Tương Lai Có Được Ở Bên Em

Chương 2

Chương 1: sơ ngộ
P/s : để tri ân một bạn đã giúp Mặc làm cả ba bìa truyện, chương đầu tiên của bộ thứ ba này xin tặng bạn TT31KK làm quà, mong bạn không chê. Thanks bạn vì đã luôn ủng hộ và giúp đỡ mình, iu bạn nhiều ♥~~ chương này có tất cả 3108 chữ, giống với ngày sinh của bạn trên fb nhá, có gì không đúng, báo để mình sửa ^3^♥♥♥♥♥~~~~~

*********

Gia Tuệ Mẫn rời khỏi cửa hàng tạp hóa cũng đã hơn mười một giờ tối, nhẹ nhàng vén lớp áo len ở cỗ tay trái. Nàng có điểm thở dài mà nhìn đồng hồ, nàng cũng không định ra ngoài vào đêm tối như vậy. Nếu không phải tiểu di nằng nặc đòi uống sữa trong khi nhà đã hết, thì nàng cũng chẳng bao giờ ra ngoài muộn thế này.

Thân là omega Gia Tuệ Mẫn biết rõ bản thân có bao nhiêu nhu nhược, một thân một mình trên đường như vậy có bao nhiêu hung hiểm, không cần nói cũng biết.

Nhẹ nhàng nâng tay sửa lại gọng kính trên sóng mũi của mình, nàng tiếp tục mang theo túi vải đựng mấy đồ linh ta linh tinh mà rảo bước về nhà mình.

Đèn đường hất xuống sườn mặt nàng một mảnh lạnh lùng, mái tóc đen mượt mà cùng đồng tử cũng thâm thúy hắc sắc làm nàng trở nên đơn thuần mà mỹ lệ. Áo ấm bị gió lùa, Gia Tuệ Mẫn không tiếng động nâng tay mà sửa lại.

Qua hai đoạn đèn đường nữa, Gia Tuệ Mẫn nhìn thấy một cái nữ nhân đứng dưới cột đèn điện. Không thể phủ nhận là một nữ nhân phi phàm, theo khí tức trong không khí nàng đoán được đối phương là một cái alpha. Vóc người thon dài ưu mỹ, ba ngàn tóc đen dài đến tận thắt lưng, hiếm có alpha nữ tính nào dưỡng được mái tóc dài mà còn mềm mại đến như vậy. Tựa như một làn khói phiêu đãng, nhẹ nhàng đáp xuống thủy tuyền.

Đây cũng chính là điểm mà Gia Tuệ Mẫn ấn tượng đầu tiên, điểm thứ hai là cách ăn vận của đối phương. Tùy ý một cái áo ấm viền lông màu đen nhưng khí chất lại phi phàm hơn người, chỉ đơn giản là dựa lưng vào cột đèn, hai tay ôm ngực nhưng lại khiến người khác bị uy áp đè nén đến không thở được. Nữ nhân kia hơi cúi đầu, dung nhan giấu trong bóng tối nên khó mà nhận ra được, dù vậy cũng không che lấp đi mấy phần dụ hoặc của nàng ta.

Gia Tuệ Mẫn cũng không quá để tâm, tính tình nàng vốn đã đạm bạc đến vô tình, đối với mấy loại bình thủy tương phùng, à không qua đường chẳng thấy mặt này, nàng không có quá nhiều tâm tư. Nàng cứ thế lướt qua nữ nhân kia, một bước chân cũng không chần chừ do dự. Cả ánh mắt cũng không phân cho cái nữ nhân kia lần hai.

Vừa lúc, nữ nhân kia lại vô tình nâng tay vén làn tóc bướng bỉnh đã chắn lối nhìn của mình, khoảnh khắc đó Gia Tuệ Mẫn vô tình cảm nhận hương thơm mộc mạc đến thanh thuần trên mái tóc nữ nhân kia. Nàng có điểm hơi ngẩn người nhưng cũng chẳng có mấy phần để tâm, tiếp tục rời đi.

Nhìn bóng lưng của Gia Tuệ Mẫn khuất dần, một đôi mắt phượng sắc bén có chút nghi hoặc khiêu mi, nhưng sau đó lại tiếp tục đứng đó. Không chờ đợi ai, cũng không rõ bản thân vì sao lại đứng đây.

Gia Tuệ Mẫn vừa khuất sau một đoạn rẻ, chợt nàng cảm thấy đau đầu dữ dội. Nàng dựa vào một vách tường lạnh băng, một tay ôm lấy đầu mình, khẽ nhắm mắt chịu đựng, khi cảm giác đau đầu biến mất. Gia Tuệ Mẫn chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử thăm thẳm đen tuyền hiện tại đã bị biến thành sắc lam lấp lánh, từng tia quan thải không ngừng luân chuyển trong mắt nàng, tạo thành một đồ án kì lạ.

Quả nhiên "nó" lại đến, Gia Tuệ Mẫn cũng đã quá quen với chuyện này rồi. Nàng cố gắng tập trung nhìn vào khoảng không, lần này "nó" kéo dài hơn những lần trước, mà thứ nàng nhìn thấy cũng nhiều hơn.

Một vụ cháy, lửa bừng lên rất dữ dội, nhất là vào cuối thu, không khí khô hanh, gió dẫn lửa mỗi lúc lan rộng ra. Lửa nhanh chóng bừng lên khắp nơi, thiêu trụi một căn biệt thư xa hoa. Như một cột lửa trong trời đêm hiu hắt. Hoa lửa lất phất trong không khí.

Nàng nhìn thấy một cái nam nhân trung niên chạy trong ngọn lửa, ông đang tìm thứ gì đó, người bên ngoài gọi ông ra, ông nhất quyết không ra, cuối cùng lúc ông tìm được đường ra ngoài thì da thịt đều bỏng khắp nơi, huyết nhục mơ hồ. Nhưng bức ảnh ông bảo hộ trong lòng lại vẹn nguyên không hao tổn.

Ông trao bức ảnh đó vào tay một nữ nhân, mà nữ nhân đó... Gia Tuệ Mẫn có điểm nhíu mày, cố gắng nhìn kĩ hơn nữa... nữ nhân kia cư nhiên là nữ nhân nàng vừa gặp. Nàng ấy run giọng hỏi nam nhân trung niên kia "Vì, vì cái gì lại làm như vậy ?".

Chỉ thấy nam nhân yếu ớt trả lời "Cha... cha biết con rất quý nó... là bức ảnh duy nhất mẹ con để lại... tha thứ cho cha..." nói đến đây ông đã không thể nói nữa...

Gia Tuệ Mẫn nhìn thấy được nữ nhân kia có bao nhiêu bi thương mà ôm lấy thi thể cha mình khóc lên nức nở, quả thật làm nàng chua xót...

Đột nhiên tất cả tan biến, Gia Tuệ Mẫn cũng biết "nó" đã rời đi, đôi mắt lam sắc ẩn sau gọng kính của nàng cũng khôi phục lại màu đen. Chậm rãi thở hắt ra, Gia Tuệ Mẫn nhanh chóng quay đi tìm lại chỗ khi nãy, nàng hi vọng nữ nhân kia vẫn chưa rời đi.

Coi như lão thiên gia cũng không phụ lòng người, lúc Gia Tuệ Mẫn quay lại nữ nhân alpha vẫn như cũ dựa lưng vào cột đèn, trầm tĩnh như tượng. Nàng tiến lên mấy bước rồi ngừng lại, từ tốn nói "Đêm khuya rồi, cậu nên về nhà thì hơn".

Dung Nhã có điểm nhíu mày ngước mắt, lúc này Gia Tuệ Mẫn mới nhìn thấy toàn bộ dung nhan của đối phương, còn khá trẻ, tầm khoảng mười bảy mười tám, trạc tuổi cùng nàng, một đôi mắt phượng sắc bén như trường kiếm rời vỏ, cằm nhọn sắc sảo, chóp mũi tinh xảo cao cao, cùng phiến môi mềm mỏng như hai phiến trúc diệp, độ cong hoàn mỹ đến nhϊếp hồn.

Dung nhan không phải kiểu mị hoặc phơi bày nhưng chính là nội liễm câu nhân, rõ ràng là dáng vẻ tùy tiện vô vi với trần thế nhưng lại mang theo cỗ uy áp khiến người khác thuần phục. Nhã nhặn mềm mại nhưng vẫn vương giả hơn người. Đúng với tên của nàng một chữ "nhã" phát âm êm tai, nhưng lại không ai có thể khinh nhờn.

Dung Nhã trông thấy điệu bộ có điểm gấp gáp của Gia Tuệ Mẫn thì cười khẽ "Một cái omega không biết xấu hổ, cậu định dùng cách này để tiếp cận tôi sao ?".

Gia Tuệ Mẫn nghe thấy như vậy thì có điểm không vui, nhưng bề ngoài vẫn không có lấy một tia gợn sóng, ngữ khí nhàn nhạt như nước "Tôi có khả năng nhìn thấy tương lai, nếu cậu không muốn tai ương giáng xuống đầu mình thì nên về nhà nhanh đi"

Dung Nhã như lần đầu tiên nghe thấy loại chuyện hoang đường này, nàng nuốt ngụm nước bọt nói "Cậu bị điên hả ?".

Gia Tuệ Mẫn thật sự đã hiểu được làm ân mắc oán là thế nào, nàng là đang cố giúp đối phương, đổi lại một lời thế này, người bình thường cũng sẽ giận, nhưng Gia Tuệ Mẫn vẫn như thường không để tâm, nhìn Dung Nhã cũng như không nhìn Dung Nhã.

Nhưng Dung Nhã lại nghĩ đã nói trúng tâm tư đối phương vậy nên tiếp lời, ngữ khí có mấy phần đùa cợt "Nếu đây là một cách tiếp cận thì cậu đã rất thành công, một omega rất đặc biệt".

Gia Tuệ Mẫn mày đẹp khẽ nhíu, nhưng rất nhanh thì biến mất chẳng để lại chút dấu vết nào. Cái nữ nhân này ngạo mạn cũng không phải là không có lý do, so về dung nhan lẫn khí chất đều là một cái alpha phi phàm. Nếu không có omega đi theo tiếp cận thì mới là chuyện hiếm lạ. Mà nàng đối với những kẻ thế này, chỉ xem là bụi phù du.

"Cậu là con của một cái nam alpha ba mươi ? Biệt thự nhà cậu cách đây ba con phố, hai lần rẽ phải đúng không ? Nhà cậu có một cái nhà kho ở hướng nam ? Còn có... cậu rất quý một bức ảnh duy nhất mà mẹ cậu để lại đúng không ?".

Ngữ khí của Gia Tuệ Mẫn nhẹ nhàng như lông vũ, chậm rãi phiêu đãng trong không khí nhưng ý tứ lại như từng đòn gõ mạnh vào lòng Dung Nhã, sắc mặt nàng từng chút một tắt ngấm đùa cợt mà thay vào đó là nghiêm nghị. Đây là những chuyện riêng của nàng, không ai biết được, một cái omega cuồng nhiệt thế nào cũng không thể tìm hiểu được đến mức đó.

"Cậu làm sao mà..." Dung Nhã muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Đôi phượng mâu sắc bén có chút run rẩy không dễ phát hiện.

Gia Tuệ Mẫn thấy bản thân đã suy suyển được đối phương thì cười nhạt, khóe môi chẳng đọng được mấy phần tiếu ý, nàng nhẹ giọng "Tôi nói rồi, cậu nên về nhà nhanh lên... trước khi nhà của cậu chìm trong biển lửa, mà thân nhân của cậu cũng táng thân trong đó...".

Mấy chữ cuối cùng Gia Tuệ Mẫn chưa nói hết đã quay đi, đã muộn lắm rồi, lại dây dưa với loại chuyện này, nàng thật sự không thích chút nào. Cầm theo túi vải của mình, nàng cứ thế quay đi một lần quay đầu cũng không có.

Dung Nhã vẫn còn chết sững ở phía sau, đến tận khi nữ nhân kia khuất đi, cả đạo tàn ảnh cũng không để lại trong đêm, nàng vẫn chưa thể hồi thần.

Dưới bóng đèn hiu hắt của một đêm cuối thu, gió lạnh lùa qua ba ngàn tóc đen, làn tóc lay động quanh thắt lưng. Dung Nhã yên lặng một lúc sau đó không tiếng động quay đi theo hướng ngược lại mà ly khai.

Tiếng bước chân lạo xạo trên đất, Dung Nhã đơn độc mà quyết đoán quay về. Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng trông thấy omega, nhưng một nữ omega như vậy thì nàng chưa từng thấy qua bao giờ. Lời nói của nàng ấy xác thực có chút kì quái nhưng nếu chú tâm vẫn nhận ra được ý tứ đều thâm sâu hơn người.

Dung Nhã lầm lũi đi trong đêm, cuối cùng cũng dừng trước biệt thự mà Gia Tuệ Mẫn vừa nói đến ban nãy. Tất cả đều chìm trong bóng tối, yên lặng không một tia động tĩnh. Dung Nhã từng rất yêu thích nơi này, nhưng qua mười năm ly khai hiện tại trở về bỗng chốc lại trở nên xa lạ với nàng.

Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm đến kì quái, dù nàng đã cố để dung nhập với nơi này gần hai tháng. Chỉ là vô vọng... Nàng thậm chí còn không thể ngủ tại nơi từng là phòng mình, vậy nên mỗi đêm mới lang thang như một kẻ vô gia cư thế này.

Nhưng điều đó lại khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm, hơn là buộc mình ở lại đây.

Nàng lại như trước dựa lưng vào cổng, có chút suy tư, nếu lời của nữ nhân khi nãy là thật, vậy... nàng đang chờ đợi cái gì.

Đêm khuya vắng lặng, tiếng xe đông đúc vẫn vang lên không ngừng, nhưng trước cửa một biệt thự lại yên ắng đến đáng sợ. Một bóng người đơn độc đứng đó, tiêu soái mà tịch liêu.

Trời khuya âm u, không tìm thấy một điểm trăng sao, nhưng lại không mưa, như vậy mới đáng sợ. Một loại nửa vời chết chóc.

Cuối cùng thứ gì đến cũng sẽ đến, Dung Nhã nghe thấy tiếng vang lên khô khốc, rất nhỏ nhưng giữa đêm đen phá lệ chói tai. Nàng vội vã qua sang nhìn nhà kho, quả nhiên lửa đang bùng lên từ hướng đó.

Dung Nhã diện vô biểu tình, nâng tay lướt trên điện thoại, gọi cho quản gia. Không rõ nàng đã nói gì, trên dưới biệt thư vốn yên lặng nháy mắt nháo nhào cả lên. Nàng vẫn chôn chân đứng đó, nhìn những người quen thuộc mà xa lạ bên kia hàng rào, khóe môi cong lên thành nụ cười thâm sâu không rõ.

Đám lửa vì phát hiện kịp thời nên không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hỏng một cái nhà kho, hoàn toàn vô ngại, coi như càn khôn đã xoay chuyển. Nhưng duy nhất một thứ làm Dung Nhã không ngờ tới được, người cha suốt mười năm qua nàng chán ghét, lại chạy đi bảo hộ tấm ảnh nàng luôn quý trọng.

Dung Nhã có điểm chấn động, nhưng cũng không nói gì. So với chuyện đó, nàng lại càng để tâm đến người đã cảnh báo cho nàng tất cả chuyện này. Nữ nhân đó, thật sự có khả năng nhìn thấy được tương lai sao.

Nếu vậy nàng ấy là ai, người phàm mắt thịt hay còn là loại khả năng khác...

********

Tại một nơi khác, Gia Tuệ Mẫn như cũ tìm về căn hộ nhỏ của tiểu di cùng nàng. Coi như một đường an toàn, không có chuyện ngoài ý muốn. Trước khi vào nhà nàng không tiếng động quay lưng nhìn về một hướng. Không có lửa bùng lên, xem ra nữ nhân kia vẫn chưa ngu ngốc đến nỗi.

Gia Tuệ Mẫn lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, mở cửa tiến vào bên trong một căn hộ nhỏ. Nàng cúi người đổi dép lê trong nhà, nhẹ giọng "Tiểu di con mua sữa về rồi đây".

Không có người trả lời, nàng đều là vạn phần bất đắc dĩ mà tiến vào phòng khách, quả nhiên tiểu di của nàng đã nằm vật trên sofa ngủ từ lâu, váy ngủ xốc xếch mà đôi lúc lại lèm bèm vô nghĩa gì đó.

Tiểu di của nàng đã ba mươi có hơn, gọi là Gia An Khuê, nàng ấy là một cái bác sĩ khoa nhi. Từ nhỏ các nàng đã nương tựa vào nhau mà sống. Với Gia Tuệ Mẫn, tiểu di của nàng chính là gia đình, nàng ấy vì nuôi dạy nàng mà mất cả thanh xuân, đến tận giờ vẫn còn độc thân. Một cái omega không có phu tế chính là một loại thống khổ, nhưng nàng ấy không ngại.

Thường ngày tính tình nàng ấy có chút trẻ con nhưng rất tận tâm, chỉ duy hôm nay nàng ấy liên hoan với bằng hữu, uống vài ly. Về nhà thì đã đứng không vững, nàng ấy đòi uống sữa nhưng nhà lại hết sữa, náo loạn cả buổi làm Gia Tuệ Mẫn đau cả đầu, nhưng nàng cũng không than phiền gì. Vạn phần bất đắc dĩ mà chìu theo nàng ấy.

Hiện tại sữa của nàng ấy đã có, nàng ấy lại ngủ mất, Gia Tuệ Mẫn thở dài, đặt mấy hộp sữa vào tủ lạnh, sau đó khó khăn dìu tiểu di của mình vào lại phòng ngủ, may mắn nàng ấy không tỉnh giấc mà làm loạn nữa.

Dọn dẹp mấy đồ đạc mà tiểu di vất lung tung xong cũng đã nửa đêm. Gia Tuệ Mẫn tiến vào phòng tắm định tắm rửa một chút mới lên giường. Nàng đặt gọng kính lên bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt nàng vẫn như trước một màu đen thuần khiết, nhưng nàng biết khó mà như vậy mãi mãi. Lại có chút châm chọc mà nhìn gọng kính bên cạnh, nàng còn phải mang thứ này bao lâu nữa đây.

Lấy nước lạnh hất vào mặt mình, nàng thở dài mệt mỏi, xung quanh vắng lặng đến kì lạ.

Sau khi về phòng mình, nàng lên giường, sáng mai còn đến trường, thức trễ sẽ không tốt. Gia Tuệ Mẫn cứ vậy một đêm thụy miên vô mộng.

Nhưng tại một nơi khác một nữ nhân khác lại đang vì nàng mà mất ngủ. Có những thứ chậm rãi bắt đầu nhưng người trong cuộc lại không nhận ra. Tên đã phóng ra khỏi cung khó mà thu lại được.

**********

Dung Nhã một tay cầm bút chì chống cằm trầm tư. Tay kia lại nhìn mảnh giấy trắng trên tay mình. Ba ngàn tóc đen xõa tung... Gian phòng xa hoa yên ắng, chỉ mỗi nàng ngồi trên giường, tùy tiện mà ưu nhã phi phàm.

Phượng mâu sắc bén chậm rãi khép lại, nàng cố hồi tưởng lại bộ dáng của nữ omega kì lạ đêm đó. Đã qua một tuần từ chuyện kì quái kia. Nhưng nàng lại không thể quên được. Hằng đêm nhớ đi nhớ lại một người là một cảm giác rất khó diễn tả.

Nàng nhẹ nhàng đặt bút chì trên giấy, từng đường bút nhợt nhạt hiện ra trên giấy trắng...

*********

Tiểu kịch trường =))

Mặc Mặc (≧﹏≦)  "Lại là ta, nhân công đào hố thích đào đủ loại hố. Chỉ hi vọng lần này sẽ lấp được cái hố bự tổ chảng này"

Gia Tuệ Mẫn ( ̄- ̄)  "Ngươi là con nào ? Sao ở trong nhà ta ?"

Mặc Mặc (*¯︶¯*) "Ta là má ngươi a"

Gia Tuệ Mẫn (╯△╰) "Ta thấy tương lai ngươi sẽ bị công an còng đầu ngay và nhanh"