Kim Chủ Nan Vi

Chương 136: (Cp phụ) Mình yêu cậu, nhưng mình không cần cậu nhớ tới mình

Chương 136: Mình yêu cậu, nhưng mình không cần cậu nhớ tới mình

Tuy nói Giang Tầm Y và Hạ Úc An đã sớm cùng giường cùng gối qua vô số lần, nhưng loại hai người đều trần tru*ồng ôm lấy đối phương tỉnh lại vẫn là một lần đầu. Giang Tầm Y tỉnh sớm hơn Hạ Úc An, cô mở mắt thì thấy được người này ở trong l*иg ngực của mình ngủ an ổn, trên xương quai xanh và cổ của nàng in dấu vết chính mình tối hôm qua không cẩn thận lưu lại, mềm mại trước ngực dựa sát chính mình, để Giang Tầm Y mặt đỏ lên

Cô còn nhớ tối hôm qua Hạ Úc An ở dưới thân chính mình mê hoặc đẹp đẽ, đó là dáng vẻ chính mình chưa từng thấy, đẹp đến để Giang Tầm Y động lòng mê say. Cô phát hiện, thì ra chính mình trước đây cư nhiên lãng phí tài nguyên lâu như vậy, rõ ràng bên người chính là báu vật Hạ Úc An như vậy, chính mình không hiểu được quý trọng. Giang Tầm Y nghĩ như thế, cô nhìn giữa ngón tay lưu lại một tia đỏ sẫm, không nhịn được đem Hạ Úc An ôm càng chặt hơn, vào lúc này, Hạ Úc An cũng chầm chậm tỉnh lại

“A Tầm, cậu ôm quá chặt rồi” Hạ Úc An nhỏ giọng nói qua, mới vừa tỉnh lại thanh âm nàng còn có chút khàn khàn, thêm vào tối hôm qua lại nói quá nhiều lời, dùng sức mạnh của cuống họng quá nhiều, lúc này còn lưu lại một chút gợi cảm. Giang Tầm Y sờ sờ eo của nàng, nhẹ giọng hỏi nàng có đau hay không, biết cô nói chỗ nào, Hạ Úc An sắc mặt đỏ lên, ở trong lòng cô lắc đầu một cái

“Vậy mình đi làm bữa sáng cho cậu” Giang Tầm Y nói xong đã xuống giường, thấy được cô ngại ngùng đưa lưng về phía chính mình mặc quần áo, Hạ Úc An cười cười, nằm ở trên giường chậm rãi nhắm mắt lại. Hạ Úc An đột nhiên cảm giác thấy, vận mệnh đối với nàng cũng không tính là mỏng, tất cả nguyện vọng kiếp này của nàng, tựa hồ chỉ có một chuyện không thể thực hiện, đó chính là để Giang Tầm Y yêu chính mình, nhưng cho dù không có, nàng cũng sống rất tốt

Ba mẹ rất yêu nàng, biết rõ mình không thể hồi báo cái gì cho họ, nhưng vẫn là trước sau như một quá mức đối tốt với mình. Còn có A Tầm, có thể gặp được cậu ấy, ở chung với cậu ấy, trở thành bạn của cậu ấy, hiện tại cũng đem thân thể cho cậu ấy rồi, những thứ này đều quá mức mỹ hảo rồi. Đây là một mộng cảnh đối với mình mà nói không viên mãn lại rất viên mãn, hiện nay, nàng đã thỏa mãn rồi

Hạ Úc An cười xuống giường, nàng hóa trang tinh xảo, mặc quần áo chính mình thích nhất ra khỏi phòng. Giang Tầm Y vừa nhìn thì nhìn ra Hạ Úc An hôm nay so với thường ngày trang điểm đều phải đẹp đẽ, cô không nhịn được đi tới muốn hôn Hạ Úc An, lại bị người sau lách mình né tránh, Giang Tầm Y mờ mịt nhìn nàng, Hạ Úc An chỉ gõ gõ môi, Giang Tầm Y sáng tỏ, biết nàng là mới vừa thoa son môi, cũng dừng lại ý nghĩ hôn môi

“A Tầm, mình dự định cùng mẹ còn có Dụ Lâm ra ngoài dạo chút, có thể phải rời khỏi một trận” Hạ Úc An chợt nói tới chuyện này, Giang Tầm Y hơi sững sờ, cô đúng là không nghĩ tới Hạ Úc An có ý định này, nghĩ đến muốn cùng người này có một trận không gặp, Giang Tầm Y luôn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ. Thậm chí có loại kích động muốn xin nghỉ cũng đi theo, nhưng nghĩ đến Hạ bá mẫu họ một nhà ra ngoài có lẽ là muốn đơn độc đi chơi, chính mình nếu như cũng theo tựa hồ cũng không quá tốt, hơn nữa bệnh viện có cho nghỉ hay không cũng là chuyện khác

“Vậy các người chơi vui vẻ chút” Giang Tầm Y không quá cam tâm nói, Hạ Úc An nghe xong, nặn ra một nụ cười. Bữa sáng hôm nay Hạ Úc An ăn đến rất chậm, nghe được nàng nói với mình không cần cô tiễn, Giang Tầm Y gật đầu nói được, thay quần áo chuẩn bị rời khỏi. Nhìn cô muốn quay người ra ngoài, Hạ Úc An do dự một hồi, vẫn là không nhịn được đi tới, kéo tay cô

“A Tầm, mình yêu cậu” Hạ Úc An dùng nổ lực lớn nhất cuộc dời nàng cười ra, nàng ôm Giang Tầm Y, lại từ từ đẩy ra, lại vuốt ve bờ vai của cô không muốn buông ra. Có lẽ đây là một lần cuối cùng thấy được người này rồi chứ? Ôn nhu của cô, chu đáo của cô, dáng vẻ lúc nghiêng đầu khó xử của cô, khi cô cười lên cho chính mình cảm giác an tâm. Dung mạo của cô, nhiệt độ cơ thể của cô, mùi vị của cô, tất cả của tất cả của cô, sau hôm này, chính mình thì cũng nhìn không thấy nữa rồi

Địa phương không có Giang Tầm Y, có lẽ sẽ là một vực sâu không đáy rất lạnh rất tuyệt vọng, không có người nhà, cũng không có người nàng yêu nhất. Nhưng mà không sao, nơi nào đều là giống nhau, nàng đã rất mệt rồi, ở nơi đó không cần phải nữa ngụy trang nụ cười nữa, càng không cần duy trì tôn nghiêm bé nhỏ không đáng kể của nàng nữa. Nàng có thể bỏ xuống tất cả phòng bị, vĩnh viễn ngủ say đi

“Úc An, mình cũng yêu cậu” Giang Tầm Y biết tối hôm qua tỏ tình của chính mình có lẽ Hạ Úc An không nghe rõ, cho nên cô lại một lần nữa mở miệng. Hạ Úc An nghe xong hơi hoàn hồn, nàng cảm thấy mũi có chút đau nhức, rõ ràng nghe được Giang Tầm Y tỏ tình chính mình nên là mừng rỡ như điên, nhưng vì cái gì… Tại sao trong lòng có chỉ là khó chịu, có lẽ biết được chân tướng mới có thể không tin, bởi vì không tin, mới sẽ thống khổ thôi

“A Tầm, thật xin lỗi” Hạ Úc An biết, mình không phải là lần đầu tiên nói ba chữ này với Giang Tầm Y, nàng đã từng nói xin lỗi với cô, nhưng vì chính mình không cách nào coi cô là bạn bè. Mà xin lỗi sau đó, là nàng không có cách nào không đi thương tổn tới mình, chỉ có thân thể đau đớn, mới có thể để nàng quên đi quyến luyến đối với Giang Tầm Y. Mà bây giờ, lần xin lỗi này, là chính mình cuối cùng muốn để cô thương tâm rồi

Xin lỗi A Tầm, làm lỡ thời gian của cậu lâu như vậy, mình cuối cùng phải ở trong ấn tượng của cậu lưu lại một đoạn hồi ức khó chịu nhất. Có lẽ cậu sẽ khổ sở một trận, nhưng xin đừng tự trách, người nên nói xin lỗi, xưa nay đều là mình

“Úc An? Làm sao vậy?” Giang Tầm Y mẫn cảm nhận ra được Hạ Úc An khác thường, cô luôn cảm thấy người này hôm nay rất khác thường, để cô bất an lại khó chịu

“Không có gì, A Tầm, cậu sắp bị muộn rồi, mau đi đi” Hạ Úc An nở nụ cười, đẩy Giang Tầm Y có chút tính trẻ con đem cô đẩy ra cửa. Khi cánh cửa bộp một tiếng đóng lại, Hạ Úc An chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng người Giang Tầm Y rời đi, nhắm mắt lại

Hạ Úc An ở sau khi Giang Tầm Y đi rồi viết mấy bức thơ, một bức là cho ba mẹ, một bức khác là cho Trầm Thư Đường, còn có một bức vốn là viết cho Giang Tầm Y, sau khi nàng viết xong rồi lại xé đi. Làm tốt những thứ này, Hạ Úc An đem tất cả đồ vật của mình đựng ở vali, lái xe trở lại căn nhà trước đó nàng mua. Đó là căn phòng lúc trước nàng không ở cùng Giang Tầm Y luôn ở, tháng ngày nàng thống khổ nhất, đại khái đều là ở đây vượt qua, chọn ở đây kết thúc tất cả, có lẽ là địa phương không tệ

Ở trong nhà đi một lúc, Hạ Úc An dùng tay sờ qua những đồ dùng trong nhà kia, lại lật ra mấy quyển bức ảnh thật dày thuộc về Giang Tầm Y ở chỗ đó, Trong hình không chỉ có dáng dấp bây giờ của cô, còn có dáng vẻ khi cô còn bé. Nhìn ảnh chung của hai người, Hạ Úc An cười nhạt. Nàng từ trong túi móc ra cái hộp chính mình mang đến, ở trong đó xếp gọn hai cái nhẫn, một chiếc giống như chưa bao giờ động tới an ổn đặt ở trong đó, mà một chiếc khác xuyên ở trên một sợi dây chuyền

Đây là quà noel nàng đã từng mua cho Giang Tầm Y, một chiếc tặng cho Giang Tầm Y, từ đầu đến cuối được nàng đeo vào trên cổ, một trận lúc trước mới lấy xuống, mà chiếc kia của chính mình, nàng chờ đợi Giang Tầm Y đeo lên cho chính mình, nhưng bây giờ, có lẽ cũng không chờ được nữa rồi. Nhìn hai chiếc nhẫn kia một hồi lâu, Hạ Úc An lại đem rất nhiều thứ trong rương hành lý lấy ra, bên trong có một ít y phục của nàng, nhiều hơn, là lễ vật Giang Tầm Y đã từng tặng nàng

Khăn choàng, đồ trang sức, ngay cả một ít thiệp chúc mừng khi còn bé nàng đều còn giữ. Nàng từng nói, những thứ này là bảo vật quý giá nhất của nàng, cho dù là chết, nàng cũng phải mang vào mộ phần

Đem những thứ đồ này từng cái bày ra xong, Hạ Úc An đem chiếc nhẫn thuộc về mình đeo trên tay, lại đem chiếc nhẫn của Giang Tầm Y đeo vào trên cổ. Nàng lấy ra dao nhỏ trong túi, tiến vào phòng ngủ đem cửa phòng khóa trái, lại chậm rãi nằm xuống. Hạ Úc An biết cách làm của mình rất nhu nhược, cũng sẽ để quá nhiều người vì nàng khổ sở thương tâm. Thế nhưng, nàng thật sự mệt rồi, nàng đã không muốn để mọi người và Giang Tầm Y bịa đặt mộng cảnh giả tạo và lời nói dối vì nàng nữa, cũng không muốn nổ lực đi vui vẻ, đi cười nữa. Nàng đã không có khí lực chống đỡ cái gì nữa, chỉ có kết thúc như vậy, mới là kết quả tốt nhất đối với nàng

Nghĩ như thế, Hạ Úc An dùng sức, lưỡi dao chậm rãi ở trên cổ tay rơi xuống, vết thương lần này rất sâu, máu tươi cơ hồ là lập tức liền đem toàn bộ tay của nàng nhuộm đỏ. Cảm giác huyết dịch lưu động rõ ràng mà đau đớn, loại đau đớn này cũng không để Hạ Úc An cảm thấy khó chịu, trên thực tế, loại này nàng đã quen rồi. Khi ý thức dần dần tiêu tan, Hạ Úc An cười lên, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt

A Tầm, mình không có để lại một bức thư cho cậu, là bởi vì mình không muốn lưu lại đồ vật gì để cậu hoài niệm mình. Mình yêu cậu, nhưng mình không cần cậu nhớ tới mình

Hết chương 136

Tác giả có lời bảo bối: Đã trải qua nhiều như vậy, Hạ bức khổ cuối cùng nghênh đón một khắc ép khổ nhất trong đời của nàng, ngược đối với nàng, cuối cùng từ đầu chương đến chương 136 trước mắt, triệt để kéo xuống màn che…Thân là một bức khổ nhất trong tất cả khuê nữ của ta, Hạ bức khổ dùng tính mạng của nàng hoàn thành lý giải và hàm nghĩa chân chính của mọi người đối với bức khổ. Có bảo bảo lưu ngôn nói chán ghét Hạ bức khổ như vậy, cảm thấy nàng quá giày vò rồi. Kỳ thực cũng không phải như vậy, mà là Hạ bức khổ bị đè nén quá lâu, mà nàng vốn là có bệnh trầm cảm, tuy cá nhân ta không có thế nhưng nghe nói người loại bệnh này, sẽ đem một ít chuyện mở rộng vô hạn, huống chi là chuyện luôn thương tổn nàng, nhiều lần dằn vặt nàng, cuối cùng làm cho nàng triệt để mệt mỏi, cũng lại không tiếp tục kiên trì được, lựa chọn dùng phương pháp như vậy kết thúc chính mình

Kỳ thực nếu như chuyện như vậy phát sinh ở trên thực tế, mà Giang Tầm Y cũng không có thật sự yêu nàng, ta kỳ thực cũng sẽ cảm thấy, Hạ Úc An sống như vậy so với chết thống khổ hơn nhiều. Chết đối với nàng mà nói kỳ thực là một loại giải thoát, cho nên nàng lựa chọn phương thức như thế, kỳ thực có thể lý giải. Toàn bộ kỳ thực cũng không ngược, mà khi chính ta viết cũng cảm giác trái lại đối với Hạ bức khổ mà nói là giải thoát như vậy, mà duy nhất để ta khổ sở, có lẽ chính là câu cuối cùng rồi. Tuy ta yêu ngươi, thế nhưng ta đã không cần ngươi nhớ tới ta. Câu nói này có chút quấn lấy lòng

Ta cảm giác chương này kết thúc ta sẽ thu được thật nhiều lưỡi dao, nhưng mà hậu kỳ ta cũng sẽ ngược Giang thẳng băng, các ngươi đừng quá kích động

Edit: Vì đam mê ngược tui đành phải xách xe chạy đi mua chuột con vậy kaka