Chương 25: Cp phụ Hạ Úc An và Giang Tầm Y
Trời vừa sáng, chuông cửa của Hạ gia đứt quãng vang lên, quản gia đi qua mở cửa, hoàn toàn không có nghĩ đến Hạ Úc An sẽ đột nhiên trở về. Lão quản gia ở Hạ gia 30 năm, Hạ Úc An cũng là hắn trông sinh ra, đều là bảo bối vô cùng của cả nhà, mỗi lần về nhà đều là xe đón xe đưa, lão gia và phu nhân cũng sẽ kêu người chuẩn bị một đống món ăn đại tiểu thư yêu thích. Nhưng hôm nay bổng nhiên trở về, nghĩ đến là tất cả mọi người không chuẩn bị
"Đại tiểu thư, sao người trở về cũng không nói một tiếng, lão gia phu nhân còn chưa thức dậy đâu. Người muốn ăn bữa sáng gì, tôi đây kêu người chuẩn bị cho người" Vương thúc nhìn thời gian, phát hiện mới hơn 7 giờ sáng, sau khi bắt đầu mùa đông trấn Gia Hải vẫn không có trời sáng triệt để, tuyết rơi cả một đêm, chỉ ra đứng một chút, thì sẽ cảm thấy được hơi lạnh
"Không cái gì, ta chính là muốn trở về xem thử, không cần đánh thức ba mẹ, Vương thúc" Hạ Úc An cười rồi cười, xê dịch bước chân đi đến phòng trong, chỉ là bước chân là rất cứng đờ, giống như mỗi một bước chân đều đi cực kỳ gian khổ. Vương thúc cảm giác không đúng, vừa muốn nói cái gì, nghe được âm thanh của Hạ Minh đã thức dậy đi xuống. Từ lúc vũ hội qua đi Hạ Minh đã rất lâu không thấy Hạ Úc An, lúc này khó thấy được con gái cưng, tự nhiên là cực kì vui mừng
"Tiểu An, sao con trở về cũnh không nói với ba một tiếng, buổi sáng muốn ăn cái gì?" Hạ Minh thấy được Hạ Úc An, vui vẻ đi qua, cũng vội vàng xuống lầu. Thấy được ba mẹ vui vẻ như vậy, Hạ Úc An cười rồi cười, thực ra nàng cũng không biết chính mình tại sao bổng dưng trở về, nàng chỉ là không có mục đích đi ở trong tuyết, từ mấy tiếng trước đến bây giờ, đợi đến hồi phục tinh thần, thì đã xuất hiện ở trước cửa nhà rồi
Thân thể có chút cứng đờ, ngực cũng khó chịu đến không thở nổi, cảm giác này Hạ Úc An rất quen thuộc, thân thể đáng chết này của nàng luôn là như vậy, thường thường thì sẽ có loại phiền phức này, đây là bản thân nàng làm, nhưng mà sau khi mỗi lần tự làm tự chịu, nàng lại hối hận. Bởi vì chính mình khó chịu, ba mẹ cũng khó chịu theo.Nhưng mà...nàng không cách dừng lại
"Ba, mẹ, con chính là trở về thăm hai người, con..." Hạ Úc An vừa nói, lại cảm thấy bước chân không chịu khống chế nữa, cơ thể cũng không có sức nữa, mắt thấy Hạ Úc An thì muốn ngã trên mặt đất, Hạ Minh và Trương Vân sợ đến vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, lúc này mới phát hiện toàn thân của Hạ Úc An đều lạnh đến quá mức, duy có cái trán nóng đến dọa người
"Tiểu An, con làm sao vậy? có phải cơ thể không khỏe? lại phát sốt rồi có đúng không? mẹ đây thì kêu tiểu Y đến xem thử cho con" Trương Vân bình thường yêu thương Hạ Úc An nhất, lúc này thấy con gái xém chút té ngã ở trước mặt mình, cả trái tim cũng đều nhảy lên, nghe được bà ấy muốn tìm Giang Tầm Y qua, Hạ Úc An vội vàng lắc đầu
"Mẹ...đừng...đừng tìm cậu ấy đến. Con không sao, tiêm một mũi hạ sốt thì được rồi, không sao" Hạ Úc An sít sao kéo lấy quần áo của Trương Vân, giống như sợ chính mình thả tay bà thì sẽ đi tìm Giang Tầm Y đến. Tựa hồ là nhìn ra cái gì, Trương Vân không nhắc đến chuyện tìm Giang Tầm Y nữa, mà là để Hạ Minh tìm bác sĩ tư nhân của Hạ gia lại đây, lại đỡ Hạ Úc An đến phòng của nàng
Nằm ở trên chiếc giường thuộc về mình, căn phòng này thuộc về mình, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn đều ngủ ở đây. Hạ Úc An đột nhiên cười lên, quả nhiên, so với căn nhà lạnh lẽo kia của mình, vẫn là nơi có ba mẹ ở càng tốt, đáng tiếc nàng không thể luôn ở đây. Chung quy có một ngày, nàng sẽ rời khỏi
"Mẹ, thật xin lỗi, lại để người và ba lo lắng rồi" Hạ Úc An áy náy nói ra, nếu như nói trên đời này nàng có lỗi với ai nhất, không thể nghi ngờ chính là Hạ Minh và Trương Vân. Họ là ba mẹ của mình, từ nhỏ đến lớn thương yêu mình, nhưng mình lại không thể cho họ cái gì. Không chỉ thân thể không tốt luôn để họ lo lắng, thậm chí sau này cả giải trí Giang Thành cũng không có cách nào kế thừa. Đó là công ty ba xem trọng, Hạ Úc An không hy vọng sau này trở thành của người khác
"Đứa con ngốc, con lại nói như vậy, con chính là tất cả của mẹ và ba con, nói cái gì lo lắng hay không lo lắng. Ngược lại là con, lại cùng với tiểu Y đứa trẻ kia cãi nhau rồi chứ" Trương Vân và Hạ Minh cũng không biết cảm tình của Hạ Úc An đối với Giang Tầm Y, trên thực tế, ba mẹ của hai nhà luôn đều cho rằng họ vẫn là khuê mật đã từng rất tốt, nhưng Hạ Úc An quá rõ, nàng và Giang Tầm Y, sớm đã trở về không được rồi
"Không có, mẹ, con muốn xem album photo"
"Bây giờ xem? bây giờ con không khỏe, vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút"
"Không sao đâu, mẹ, con thì muốn xem một chút"
Hạ Úc An nhẹ giọng nói ra, gò má trắng bệch mang theo chút khẩn cầu, Trương Vân xưa nay đều là con gái khống (xem con gái là quan trọng), tự nhiên không cách từ chối yêu cầu của Hạ Úc An. Bà quay người đem album photo trong ngăn kéo lấy ra, đó là một quyển photo album rất lớn, có tới dầy như bàn tay, bên trong tất cả đều là bức ảnh Hạ Úc An và Giang Tầm Y khi còn bé, mà quyển này photo album này, Giang Tầm Y cũng có một quyển
Hạ Úc An chậm rãi lật ra, đầu tiên thấy được chính là hình trẻ sơ sinh của mình và Giang Tầm Y. Giang Tầm Y lớn hơn mình một tuổi, hơn nữa cậu ấy từ nhỏ thì cơ thể khỏe mạnh, so với đẻ non như mình phải lớn hơn rất nhiều. Nhìn chính mình nho nhỏ ở bên cạnh Giang Tầm Y, Hạ Úc An khơi lên khóe miệng, ngón tat lại đang run rẫy
Đây chính là gặp nhau của họ, không quen biết nhau đi tới thế giới này, ngây thơ vô tri kết bạn với nhau, cũng là bắt đầu làm bạn dài lâu
Hạ Úc An nhớ đến rất rõ, lúc trước Giang Tầm Y cũng không phải tính cách rất thận trọng, ngược lại lại thành thực hơn Hạ Úc An. Lúc nhỏ nàng luôn được Giang Tầm Y dẫn ra ngoài chơi, có những lúc chơi điên cuồng, đối phương sẽ quên chính mình không thể ra ngoài quá lâu, mỗi lần chính mình sau khi đi chơi trở về sẽ luôn sinh bệnh, khi đó ba Giang và má Giang thì sẽ đánh Giang Tầm Y, lâu dài, Giang Tầm Y trở nên biết chăm sóc mình, càng ngày càng chu đáo, cũng càng ngày càng chín chắn
Họ cùng nhau học tiểu học, sơ trung( cấp hai), cao trung (cấp ba), thậm chí đại học. Giang Tầm Y chỉ là hơn mình một khóa, nhưng trận tai nạn xe sau này, Hạ Úc An không thể không tạm nghỉ học một năm, cái lớp đó cũng là kéo đến càng xa. Nàng không biết mình rốt cuộc là vào lúc nào đối với Giang Tầm Y sinh ra cảm tình vượt qua ngoài bạn bè, có lẽ là chính mình bởi vì thân thể không tốt được những bạn học khác lơ là, mà cậu ấy lại mỗi lần tan học đều đến bồi mình, bất luận khi làm cái gì cũng dẫn nàng theo, cũng có thể là khi còn bé cậu ấy nói với mình sau này phải làm bác sĩ chữa khỏi lời nói trẻ con không kiên kị của chính mình
Nói đến Giang Tầm Y ban đầu cũng không phải muốn đi con đường học này, cha mẹ cậu cũng là giáo sư đại học, mong đợi nhất chính là hi vọng Giang Tầm Y cũng làm một lão sư có tiếng, nhưng mà cậu lại vì nguyên nhân mình xảy ra tai nạn xe phải đi làm bác sĩ. Lúc nhỏ, đối với tất cả đều là hồ đồ, cảm giác thích rốt cuộc là cái gì? Lại là khi nào từ từ sinh sôi, có lẽ cho tới bây giờ Hạ Úc An mới tìm hiểu được
Nàng nhìn thấy Giang Tầm Y cười với mình sẽ thẹn thùng, họ tắm chung một một chỗ, chính mình sẽ nhìn thân thể của Giang Tầm Y phát ngẩng, mà khi Giang Tầm Y nhìn qua, chính mình sẽ càng thêm ngại ngùng. Mặc dù khi đó còn không rõ yêu thích là như thế nào, cái gọi là yêu thích của chính mình đối với Giang Tầm Y ở sau này sẽ tạo thành cái gì, Hạ Úc An vẫn là ở trong lòng âm thầm coi Giang Tầm Y trở thành người quan trọng nhất của mình
Cho nên mới xảy ra tai nạn xe sau này, mới có chấp niệm nàng thà rằng chính mình chết đi, cũng không muốn để Giang Tầm Y từ bên cạnh mình rời đi. Sau khi xảy ra tai nạn xe, tất cả mọi người bao gồm ba mẹ đều nói Úc An lớn rồi, kỳ thực cũng không phải như vậy, chỉ là nàng hiểu rõ, cảm tình của chính mình đối với Giang Tầm Y, rốt cuộc là cảm giác thế nào
Loại chuyện kia, xa không thể với, nhưng nếu muốn từ bỏ, lại giống như móc tim cắt thịt
Sau chuyện đó, Giang Tầm Y bởi vì thương tiếc càng chu đáo chăm sóc chính mình, cũng chính bởi vì vậy, mới có thể để cho lòng của mình từng bước một đắm chìm. Sơ trung đến cao trung, từ mờ mịt đến xác định. Hạ Úc An đang nghĩ, nếu như không phải là mình ở cao trung kích động tỏ tình, nàng và Giang Tầm Y có phải là sẽ vẫn duy trì quan hệ khuê mật bạn tốt
Họ còn có thể thân mật không kẽ hở như vậy, cùng tắm rửa, cùng ngủ chung, thỉnh thoảng hôn môi lẫn nhau, đi bất chứ nơi nào đều phải kéo tay của đối phương. Như vậy dĩ nhiên rất tốt, nhưng căn bản không phải Hạ Úc An muốn thực sự. Nàng muốn không chỉ là không có lời không nói, mà là khi họ hôn nhau, Giang Tầm Y cũng có thể sản sinh rung động giống như chính mình. Thậm chí khi nhìn đến thân thể của nhau, cũng sẽ sản sinh loại phản ứng sinh lý ngượng ngùng kia
Hạ Úc An rất rõ cảm giác của chính mình đối với Giang Tầm Y là như thế nào, nàng đối với cô có du͙© vọиɠ, có ý muốn sở hữu nguyên thủy nhất lúc loài người đang yêu một người, Nhưng mà Giang Tầm Y lại từ trước đến giờ cũng không hiểu, cậu ấy luôn dùng tình cảm của mình đối với cậu ấy không phải yêu thích mà là ỷ lại để từ chối nàng. Nhiều năm như vậy, trước giờ cậu ấy cũng sẽ không chính diện nhìn thẳng tình cảm của chính mình tình, cậu ấy không chịu tin, cũng không muốn tin mình là thật sự yêu thích cậu ấy
Nhưng mà, A Tầm cậu rốt cuộc có nghĩ qua hay không, nếu như chỉ là ỷ lại, mình tại sao khát vọng cậu như vậy chứ
Nhìn những bức hình kia, Hạ Úc An có chút khổ sở, khó chịu của tâm lý phản ứng đến trên thân thể, làm cho nàng cảm thấy đều sắp muốn không thở nổi, suy nghĩ của Hạ Úc An sa sút, nếu như... Chỉ là nếu như, chính mình có một ngày chết đi cũng không có được Giang Tầm Y, có phải thật đáng buồn hay không chứ? Có lẽ chết là một loại giải thoát, nhưng ba mẹ của mình, hẳn là khổ sở đây.
"Con xem xong rồi." Hạ Úc An đem photo album đưa cho Trương Vân, thấy nàng chỉ lật ra hai trang liền nói xem xong rồi, Trương Vân cũng không nói gì, sau một lát, bác sĩ tư nhân đến tiêm thuốc cho Hạ Úc An, thấy Hạ Minh cũng tới, một mặt lo lắng nhìn mình, đây là lần đầu tiên, Hạ Úc An áy náy như thế, chỉ vì nàng đối mặt, là người thân nhất của mình
"Ba, mẹ, con có chút chuyện muốn nói với hai người" Sau khi bác sĩ tư nhân đi rồi, Hạ Úc An suy nghĩ một chút, vẫn là có ý định mở miệng. Kỳ thực cách nghĩ như vậy nàng sớm thì có rồi, thân thể kém hơn so với trước đây, nàng không có cách nào nói ra loại lời nói với ba mẹ nàng sẽ không kết hôn, sẽ không có con, không có bất kỳ người nào có thể kế thừa tất cả mọi thứ của Hạ gia hiện tại
Nếu đã mấy lời kia không thể nói, vậy những lời này, thì nhất định phải nói thôi...
"Chuyện gì? con nghỉ ngơi trước, đợi con tốt rồi nói cũng không vội, hôm nay ba không đi làm, luôn ở nhà bồi con" Hạ Minh thấy được dáng dấp yếu ớt của Hạ Úc An, vô tích sự đỏ cả mắt, Trương Vân cười ông ấy, nhưng cũng khó chịu lên. "Ba, mẹ, con muốn một em trai hoặc em gái, hai người còn trẻ, Hạ gia nhiều thêm một đứa con cũng được" Cho dù hai người già chuẩn bị kỹ càng, lại không nghĩ rằng Hạ Úc An sẽ bỗng nhiên nói cái này, Hạ Minh và Trương Vân vừa sợ vừa thẹn, một mực lắc đầu
"Đứa trẻ ngốc con nói cái gì chứ, ba mẹ có một đứa con như con là đủ rồi, hơn nữa chúng ta đều lớn như vậy, muốn con cái gì a" Trương Vân thấp giọng nói ra, nhưng mà họ tuổi của họ xác thực không phải rất lớn. Lúc trước Hạ Minh và Trương Vân kết hôn sớm, Trương Vân 18 tuổi thì có Hạ Úc An, năm nay cũng không quá 40 tuổi, cộng thêm thân thể được bảo dưỡng tốt, muốn có con cũng không phải việc khó
"Mẹ, con không có nói đùa, là nghiêm túc. Bộ dạng con như vậy, sau này không có cách nào quản lý chuyện của Hạ gia, sau này ba lớn tuổi, con không muốn thấy ông ấy còn ở công ty bận rộn khổ cực như vậy. Nếu có một em trai hay em gái khỏe mạnh sẽ tốt hơn, con gấp cái gì cũng không giúp được" Hạ Úc An nhẹ giọng nói ra, sau khi nàng tốt nghiệp đại học thì luôn vì nguyên nhân thân thể ở nhà an dưỡng, đến nay cũng không thể đi công ty giúp việc. Những thứ này là sự thực, nhưng Hạ Minh và Trương Vân lại không chịu lại không chịu tiếp nhận
"Đừng nói lời ngốc, con sẽ khá hơn, ba mẹ cũng không cần đứa con khác, sản nghiệp này sau này tất cả thuộc về con, con tùy thích thế nào đều được, ba mẹ không để ý cái này, chỉ muốn con khỏe mạnh" Hạ Minh nói xong, đã ra khỏi phòng, Trương Vân khi thấy ông ấy ra ngoài lén lút lau con mắt, bất đắc dĩ thở dài
"Tiểu An, con trước tiên đừng nghĩ những thứ này, nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay mẹ làm đồ ăn con thích ăn cho con"
"Ừm, cám ơn mẹ"
"Nói cái gì cảm tạ, sau này đừng với mẹ từ này"
Trương Vân nói xong, cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Úc An, nàng chậm rãi ngủ thϊếp đi, chỉ là ở trong mơ, nàng lại mơ thấy Giang Tầm Y, trong mơ Giang Tầm Y hiển nhiên ôn nhu hơn so với hiện thực, cậu ấy hôn mình, không phải chỗ khác, mà là môi, nhắc tới cũng buồn cười, ngoại trừ cưỡng hôn khi chính mình lúc trước tỏ tình, chính mình thì cũng không có từng hôn được bờ môi của Giang Tầm Y nữa, qua đi lâu như vậy, thậm chí ngay cả cảm giác nơi đó cũng phải quên rồi
Cảm thấy có một đôi tay ấm áp đang sờ trán của chính mình, Hạ Úc An mở mắt ra, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Giang Tầm Y. Cậu ấy mặc quần áo thường ngày đơn giản, ngồi ở bên ghế nhìn mình, thấy mình tỉnh lại, nhẹ nhàng xoa xoa mặt của mình
"Làm sao phát sốt rồi? Có phải là ngày hôm qua cảm lạnh rồi?"
"A Tầm... Làm sao cậu ở đây"
"Tôi gọi điện thoại cho cậu cậu không có nhận, tôi lại gọi cho bác gái, bác ấy nói cậu phát sốt, tôi không yên tâm, qua đây xem thử"
"Nga... Như vậy a, mình con cho rằng là cậu nhớ mình rồi"
Hạ Úc An thấp giọng nói ra, Giang Tầm Y cười cười, nói cô là thật sự nhớ nàng rồi, lời như vậy, cũng chỉ có hai người khi đùa giỡn sẽ nói. Thấy Giang Tầm Y thay mình xoa bóp thân thể phát đau, lại chu đáo đem nước ấm đút cho nàng, Hạ Úc An biết, mỗi lần khi chính mình sinh bệnh, Giang Tầm Y đều sẽ săn sóc gấp trăm lần so với thường ngày. Nàng hưởng thụ cái cảm giác này, thậm chí cảm thấy nếu như mỗi ngày đều có thể sinh bệnh là tốt rồi
"A Tầm, vừa rồi mình nằm mơ, mơ thấy cậu hôn mình" Hạ Úc An đưa tay kéo lấy ống tay áo của Giang Tầm Y, có chút hoài niệm nói.
"Phải không" Hiển nhiên, đề tài như vậy để Giang Tầm Y có chút bối rồi, nhìn cô không có tiếp lời, Hạ Úc An cười cười, đưa tay ôm lấy cô
"A Tầm có thể hôn mình một cái nữa hay không, chỗ nào cũng được" Nếu như nói câu nói trên là hoài niệm, câu nói này chính là mười phần làm nũng như vậy. Giang Tầm Y cúi đầu liếc nhìn gương mặt tái nhợt và con mắt bao hàm chờ mong của Hạ Úc An, trước sau không đành lòng từ chối nàng, cuối cùng vẫn là giống như khi còn bé, cúi đầu hôn lên trán của nàng. Nhưng Hạ Úc An lại kéo lấy cô, nghiêng đầu, hôn hôn khóe môi của mình
"A Tầm, cậu khi nào mới có thể hôn nơi này đây?"
Hết chương 25
Tác giả có lời bảo bối: Chương này hơi tiết lộ một chút chuyện trước kia của Hạ bức khổ và Giang thẳng vũ, chương sau còn có thể tiết lộ càng nhiều, chậm rãi nhớ lại câu chuyện trước đây của hai người. Cảm giác nhân khí của cp phụ Kim Chủ Nan Vi lần này cũng rất cao a, thấy được mọi người di tình biệt luyến tới đây, ta vô cùng vui mừng, nhảy dựng lên hài lòng~
Tiếp theo Kiều tao tao chắc sẽ login, dù sao Kiều là con gái ruột của ta, Hạ bức khổ là khuê nữ ta yêu nhất. Lưu ngôn chương trước có người nói, Hạ bức khổ còn thảm hơn Bạch Bạch, bởi vì không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, ta muốn nói, tuy Bạch trước mặt cũng không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, nhưng ta có thể chịu trách nhiệm nói cho mọi người, thời gian Hạ không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© so với Bạch còn lâu một chút. Chúng ta đi đến tính thử xem, Hạ bức khổ ở sơ trung thì yêu thầm Giang thẳng vũ, luôn yêu thầm đến bây giờ, cũng chính là nói, yêu thầm không có kết quả, vẫn là xử nữ, Hạ bức khổ đáng thương năm nay 26 tuổi, Giang thẳng vũ là 27, Kiều tao tao cũng là 27, nghĩ đến Kiều tao tao người ta từ nhỏ đã lẳиɠ ɭơ trong lẳиɠ ɭơ nghiệm qua vô số cao trào tươi đẹp, mà Hạ bức khổ cao tuổi rồi vẫn là xử nữ, có thảm hay không? A Tầm ngươi khi nào có thể hôn phía dưới của hạ bức khổ chứ?
Tuy chữ xanh của ta rất vui vẻ, nhưng mà chương này ngược chút ta cảm thấy cũng không phải hồi ức, mà là lời nói của Hạ Úc An đối với ba mẹ, là muốn bao nhiêu quyết tâm và tuyệt vọng, mới có thể làm cho một người đối với cha mẹ nói ra hi vọng họ phải muốn một đứa bé? Tình huống trước mắt của Hạ Úc An cơ bản đã đối với tương lai của mình từ bỏ rồi, cho nên nàng mới có thể đưa ra yêu cầu này. Hôm nay khi viết chương này luôn nghe một ca khúc, cảm thấy ca từ thật sự rất phù hợp tình huống bây giờ của Hạ Úc An. Cả bài hát quả thực chính là khắc hoạ nội tâm của hạ bức khổ, ca khúc là Chân Thực của Trương Huệ Muội, mọi người có thể đi nghe một chút
Ta không download hôm nay thì không đăng lên. Cẩm thấy các khuê nữ của ta đều là loại hình không yêu không điên cuồng a, sau này có thể tìm cái cơ hội đem các nàng đều tổng kết ra, xem thử ai tổn thương sâu nhất, ai dễ dàng nhất chết sớm ← mọi người: Ngươi muốn chết đúng hay không?
Cầu khen thưởng và lưu ngôn