Chương 68: Trầm đại lão bản
"Lão bản, đây là bản thảo thiết kế mới nhất, bản mẫu và vật liệu xây dựng cần cô xem qua" Sáng sớm chủ nhật, đối với rất nhiều nhà đi làm mà nói là thời gian nghỉ ngơi hiếm thấy, nhưng đối với Trầm Thư Đường mà nói, lại cùng với bình thường không khác nhau gì cả. Nàng uống một hớp cafe, đối với thư ký nói cám ơn, sau đó mở ra văn kiện có tới một cm
Trầm Thư Đường tỉ mỉ, xem đồ vật nhanh mà nhớ tới chính xác, nội tuyến không có vấn đề gì, ngoại trừ một ít phương diện chi tiết nhỏ cần cải biến, cái khác cũng được. Nghĩ như thế, Trầm Thư Đường bấm điện thoại nội tuyến
"Lão bản, có chuyện gì không?"
"Làm phiền để Duệ Kỳ đến phòng làm việc của ta một chuyến, ta có chút chuyện hỏi cô ấy"
"Vâng"
Điện thoại cắt đứt không bao lâu, Duệ Kỳ đã tới văn phòng của Trầm Thư Đường, hai người là bạn học thời đại học lúc trước, cũng coi như là đang có quan hệ bạn bè. Hai năm trước nàng ấy nghe nói Trầm Thư Đường tự mình tạo dựng phòng làm việc, cũng là theo gia nhập. Hiện tại Trầm Thư Đường là cấp trên của nàng ấy, đương nhiên giao tình của hai người trong âm thầm vẫn là tốt giống như trước
"Trầm đại lão bản, nghe nói cô tìm tôi?" Duệ Kỳ cười đi tới, nghe được nàng đối với mình xưng hô, Trầm Thư Đường đưa tay để nàng ấy ngồi xuống, lại để cho trợ lý rót ly cafe cho nàng ấy
"Duệ Kỳ, ở riêng tư cậu trực tiếp gọi tên của mình là được rồi. Mình là muốn cùng cậu nói chuyện vấn đề cố cục thiết kế lần này, chỗ này toàn thể đều là kiến trúc nhà nghèo, mình cảm thấy bố cục tận lực đừng quá phức tạp, tránh khỏi vật liệu xây dựng không cần thiết tập trung vào, tiết kiệm một ít thành phẩm không cần"
Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói ra, thanh âm trầm ổn mang theo vài phần ấm áp, Duệ Kỳ khởi đầu vẫn có thể nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, nhưng đến sau đó, lại dần dần đi thần rồi. Ba năm qua, biến hóa của Trầm Thư Đường lớn đến mức kinh người, làm bạn bè của nàng, Duệ Kỳ cơ hồ là nhìn tận mắt Trầm Thư Đường thay da đổi thịt
Nàng ấy không biết ở sau học kỳ 3 ĐH Trầm Thư Đường xảy ra chuyện gì, vào lúc ấy tất cả mọi người vội vàng thực tập, cách rất lâu mới đến trường học một lần. Nhưng mà lâu không gặp gặp lại, Trầm Thư Đường lại gầy thành một cái khung xương. Trên mặt nàng không còn nụ cười, tóc thật dài che lấy nửa gương mặt, mắt trái bọc lại băng gạc, cả người như là một trận gió to đến là có thể đem nàng thổi đổ
Duệ Kỳ hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng một câu nói một câu nói cũng không chịu nói, sau đó nghe nói nàng rời khỏi Hắc Giác, được người giới thiệu đi tới một nơi khác thực tập, hai người cũng là ròng rã một năm không gặp, lần nữa thấy được Trầm Thư Đường, nàng trở nên so với trước đây còn muốn trầm mặc, rõ ràng trên mặt khôi phục nụ cười, nhưng nụ cười đó lại mãi mãi không bằng trong mắt
Nàng rất ưu tú, điểm này Duệ Kỳ vẫn luôn biết, cho nên sau khi Trầm Thư Đường nói muốn thành lập phòng làm việc của mình, Duệ Kỳ không có nửa điểm do dự liền gia nhập theo. Phòng làm việc nho nhỏ thành lập ban đầu gặp phải không ít phiền phức, tiền bạc quay vòng, nhân tài thiếu hụt, bao gốm vấn đề giao thiệp, mỗi một cái đều là chỗ khó. Nhưng Trầm Thư Đường không từ bỏ, nàng lại như cái cuồng công tác, đem tất cả thời gian và tinh lực đặt ở phía trên này, cộng thêm trợ giúp của mấy người, phòng làm việc cũng coi như đứng vững vàng bước chân, mà một cách thiết kế của Trầm Thư Đường đề ra cũng ở trong giới dần dần kiếm ra một chút thành tựu
Mấy năm qua đi theo bên người Trầm Thư Đường, Duệ Kỳ đem biến hóa của nàng nhìn ở trong mắt. Nữ sinh anỳ đã từng yên tĩnh cũng không quá tự tin, đã từ từ biến thành nữ nhân tự tin mà cường đại. Người này mỗi lần nghiêm túc đều sẽ tiến vào trạng thái không coi ai ra gì, lại như vào giờ phút này, nàng ăn mặc áo sơmi màu trắng, bởi vì quá nóng liền đem ống tay kéo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn và vóng tay màu đỏ đơn giản trên cổ tay
Tóc dài màu nâu mộc bị nàng kẹp ở sau tai, trên vành tai là một viên kim cương màu trắng thiện lương, gò má đẹp đẽ ở dưới chiếu sáng trắng nõn đến phản quang. Bờ môi nàng qua lại khép mở, phát ra âm thanh dễ nghe, thỉnh thoảng suy nghĩ đến một ít chỗ khó lại sẽ đem bờ môi nhếch lên, trên mặt dịu dàng lộ ra một chút nghi hoặc. Có lẽ là chú ý tới mình vẫn không trả lời, Trầm Thư Đường ngẩng đầu lên nhìn chính mình, Duệ Kỳ giật mình tự mình sửng sốt, vội vàng lúng túng tằng hắng một cái
"Xin lỗi mình thất thần rồi" Duệ Kỳ bất đắc dĩ nói, Trầm Thư Đường nghe xong cũng không giận, nếu như nói mấy năm qua này nàng duy nhất không thay đổi, có lẽ chính là chỗ tốt tính này đó
"Nói chung, mình là nói cậu tốt nhất đem bố cục đổi một chút, chỗ này đổi thành như vậy sẽ khá tốt." Trầm Thư Đường cầm bút lên, trên giấy tùy tiện vẽ mấy cái, Duệ Kỳ liếc nhìn, phát giác xác thực bố cục của Trầm Thư Đường càng tốt hơn một chút
"Ừm, mình đổi tốt cho cậu, còn có, cậu gần đây có phải là nên cho chính mình xin nghỉ phép? Mình mấy ngày trước liền nghe tiểu Ức nói muốn cậu đi thăm em ấy, cậu coi như cho mình nghỉ phép không tốt sao?" Nói xong chuyện công, Duệ Kỳ không nhịn được muốn cho Trầm Thư Đường cuồng công việc này giải lao mấy ngày, cũng tốt để những người này bọn họ nghỉ ngơi một chút
"Mình không cảm thấy mệt" Nghe Duệ Kỳ để cho chính mình nghì phép, Trầm Thư Đường nhẹ giọng trả lời. Bỗng nhiên, đầu đã bị nhẹ nhàng vỗ xuống, Trầm Thư Đường ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không hiểu Duệ Kỳ làm sao bỗng nhiên tự vỗ chính mình
"Trầm lão bản, cô không mệt chúng tôi cũng mệt mỏi a, cô không cho chúng tôi nghỉ phép nữa, chúng tôi thật sự sẽ khiếu nại cô là xí nghiệp hắc tâm"
Duệ Kỳ đùa giỡn nói ra, kỳ thực Trầm Thư Đường cũng chẳng qua để họ hôm nay tăng ca một ngày mà thôi. Người trong phòng làm việc này đều là người trẻ tuổi, bọn họ cũng đều cùng Trầm Thư Đường hòa hợp. Ngoại trừ lương hợp lý ra, Trầm Thư Đường tuyệt đối là lão bản tốt nhất, không chỉ có cuối năm thưởng nhiều, bình thường còn có thể mua rất nhiều thứ khao bọn họ, cho dù thỉnh thoảng có tăng ca, cũng đều là một bộ dáng dấp không đến oán giận. Dù sao lão bản dung mạo xinh đẹp như Trầm Thư Đường như vậy lại tính tình tốt, thực sự là quá khó rồi
"Xin lỗi, mình... Tuần sau cho các cậu nghỉ phép, lần này là bất ngờ" Trầm Thư Đường hôm nay yêu cầu đi làm cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao nhà xưởng bên kia cho thời gian cũng rất căng. Nói tới chuyện Trầm Ức muốn chính mình đến thăm em ấy, kỳ thực Trầm Thư Đường đã nghe không ít lần, nhưng chưa mỗi lần nàng đều là không có thời gian, công việc quá bận làm lý do từ chối
"Bỏ đi, cũng không phải thật sự muốn cậu cho nghỉ, chúng tôi a, là sợ cậu quá cực khổ, nếu như lão bản ngã rồi, chúng tôi đi nơi nào tìm việc làm a" Duệ Kỳ nói xong, quay người đi rồi, nhìn nàng ấy rời khỏi, Trầm Thư Đường xoa xoa bờ vai ê ẩm, từ trên ghế làm việc ngồi dậy đứng ở một bên ban công, an tĩnh nhìn xe cộ lui tới dưới lầu
Nàng lật ra hình ảnh trong điện thoại Trầm Ức gần đây gửi cho mình, em ấy vẫn là đầu tóc ngắn kia, có lẽ vì truy đuổi trào lưu, nhuộm một màu xám bạc. Nhìn em ấy và mẹ Trầm dựa vào nhau, trước mặt là bánh kem, Trầm Thư Đường cười nhạt, dùng tay nhẹ nhàng vuốt hai người trong hình. Năm đó, sau khi nàng và Kiều Mạn Tích tách ra, Trầm Thư Đường sinh bệnh một trận
Một trận từ tâm mà đến, một cơ thể kiệt sức, nàng nằm bệnh viện một tháng, mắt trái chịu phải vật không bén đập nặng, làm mấy lần phẫu thuật mới chữa trị, nhưng buổi tối hơi tối một chút sẽ không thấy rõ đồ vật. Ngoài ra, thời gian dài suy nhược tinh thần làm cho nàng gầy thành da bọc xương, Trầm Thư Đường không nói cho mẹ Trầm chính mình bị bệnh, nàng chỉ là nói với Trầm Ức, để em ấy đến chăm sóc chính mình mấy ngày
Trầm Thư Đường chưa quên em gái mình sau khi thấy được chính mình, em ấy xưa nay đều rất ít khóc ở trong l*иg ngực của mình khóc đến như đứa bé. Em ấy kêu để cho mình đừng chết, để cho mình tỉnh táo, Trầm Thư Đường biết mình không thể khóc, nhưng mắt phải vẫn là không ngừng tràn ra nước mắt. Nàng biết mình không phải tỷ tỷ đạt tiêu chuẩn, lại đem em gái mình làm khóc. Kiều Mạn Tích không cần nàng nữa, thế nhưng nàng còn có em gái và mẫu thân, hai người kia, mãi mãi cũng sẽ không không cần chính mình
Sau khi khỏi bệnh rồi, Trầm Thư Đường xuất viện, họ một nhà rời khỏi nhà Kiều Mạn Tích cho, Trầm Thư Đường cũng không có cần xe của Kiều Mạn Tích. Họ chuyển về nhà nhỏ lại ấm áp kia, Trầm Thư Đường vốn muốn đem tiền Kiều Mạn Tích cho mình trả lại, nhưng mà nghĩ đến Trầm Ức và mẹ Trầm, Trầm Thư Đường làm một quyết định
Nàng dùng tiền của Kiều Mạn Tích, đem Trầm Ức đưa đi Canada học, cũng để mẹ Trầm đi cùng Trầm Ức, cũng dễ có thể chăm sóc lẫn nhau. Mà chính mình thì ở lại trong nước, Trầm Thư Đường nỗ lực làm việc, may mà vận may của nàng còn không phải quá kém. Trương Tề đồng ý trợ giúp chính mình, hắn giới thiệu cho mình những nơi khác, Trầm Thư Đường cũng an tâm ở nơi đó thực tập một năm
Đoạn thời gian lúc trước nằm viện đó, nàng và Hạ Úc An thành bạn bè, Trầm Thư Đường sau đó có thể thành lập phòng làm việc, đem phòng làm việc từng bước mở rộng, cũng là dựa vào Hạ Úc An hỗ trợ. Vào lúc đó, Trầm Thư Đường đột nhiên cảm giác thấy mình cũng không có rất thảm, nàng còn có người nhà, còn có bạn bè, bây giờ tất cả đối với nàng mà nói, đã là đủ rồi
Đến lúc tan việc, Trầm Thư Đường và người của công ty nói lời từ biệt, đến bãi đậu xe lái xe. Trên đường nàng nhận được một cú điện thoại, nhìn tên trên màn ảnh, Trầm Thư Đường nhếch miệng, lộ ra nụ cười rất ít sẽ lộ ra ở hiện tại
"A Đường, tôi ở trước cửa nhà cậu" Điện thoại mới vừa thông, đối mặt thì truyền tới một giọng nữ dịu dàng, sau khi nghe được Trầm Thư Đường gật gật đầu, không khỏi nhanh hơn tốc độ xe, nàng ở siêu thị gần nhà mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, bước nhanh mang theo lên thang máy. Khi nàng đi tới cửa, liếc mắt liền thấy được người đang ở trước ngưỡng cửa nhà mình
Nàng ấy hôm nay mặc một thân váy liền áo màu trắng, bên ngoài là áo khoác dệt len màu lam nhạt, người này luôn luôn yêu thích màu nhạt, mà màu nhạt cũng càng vừa làn da của nàng ấy. Thấy được chính mình trở về, nàng ấy quay đầu lại cười cười, Trầm Thư Đường cũng cười nghênh đón
"Xin lỗi, đợi rất lâu chứ?"
Hết chương 68
Edit: chương sau gặp Kiều tao tao rồi