Chương 11
Sau khi vào trung tâm thương mại đó, Trầm Thư Đường mới phát hiện trong đây cũng không phải cửa hàng như mình tưởng, mà là loại địa phương chuyên môn tạo hình và trang điểm. Đi bên cạnh Kiều Mạn Tích, eo bị cô dùng tay nhẹ nhàng vòng qua, không phải lực đạo rất lớn, để người ta cảm thấy rất thoải mái. Mắt thấy người qua đường nhìn thấy Kiều Mạn Tích đều sẽ hơi khom người chào hỏi cô, Trầm Thư Đường có thể cảm thấy được Kiều Mạn Tích thật sự là người rất lợi hại
"Làm sao vậy, Tiểu Đường Đường ngốc rồi? tối nay tôi sẽ dẫn em đi làm bộ lễ phục, đợi ngày mai dẫn em làm tóc nữa" Kiều Mạn Tích nhìn ra Trầm Thư Đường khẩn trương, xoa lấy lưng của nàng giúp nàng thả lỏng, lần nữa nghe được vũ hội, Trầm Thư Đường có chút lúng túng. Nàng không biết khiêu vũ, cũng không có bản lĩnh vũ đạo, nếu như tùy tiện đi cùng Kiều Mạn Tích, đại khái sẽ để chị ấy mất mặt chứ
"Kiều tổng, em không biết khiêu vũ, nếu không hay là chị tìm người khác đi" Trầm Thư Đường bối rối nói ra, ai biết nghe được lời của nàng, Kiều Mạn Tích chỉ là hiểu rõ cười ra
"Tôi đương nhiên biết em không biết nhảy, nếu như em biết mới là lạ, cho nên chúng ta nhanh chọn quần áo chút, tối nay em đến nhà tôi, tôi dạy em"
Kiều Mạn Tích nói xong đã bỏ mặc hồi đáp của Trầm Thư Đường, trực tiếp kéo nàng vào một cửa hàng, mặt tiền của mấy cửa hàng phía truớc rất đẹp không giống nhau, cửa hàng này không có mở đèn, chỉ có nguồn sáng, mấy nguồn sáng vỏn vẹn phát ra đó dùng để trưng bày quần áo trong tủ kính. Mặt tiền cửa hàng rất yên tĩnh, chỉ có mấy nhân viên phục vụ đứng ở một bên, nhìn mấy quần áo ở trong tủ kính được đèn chiếu sáng, Trầm Thư Đường có loại cảm giác nói không nên lời, nàng cảm thấy mấy y phục đó chắc không phải thương phẩm, mà là tác phẩm nghệ thuật của cửa hàng này
"Thích cửa hàng này không? " lúc này, thanh âm của Kiều Mạn Tích từ một bên vang lên, Trầm Thư Đường gật gật đầu, nàng thích cảm giác cửa hàng này cho người ta, thần bí, ưu nhã, đây là cảm giác bất kì một đứa con gái nào cũng khao khát, nàng cũng không ngoại lệ
"Tôi cảm thấy, tiểu Đường Đường thích hợp màu trắng hơn, nhưng luôn mặc màu trắng, vẫn cảm thấy thẫm mĩ mệt theo (*), thử xem màu đen có được không? "
(*) [1]: 审美疲劳 – aesthetic fatigue. Nôm na thì đây là một thuật ngữ trong mỹ học, biểu hiện cụ thể là đối tượng được nhắc đến đã không còn hứng thú với ‘thẫm mỹ’ (cái đẹp), cũng không sinh ra mỹ cảm mạnh mẽ nữa, thậm chí còn có vẻ chán ghét đối tượng đó.
Ánh đèn trong cửa hàng rất tối, nhờ ánh sáng hơi yếu, Trầm Thư Đường có thể nhìn thấy được Kiều Mạn Tích nhích đến rất gần, cánh môi nóng bỏng của cô dán ở bên tai mình, nhiệt khí thở ra nóng bỏng, Trầm Thư Đường chịu không nổi lùi ra sau, gật gật đầu. Vốn dĩ nàng cũng không ghét màu đen, chỉ là cảm thấy màu đen mùa hạ mặc sẽ rất nóng mà thôi, Thế nhưng nếu đã là vũ hội, chính mình chỉ cần nghe Kiều Mạn Tích thì được rồi
"Kiều tổng, nghe chị thì được"
"Được, vậy tôi nói với nhà thiết kế một tiếng, để cô ấy dẫn em đi đo vóc người, tôi tiếp theo đi giúp em chọn một đôi giày"
"Nga, được"
Nghe thấy thanh âm của Kiều Mạn Tích càng bay càng xa, sau đó chính mình thì được dẫn vào trong một căn phòng. Bổng nhiên không có người đó đi theo, Trầm Thư Đường lúc này mới phát hiện chính mình trở nên không biết làm sao. Nhà thiết kế rất yên lặng, thậm chí cũng không có nói với mình quá nhiều, đó là một nữ nhân mặc tây trang hoa văn màu tối, cô ấy thuần thục dùng thước ở trên người mình đánh giá, sau khi xong rồi, Trầm Thư Đường thì được cô ấy dẫn đến một mặt tiền khác
Bổng nhiên thấy được ánh sáng, Trầm Thư Đường có chút khó thích ứng, nàng vừa muốn xoa mắt, đã có một cánh tay khác chu đáo thay nàng che lấy hai mắt, Trầm Thư Đường biết người đến là ai, vì cổ nước hoa nhàn nhạt quen thuộc kia đã bay qua rồi. Phần cảm giác chu đáo đó để Trầm Thư Đường có loại ảo giác yêu thích, nhưng trên thực tế lại là, chính mình chỉ là người Kiều Mạn Tích bao nuôi mà thôi
"Kiều tổng, cám ơn chị" Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói ra, sắc mặt mang theo một chút đỏ ửng, Kiều Mạn Tích chỉ là véo véo mặt của nàng, xoay qua hướng đến nhà thiết kế kia
"Katherine (*), giúp ta thiết kế một bộ đỏ, giúp tiểu khả ái nhà ta thiết kế một bộ đen. Tiểu Đường Đường, vừa rồi khi đo vóc người, cô ấy không có sờ lung tung em chứ?"
(*) Katherine: dịch đúng tiếng hoa là Ca Sắt Lâm, nghe kì kì quá nên mình để tên tiếng anh, chắc sẽ sửa lại sau
Kiều Mạn Tích không đi một chút thì cảm thấy mệt rồi, cô không khách sáo ngồi ở trên sofa, lại đối với Trầm Thư Đường vỗ vỗ tay, để nàng ngồi lên chân mình, thấy người sau xê dịch bước chân từ từ đi qua, cẩn thận tỉ mỉ ngồi xuống, Kiều Mạn Tích càng cảm thấy Trầm Thư Đường đáng yêu
"Kiều, lời nhảm của ngươi càng ngày càng nhiều rồi, ta đối với nữ nhân của bạn vẫn không có hứng thú gì. Chẳng qua, cảm giác mới mẻ của ngươi lần này có thể kéo dài bao lâu đây? " nữ nhân tên Katherine cười một cái, cuối cùng không quên ở trên mặt nàng điểm một chút, tuy nghe không hiểu đối thoại của họ, nhưng Trầm Thư Đường luôn cảm thấy, đề tài là xoay quanh chính mình
"Loại cảm giác mới mẻ này cũng phải phân người, chí ít hiện tại ta chưa chơi đủ. Đúng rồi, tiểu Đường Đường, em thử xem đôi giày này" Kiều Mạn Tích nói với Katherine xong, xoay người cầm qua một đôi giày đưa cho Trầm Thư Đường, đó là một đôi giày cao gót nhìn lên thì đáng giá vô cùng, cũng là độ cao Trầm Thư Đường chưa khiêu chiến qua. Giày mũi nhọn thon dài khảm kim cương lấp lánh phát sáng, Trầm Thư Đường biết đôi giày này nhất định rất quý, nàng nghĩ nên từ chối thế nào, nhưng Kiều Mạn Tích đã đứng dậy, ngồi xổm ở bên cạnh mình
Thấy được chị ấy nắm lấy chân của mình, muốn giúp mình mang giày, cục diện như vậy để Trầm Thư Đường sợ đến xém chút nhảy lên, Kiều Mạn Tích...làm sao có thể mang giày cho mình chứ? không phải, là nữ nhân cô như vậy, làm sao có thể đích thân mang giày cho mình đây?
"Kiều tổng, đừng như vậy, tự em mang thì được rồi" Trầm Thư Đường có chút hoảng loạn nói, nàng cảm thấy chính mình không có tư cách gì để người tôn quý như Kiều Mạn Tích mang giày cho mình, càng huống hồ chị ấy đã đối với mình rất tốt rồi,chính mình lại làm sao không biết xấu hổ nhận đồ quý giá như vậy
"Tiểu Đường Đường không cho phép náo, chẳng qua mang giày mà thôi, em ngoan ngoãn ngồi yên" lời Kiều Mạn Tích nói luôn có loại cảm giác để người khó cãi lại, chị ấy rõ ràng là cười nói chuyện với mình, nhưng Trầm Thư Đường lại không cách lên tiếng phản bác nữa
Khi chân hơi lạnh được Kiều Mạn Tích nắm lấy, Trầm Thư Đường có thể rõ ràng cảm thấy được đối phương dùng lòng bàn tay nóng ấm ở trên lòng bàn chân mình sờ rồi sờ, lúc này mang giày lên. Kỳ lạ là, đôi giày này nhìn ra rất cao, nhưng sau khi mang vào lại không khó chịu, Trầm Thư Đường thận trọng đi một vòng, nhấc mắt thì phát hiện Kiều Mạn Tích đang hưng phấn hơn đánh giá chính mình, nàng ngại ngùng kéo váy một cái, sau đó thì nghe thấy Kiều Mạn Tích hài lòng nói một câu, lấy nó. Trầm Thư Đường lăng lăng nhìn theo cô và Katherine nói cái gì, sau đó thì mang theo chính mình hướng đi ra ngoài cửa
Mãi cho đến lên xe, Trầm Thư Đường vẫn là một bộ dạng không thể kịp lúc phản ứng, cho nên nói, chính mình tối nay thì không hiểu tại sao như vậy nhận lấy một đôi giày đại khái đủ để nàng ăn cơm cả đời
"Kiều tổng, giày này..."
"Làm sao? tiểu Đường Đường không thích? "
"Không phải, không phải em không thích, là em không xứng với thứ quý giá như vậy"
Trầm Thư Đường thấp giọng nói ra, nàng cảm thấy cuộc sống của mình từ sau khi gặp được Kiều Mạn Tích thì phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, nàng không biết loại thay đổi này là tốt hay xấu, lại để chính mình hoảng hốt
"Tiểu Đường Đường, em có biết làm công chúa là cảm giác gì không? tôi nghe nói mỗi một đứa con gái khi nhỏ đều từng mơ làm công chúa, của em là bộ dáng gì? "
"Em không biết" Trầm Thư Đường ăn ngay nói thẳng, nàng là một ngoại lệ, vì khi nàng rất nhỏ thì hiểu được rất nhiều, Trầm Thư Đường biết chính mình mãi mãi không có cách trở thành công chúa, cũng sẽ không hy vọng xa vời cái loại chuyện không thực tế đó
"A, xem ra cuộc sống hằng năm của tiểu Đường Đường thật sự rất vô vị, sẽ không tự an ủi, cũng không từng ảo tưởng chính mình là công chúa, Kiều Mạn Tích nhẹ cười nói ra, nghe cô đem tự an ủi bày ở bên miệng, Trầm Thư Đường đỏ mặt nhìn tài xế đang chạy xe ở trước mặt, cũng may tài xế cũng không có chú ý được, lúc này mới thở phào một hơi
"Kiều tổng, chuyện này cùng với công chúa có liên quan gì sao?"
"Có a, tất nhiên có. Tôi hy vọng em có thể hiểu, được bao nuôi là ý nghĩa gì, em được tôi bao nuôi, em có tất cả quyền lợi ngang bướng yêu cầu bất cứ đồ tôi cho em. Giày, quần áo, túi xách, thậm chí nhà xe, những chuyện này em có thể tìm tôi muốn, sở hữu chi tiêu của em cũng không cần tiết kiệm. Nếu em đã nói không có ảo tưởng làm qua công chúa, vậy ở bên cạnh tôi, thì trở thành công chúa chân chính được rồi"
Thanh âm của Kiều Mạn Tích nhẹ nhàng trước sau như một, dường như đang nói chuyện vô nghĩa, nhưng mang cho Trầm Thư Đường chấn động lại không phải một chút. Nàng chưa từng nghĩ qua lời bá đạo như vậy sẽ từ trong miệng một nữ nhân nói ra, càng không ngờ một nữ nhân nói với mình. Trong lòng có rung động và ấm áp nói không ra, thấy Kiều Mạn Tích nói xong thì dựa ở trên vai mình nói chị ấy đói rồi, Trầm Thư Đường chịu không nổi ôm lấy cô, siết sao kéo lấy gốc áo của cô
"Kiều tổng, chị muốn ăn cái gì, em trở về làm cho chị"
"Tôi muốn ăn đồ ăn không dầu, thịt không tanh, bánh kem không ngọt"
"Được"
"Tiểu Đường Đường đều có thể làm cho tôi? không cho phép gạt tôi"
"Ân, không gạt chị"
Hai người một đường nói chuyện, cứ như vậy kéo dài đến nhà, lần nữa vào trong nhà Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường phát hiện chỗ này xác thực nguyên liệu gì cũng có, còn về ba cái yêu cầu kia của Kiều Mạn Tích, nàng biết là làm khó, lại cũng hoàn mỹ làm ra
Đồ ăn không dầu, vậy thì dùng nước nấu, cộng thêm sốt mayonaise. Thịt không tanh càng đơn giản, đối với trù nghệ của Trầm Thư Đường mà nói không có bất kì khó khăn nào, còn bánh kem không ngọt, nàng chỉ là hơi thêm chút cafe, thì làm thành bánh kem cafe hơi có chút vị đắng, nhìn đến Kiều Mạn Tích ngẩng người nhìn ba loại đồ ăn này, Trầm Thư Đường lần đầu tiên có loại cảm giác để đối phương chịu mệt
"Tiểu Đường Đường hư rồi, đợi chút nữa ăn, tôi sẽ dạy em khiêu vũ" Kiều Mạn Tích trước giờ đều là nói gió thì mưa, muốn cái gì thì phải làm cái đó, thấy cô bổng nhiên buông đũa xuống, mở âm nhạc kéo lấy chính mình đứng trong phòng khách rộng mở. Âm nhạc là một bài nhạc tiếng anh rất ám muội, ca từ và giọng hát rất gợi cảm, thích hợp đêm khuya một mình nghe. Kiều Mạn Tích chủ động yêu cầu dẫn đầu nhảy, Trầm Thư Đường dựa theo bước nhảy của cô, hai người ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng vặn vẹo
Trầm Thư Đường học sự việc rất nhanh, mà khiêu vũ cũng như thế, chỉ là thỉnh thoảng vẫn lầm lỗi, thì đạp trúng chân của Kiều Mạn Tích, hai người đều là chân không, đạp ở phía trên cũng không đau, nhưng Kiều Mạn Tích mỗi lần bị mình đạp trúng, đều sẽ hừ hai tiếng ân ân a a, theo thời gian, Trầm Thư Đường cảm thấy thanh âm này có chút án muội, cũng càng thêm chú ý sẽ không đạp trúng cô
"Kiều tổng, em hình như học được một chút rồi" Trầm Thư Đường có chút thỏa mãn nói ra, niềm vui học được một thứ treo ở trên mặt nàng, nàng cũng quên đi khẩn trương bình thường, ngẩng đầu nhìn thẳng Kiều Mạn Tích. Ánh đèn sau lưng chiếu xuống, để mặt của Kiều Mạn Tích có chút mơ hồ, lại cũng không ảnh hưởng sự xinh đẹp của gương mặt kia
Trầm Thư Đường bất luận nhìn bao nhiêu lần, đều sẽ cảm thấy Kiều Mạn Tích là một con người xinh đẹp đến quá mức. Gò má nhỏ mà trắng nõn, trơn mịn đến giống như da thịt hai mươi tuổi. Vì khiêu vũ, tóc của cô đều gom lại ở sau ót, dùng một cái kẹp kẹp lấy, không có mái tóc che đậy, để ngũ quan của cô càng rõ ràng càng xinh đẹp. Hai mi mắt đẹp đến quá mức, đồng tử khác với màu đen mà là màu xanh thẫm ngậm nụ cười nhìn mình, rãi rắc ý vị câu người
"Tiểu Đường Đường tại sao phải dùng một loại ánh mắt rất muốn ăn sạch tôi nhìn tôi? "
"Em chỉ là cảm thấy, Kiều tổng chị rất thần kì"
"Phải không? nhưng mà tôi trái lại cảm thấy tiểu Đường Đường càng thần kì đó. Kỳ thực...em không chỉ có thể nhìn, thỉnh thoảng chủ động ăn sạch tôi một lần, cũng được"
Hết chương 11
Edit: Cp phụ của tui chưa lên sàn nữa. Hic. Cầu like cầu cmt cho thêm chút động lực