thêm xì xầm chỉ trỏ, uy, Gia động học tình địch của cậu đã tìm đến tận cửa rồi. Cậu thế nào lại dửng dưng thế đâu.

Đỗ Thi Thi có điểm tức giận, nhưng bên ngoài vẫn giữ vững hình tượng mềm yếu thánh thiện của mình. Nàng ta uất ức nói "Dung đồng học không thích tôi điểm nào thì cứ nói rõ ra, làm sao lại dùng lý do như vậy để thoái thác".

Dung Nhã thật hết chỗ nói, lại nhìn sang Gia Tuệ Mẫn, thấy bộ dáng đối phương như đang xem kịch vui thì tức giận. Đồ đần này nhất định là đang muốn tống nàng cho nữ nhân trước mắt rồi. Đừng hòng !

Chỉ thấy Dung Nhã cầm lấy lá thư tình trên bàn, rất không khách khí mà nhét lại vào tay Đỗ Thi Thi, từng chữ rõ ràng mà nói ra "Học tỷ, tôi đã nói rất dễ hiểu rồi, tôi không thích omega lớn tuổi hơn mình, vậy nên học tỷ cứ giữ lá thư này lại cho kẻ khác".

Vẻ mặt không hề có một chút thương tiếc hay lưu luyến nào. Phảng phất kẻ đứng trước mắt nàng là một khúc gỗ chứ không phải là omega mỹ lệ.

Đỗ Thi Thi vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không thể mặt dày ở lại thêm, thế nên giả vờ ôm mặt khóc mà bỏ đi. Trước khi đi lại tại một góc không dễ thấy liếc nhìn Gia Tuệ Mẫn đầy cay độc.

Bạch Doanh đứng bên kia trông thấy cảnh đó thì phi thường vui vẻ, ngữ khí châm chọc "Omega mà không biết thẹn là gì, không thấy người ta đã có đôi có cặp rồi hay sao, còn ở đây thổ lộ. Ai da, thật đáng mất mặt !".

Ngay sau đó, chuyện của Đỗ Thi Thi cũng theo đó mà giảng đầy khắp trường S, hầu như ai cũng biết. Một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng lại biến thành Đỗ học tỷ muốn chen ngang chuyện tình của Dung nữ thần, cuối cùng bị Gia đồng học không nói một lời mà đã có thể tống đi thật xa. Muốn theo đuổi nữ thần, phải bước qua được thủ đoạn của Gia đồng học. Hình tượng băng lãnh của Gia Tuệ Mẫn cũng theo đó mà bay cao bay xa.

Nhưng kẻ trong cuộc vẫn không để tâm đến chuyện đó, nàng ung dung ngồi đọc sách, mà Dung Nhã bên cạnh lại đang thay nàng sắp xếp lại sách vở trong ba lô. Có chút ủy khuất nói "Nếu khi nãy tôi đồng ý với nữ nhân kia, cậu cũng không thèm quan tâm luôn sao ?".

Gia Tuệ Mẫn nhẹ nhàng lật thêm trang sách, cả liếc mắt cũng không thèm phân cho Dung Nhã, nhàm chán nói "Cậu mà đồng ý với cô ta, khẩu vị cũng rất không bình thường đâu".

Dung Nhã làm sao không nghe ra được âm u trong lời của Gia Tuệ Mẫn, tâm hoa nộ phóng, chẳng phải ý tứ của nàng ấy là đang hờn dỗi sao. Dung Nhã lấy lòng mà xoa xoa vai cho Gia Tuệ Mẫn "Ân, ân cậu nói cũng đúng, vẫn là nên ở chung nhà với đần như cậu thì vui hơn".

"Bộp"

Gia Tuệ Mẫn không khách khí mà gõ quyển sách vào đầu Dung Nhã "Ăn nói cho đàng hoàng, ai muốn ở chung với kẻ điên như cậu".

Khí lực của Gia Tuệ Mẫn rất nhẹ, với alpha mà nói chẳng tính là đi. Nhưng Dung Nhã lại cố tình xoa xoa trán mình dáng vẻ rất đau, ai oán nói "Đồ đần nhà cậu vừa không đáng yêu vừa bạo lực, nếu không phải tôi chấp nhận lấy cậu, chắc chắn cậu sẽ cô đơn tới già cho coi".

"Bịch"

Lần này Dung Nhã trực tiếp bị tống ra khỏi chỗ ngồi, được rồi, nàng cũng tự cảm thấy bản thân thích chịu ngược. Cứ chọc giận đồ đần để cậu ấy ngược và vân vân... có vẻ rất thú vị.

Dung Nhã cũng không ngại đến mặt mũi, từ đất lạnh bò lên ghế lần nữa. Mờ ám hỏi Gia Tuệ Mẫn "Cậu có thử xem ngực mình nãy giờ có lớn hơn chút nào không ? Sữa của tôi rất chất lượng a".

Nói rồi còn bổ sung thêm "Hay để tôi xoa xoa thay cậu, biết đâu sẽ lớn hơn thì sao ?" đã vậy còn vô lại xoa xoa hai tay vào nhau, nét mặt rất giống mấy tên yêu râu xanh chuyên đi dụ dỗ omega nhà lành.

Gia Tuệ Mẫn mặt đều đen như nhọ nồi, nàng lần nữa bỏ đi chỗ khác không thèm để tâm đến đồ điên nào đó. Chỉ là cuối cùng nàng ta cũng tò tò theo chân nàng, còn ra vẻ như chó nhỏ theo chủ, thật làm nàng hết nói nổi.

Dung Nhã thấy Gia Tuệ Mẫn lại đến thư viện thì nhíu mày "Bên ngoài trời lạnh, cậu đi lung tung để làm gì ?".

Gia Tuệ Mẫn làm như không nghe thấy mà một đường bỏ đi. Cũng không thèm để tâm đến kẻ đang theo sau mình. Dung Nhã bị ghét bỏ lần thứ n thì hảo thương tâm, nàng ngồi thụp xuống đất mà vẽ vòng tròn, đồ đần và vân vân, không ngược thân nàng lại ngược tâm nàng, đáng ghét !!!

Dù trong lòng có đang mắng mỏ Gia Tuệ Mẫn thế nào thì bên ngoài Dung Nhã vẫn không cốt khí mà đuổi theo đối phương. Được rồi, nàng chịu ngược đã quen, nếu đồ đần thấy vui thì cứ để nàng ấy ngược.

Gia Tuệ Mẫn còn đang thẫn thờ lựa sách thì một giọng nói trầm ấp đã cắt ngang nàng "Thật trùng hợp, lại gặp học tỷ ở đây rồi".

Chỉ thấy Dung Tử Diệp một thân trang nhã tiến đến, áo ấm màu trắng tinh khiết, mỹ lệ như hòa vào tuyết đông phối cùng quần tây đen, hắc bạch phân minh càng thên hai phần tinh xảo. Khóe mặt đọng lại một cỗ nhu tình mà nhìn Gia Tuệ Mẫn.

Gia Tuệ Mẫn cũng hữu lễ đáp lại "Ân, học muội hảo". Nhưng thái độ cũng mất đi mấy phần để tâm của ngày nào, đại khái là do chuyện của Phương Hoa lần trước làm nàng không vui. Dù không liên can đến Dung Tử Diệp, nhưng nàng là một người giữ lời nếu đã nói tránh xa Dung Tử Diệp, tự khắc không nuốt lời.

Quả nhiên Gia Tuệ Mẫn chỉ định chào hỏi như vậy thì quay đi, nhưng Dung Tử Diệp lại không có ý buông bỏ dễ dãi như vậy, nàng không tiếng động lách người cản đường Gia Tuệ Mẫn. Ngữ khí vẫn nhu hòa như nước "Học tỷ là vì cớ gì lại trở nên lạnh nhạt với tôi như vậy ?".

Gia Tuệ Mẫn nâng mắt nhìn Dung Tử Diệp, đã có mấy tia không kiên nhẫn trong mắt. Nàng vốn không muốn nặng lời, càng không muốn là nặng lời với học muội của mình. Vừa hay một người khác đã lên tiếng trước thay nàng "Mẫn nhi đã không muốn, cô thế nào còn truy cứu không buông".

Dung Nhã tiến đến đứng cạnh Gia Tuệ Mẫn, bá đạo ôm lấy eo nàng, rõ ràng phân định sở hữu của mình. Dung Tử Diệp thấy như vậy thì trong mắt càng thêm mấy phần tối tăm. Nhưng vẫn nhu thuận chào hỏi Dung Nhã "Chị".

Dung Nhã chán ghét muốn phủ nhận quan hệ với đối phương, nhưng Gia Tuệ Mẫn đã nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng trấn an.

"Học muội đã quá rõ ràng ý tứ của tôi, cần gì làm khó nhau ?" ngữ khí Gia Tuệ Mẫn rất mềm nhẹ nhưng lại mang thêm một cỗ khó mà khoan nhượng.

Dung Tử Diệp làm sao không hiểu được ý tứ của Gia Tuệ Mẫn, nàng cười khổ "Nếu là vì chuyện đó, tôi xin thay nàng tạ lỗi cùng học tỷ, người thông minh như học tỷ hẳn cũng không khó để đoán ra được tâm ý của tôi, mong học tỷ đừng tránh né tôi nữa, có được không ?".

Lời này có bao nhiêu tình ý không cần nói cũng biết nhưng Gia Tuệ Mẫn vẫn không một điểu suy suyển, ngược lại Dung Nhã bên cạnh lại thầm nghiến răng, nàng còn sờ sờ ở đây mà cô ta lại dám trắng trợn như thế với đồ đần của nàng. Ngộ nhỡ nàng vắng mặt một chút, có phải đần sẽ bị cướp đi hay không.

"Mẫn nhi sẽ không đồng ý, cô đi chỗ khác mà tìm omega, đừng ở đây quấy rối bọn tôi" ngữ khí Dung Nhã trừ lạnh băng thì đã mang theo một cỗ tức giận đến tận cùng.

Dung Tử Diệp cũng không bị nàng dọa sợ, kiên trì nói "Đây là chuyện của tôi cũng học tỷ, cảm phiền chị đừng xen vào".

Nhất thời không khí căng cứng như dây đàn, mùi thuốc súng lan tỏa trong không khí. Phảng phất chỉ cần có một tia tin tứ tố chiến đấu, hai cái alpha liền không ngại mà xông vào đánh nhau ngay.

Gia Tuệ Mẫn nhẹ nhàng đánh gãy thái độ giương cung bạc kiếm của hai nữ nhân kia "Học muội, chuyện này đã quá rõ ràng rồi, tôi từ đầu chỉ xem cậu là học muội, tôi cũng không thích phiền phức, học muội vì cớ gì không buông bỏ để người kia của học muội không lo lắng, mà tôi cũng không phiền lòng".

Lời nàng thẳng thắn đến tận cùng nói rõ ra nàng không thích phiền mà dính dáng đến Dung Tử Diệp lại rất phiền, thế nên đối phương đừng vì chuyện này mà làm khó nàng. Cũng là đừng làm cả hai bên khó xử.

Dung Tử Diệp cười khổ, nàng không trả lời Gia Tuệ Mẫn mà quay lưng bỏ đi, bóng lưng cô độc tịch liêu làm người xót xa. Nhưng với Dung Nhã lại không phải như vậy, nàng có thể nhìn ra được không cam lòng trong mắt của Dung Tử Diệp, mà đối phương cũng không thẳng thắn với Gia Tuệ Mẫn sẽ buông bỏ, vậy nên chuyện này khó mà kết thúc đơn giản. Nghĩ đến đây, nàng lại không tiếng động ôm chặt lấy Gia Tuệ Mẫn.

Gia Tuệ Mẫn có điểm khó chịu, nàng lúc lắc người muốn tránh thoát khỏi Dung Nhã "Bỏ ra cái đồ điên này, đây là thư viện đó, biết không ?".

Gia Tuệ Mẫn cũng chỉ khéo lo, chỗ các nàng đang đứng là một giá sách trong góc khuất, ít ai lại đi đến chỗ này tìm sách. Hiếm lắm mới có Gia Tuệ Mẫn cùng Dung Tử Diệp, vậy nên sẽ không ai trông thấy được các nàng đang ôm ấp nhau.

Dung Nhã nghĩ đến chuyện sáng nay, lại nghĩ đến thái độ kì quái của Dung Tử Diệp, phút chốc có điểm khó chịu bủa vây. Nàng có cảm giác bản thân lúc nào cũng có thể sẽ mất đi Gia Tuệ Mẫn.

Hoặc có lẽ từ trước đến giờ nàng chưa từng nắm được đối phương, luôn là kẻ bị bỏ lại, bất an cũng vì thế mà tăng dần.

Lại cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương đang ở trong lòng, bản năng chiếm hữu của alpha dâng lên nhanh chóng.

Gia Tuệ Mẫn chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ thì Dung Nhã đã có thể ôm trọn lấy cả cơ thể nàng, đẩy nào vào góc tường trong bóng tối, định mở lời muốn nói gì đó nhưng môi đã bị xâm chiếm.

Dung Nhã cố dặn lòng, chỉ là hôn nhẹ, nàng muốn nhớ lại cảm giác lúc Gia Tuệ Mẫn vô tình hôn nàng, nhưng lý trí lại không giữ lại được khát cầu. Khoảnh khắc môi chạm môi, nàng lại cảm thấy như vậy không đủ. Nàng muốn nhiều hơn, vậy nên nhanh chóng nuốt trọn hai phiến mềm mại kia, ôn nhu chà đạp.

Đầu lưỡi nghịch ngợm vẽ vòng tròn trên đôi môi Gia Tuệ Mẫn, ngửi được hương hàn mai bên chóp mũi mà như mê muội chẳng thể ngừng lại được. Khẽ ngậm mυ'ŧ hai phiến mềm mại kia mà tê dại kɧoáı ©ảʍ.

Gia Tuệ Mẫn lúc này mới từ trong thất thần tỉnh lại, nàng hung hăng đánh vào vai Dung Nhã, ý bảo đối phương mau bỏ ra, đồng thời lắc đầu muốn tránh né. Dung Nhã một tay ôm chặt lấy eo Gia Tuệ Mẫn, tay kia vòng qua giữ gáy đối phương để làm nụ hôn sâu sắc. Nhưng nàng ấy lại ngậm chặt môi không muốn tiếp nhận.

Cả hai còn đang dây dưa không ngừng thì một đôi nữ sinh lại đang tiến về hướng bên này, thì thầm bàn luận về mấy quyển sách. Động tác vốn đang đẩy cùng lãng tránh của Gia Tuệ Mẫn nháy mắt cứng đờ. Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

Dung Nhã nhẹ nhàng buông tha cho môi nàng, thì thầm nói "Cậu làm chúng ta bị phát hiện bây giờ", giọng nói đã mang theo một cỗ khàn khàn quyến rũ.

Gia Tuệ Mẫn làm sao không biết, càng giãy giụa tránh né sẽ càng tạo ra động tĩnh thu hút kẻ khác nhìn về hướng này. Chỉ có thể lợi dụng khoảng tối giữa hai giá sách để che đi cảnh ôm ấp ám muội hiện giờ.

May mắn hai cái nữ sinh không tiến đến chỗ các nàng mà đến giá sách ở ngay bên cạnh, đợi các nàng đi xa Gia Tuệ Mẫn mới bỏ xuống được tảng đá trong lòng. Đều tại đồ điên này, lên cơn đều tùy tiện.

Nhưng nếu Gia Tuệ Mẫn nghĩ rằng chuyện này kết thúc thì nàng đã lầm. Dung Nhã lần nữa xâm chiếm lấy đôi môi của nàng, ôn nhu bá đạo, không cho phép nàng lãng tránh. Vô luận có chống trả thế nào cũng vô dụng. Nàng chỉ có thể mím chặt môi không cho đối phương tiến thêm một bước.

Dung Nhã cũng không vội, đầu lưỡi như dã thú đang vờn con mồi mà dạo vòng quanh phiến môi của Gia Tuệ Mẫn. Hoặc mυ'ŧ, hoặc hôn nhẹ, tất cả đều làm cho Gia Tuệ Mẫn như nhũn ra, dần dần cũng thả lỏng hai phiến môi, để lộ ra một kẽ hở rất nhỏ.

Nhưng Dung Nhã đã nhanh chóng len đầu lưỡi mình vào trong, cạy mở răng ngọc mà bắt đầu vui vẻ xâm chiếm. Ôn nhu mà bá đạo, liếʍ mυ'ŧ lấy mật ngọt mê người, cảm nhận được khoang miệng ẩm nóng của Gia Tuệ Mẫn đang vây lấy mình mà thỏa mãn đến thở dài. Hương hàn mai mềm ngọt cứ thế bị nàng từng ngụm nuốt lấy.

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy thân thể đều như nhũn ra trong nụ hôn của Dung Nhã, chỉ cần đối phương đυ.ng chạm nhỏ nhặt cũng khiến nàng run rẩy không ngừng, khí lực đều như bị rút hết. Rõ ràng là nâng tay để đẩy nàng ấy ra, cuối cùng lại biến thành bám víu vào Dung Nhã để không bị ngã ra đất.

Dung Nhã ôn nhu ôm lấy Gia Tuệ Mẫn, để nàng ấy dựa toàn bộ cơ thể lên người nàng. Môi vẫn không ngừng xâm chiếm lấy đối phương, đầu lưỡi đòi hỏi không có điểm dừng. Len lõi vòng quanh khoang miệng của Gia Tuệ Mẫn, nuốt lấy từng tấc ngọt ngào, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại kia, dụ dỗ nàng ấy triền miên cùng mình.

Gia Tuệ Mẫn không đáp lại nhưng cũng không ngăn cản, nàng nhu nhược đón nhận Dung Nhã, cảm giác được đối phương đang ở trong người mình phá phách mà không thể làm gì. Mật ngọt giữa hai người trao đổi liên tục, triền miên lưu luyến.

Gia Tuệ Mẫn còn nghe thấy tiến liếʍ mυ'ŧ liên tục, còn có tiếng nuốt lấy từng ngụm của Dung Nhã. Nói không xấu hổ mới là nói dối.

Dung Nhã lợi dụng lúc Gia Tuệ Mẫn đang trầm luân trong nụ hôn, nàng nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới, đáp tại hai khỏa mềm mại. Nhẹ nhàng nhu lộng, ngực của Gia Tuệ Mẫn đúng là không lớn, nhưng lại mềm mại dị thường, còn có thể đàn hồi. Đúng là nhu lộng rất êm tay.

Gia Tuệ Mẫn cũng nhanh chóng nhận ra hành động của Dung Nhã, nàng khẽ cử động để tránh ra khỏi động chạm. Nhưng vô dụng, nụ hôn của Dung Nhã quá ôn nhu cũng quá nhϊếp hồn, nàng cảm thấy ngọt ngào đến dị thường. Không dứt ra được, cũng không tránh ra được. Cảm nhận được vùng nhạy cảm trước ngực bị đối phương cầm lấy, nàng tức khắc run rẩy mà gục xuống.

Một cúc áo bị mở, tay Dung Nhã liền như rắn nước mà len vào bên trong. Từng chút một nhu lộng, từ lần trước sờ ngực Gia Tuệ Mẫn, nàng đã muốn làm điều này từ lâu rồi.

Vốn còn đang say đắm trong nụ hôn, nhưng nàng lại nhận ra được hơi thở Gia Tuệ Mẫn đang yếu dần. Nàng ấy gần như sắp gục xuống, Dung Nhã đều là lưu luyến mà tách ra. Chỉ bạc kéo dài rồi đứt, nàng ôn nhu giữ lấy thân thể mềm mại kia để đối phương không bị ngã xuống.

Gia Tuệ Mẫn thần trí như tan rã, nàng tựa đầu mình lên vai của Dung Nhã, hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng kiều diễm.

********

Tiểu kịch trường =))

Nhan Khanh "Ủa, đây là đâu vậy ta ?"

Gia Tuệ Mẫn "Nhà của mẹ Mặc"

Nhan Khanh "Chả trách nó như cái ổ lợn"

Gia Tuệ Mẫn "Đúng vậy"

Mặc Mặc "..."