"Chính là không cùng điện hạ làm phu thê, trong lòng nàng sẽ không có điện hạ sao?"
Quân Dao tránh ra một chút, để Hán Vương ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ngồi trên một cái giường nhỏ, hai người ngồi quỳ chân, cũng không chê chen chúc. Hán Vương ngồi xuống, đoan đoan chính chính mà đưa tay đặt trên đầu gối, lộ ra chút bất an.
Lúc trước nàng không nghĩ tới chuyện lấy Quân tỷ tỷ, là rất dễ dàng, chỉ cần cùng một chỗ với nàng ấy, làm cái gì cũng đều cao hứng, nhưng mà cái ý nghĩ kia trỗi dậy, nàng liền không thể vừa ý như trước nữa, hay chấp nhất với tâm Quân tỷ tỷ, suy đoán trong lòng nàng, có phải cũng có nàng không.
Đều oán Quốc tướng, Hán Vương âm thầm oán giận, nàng vẫn thích dễ dàng như trước.
"Điện hạ muốn thành hôn?" Quân Dao lại hỏi.
Hán Vương trong nháy mắt dựng lỗ tai lên, gật đầu, chân thành nói: "Ta lớn rồi, người trưởng thành phải thành hôn." Dứt lời, ánh mắt cực kỳ tha thiết mà nhìn Quân Dao.
Quân Dao cố nén cười, hỏi lại: "Điện hạ đã có người trong lòng rồi sao?"
Hán Vương lập tức đỏ mặt, không dám tiếp tục nhìn Quân Dao nữa, ánh mắt tự do, không biết rơi xuống nơi nào mới thỏa đáng, lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Nàng nhất quán đều là có tâm tư gì đều hiện lên trên mặt, Quân Dao lúc trước cho rằng điện hạ đơn thuần, sẽ không giấu giếm, nhưng mà mới vừa nghe lời nói của nàng ở trên điện, lại biết điện hạ mặc dù đơn thuần, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu. Nàng ấy chỉ là đối với nàng không đề phòng, cái gì đều nguyện nói cho nàng biết, cái gì cũng không giấu nàng.
Hán Vương trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, lòng bàn tay căng thẳng ra đầy mồ hôi, vừa ngóng trông Quân Dao hỏi nàng người kia là ai, lại mong nàng không hỏi. Nếu A Dao hỏi, nàng có nói hay không. Nếu chỉ là nàng mong muốn đơn phương, A Dao biết được tâm tư của nàng, có lẽ sẽ không nguyện vui đùa cùng nàng nữa.
"Vậy điện hạ đúng là lớn thật rồi." Quân Dao thanh âm dịu dàng.
Hán Vương quả tim treo cao trở lại xuống ngực. A Dao không hỏi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức thất vọng vô cùng. A Dao liền hỏi cũng không hỏi một câu, có lẽ không có ý với nàng rồi.
Tâm trở lại xuống ngực, lại rơi vào đáy vực sâu không đáy, cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Một tiếng này cùng với giọng nói ngượng ngùng lại mơ hồ vui mừng vừa rồi kia hoàn toàn bất đồng.
Quân Dao đau lòng, sinh ra luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
Tâm ý của phàm nhân, nghĩ là không đáng nhắc tới. Mà, đó lại là điện hạ.
Quân Dao bị nàng đánh động, nguyện bồi tiếp nàng, nhưng chấp niệm trong lòng nàng chính là thành tiên. Khổ sở tu hành ba ngàn năm, bởi vì sẽ có một ngày nào đó, đứng hàng tiên ban, ở đâu là nói thả xuống liền thả xuống.
Nhất thời làm bạn với điện hạ không sao, chính là điện hạ muốn cùng với nàng một đời, cũng không sao, phàm nhân tuổi thọ có hạn, qua hết một đời, liền kết thúc. Nhưng nàng lại không giống, nếu coi như thật sự trở thành phu thê, nàng lại nên làm gì, cũng không thể đời đời kiếp kiếp mà tìm nàng.
Khóe mắt Hán Vương rủ thấp xuống, tràn đầy đều là thương tâm. Quân Dao nhìn ra càng thêm đau lòng, cũng không biết an ủi ra sao. Nhưng không cần làm khó nàng, Hán Vương đã tự an ủi được chính mình rồi, Quân tỷ tỷ trước mắt không thích nàng, nhưng nàng ngoan ngoãn nghe lời, đối đãi với nàng ấy tốt, có lẽ tương lai, nàng ấy liền sẽ thích nàng.
"A Dao, ngươi có buồn chán không, ta tích góp được rất nhiều thoại bản, cùng ngươi giải buồn có được hay không?" Hán Vương nói, tựa như một đứa trẻ, nóng lòng đưa đồ tốt nhất của nàng, đều tặng cho người yêu thích.
Quân Dao nghe nàng nói tới nhẹ dạ, không khỏi ôm nàng vào trong ngực.
A, A Dao ôm nàng một cái. Hán Vương cao hứng, tựa ở trên vai Quân Dao, nhẹ nhàng cọ cọ. Nàng chợt nghĩ, cho dù nàng có cố gắng thế nào, A Dao vẫn sẽ không thích nàng, cũng không quan trọng lắm, các nàng trước mắt ở chung như thế này đã tốt lắm rồi, A Dao ôm nàng một cái, sờ sờ nàng, nàng cũng sẽ rất vui vẻ.
Hán Vương vừa nghĩ như thế, nhưng trong lòng có một chỗ trở nên trống rỗng, dường như thiếu mất Quân Dao yêu thích, chỗ đó liền trống rỗng mãi mãi, không cách nào lấp đầy.
Nàng tựa trong lòng Quân Dao, mềm mại, đem đầu tựa ở trên vai nàng ấy, cũng không nói gì, chỉ ỷ lại mà dựa vào, rất là ngoan ngoãn. Quân Dao sờ sờ cái gáy mềm nhẵn của nàng, ôn nhu nói: "Điện hạ ngoan."
Hán Vương cọ cọ, vô cùng thuận theo. Nàng nghĩ, A Dao tốt như vậy, lại thiện lương, nếu như nàng ấy biết được tâm ý của nàng, sợ sẽ làm khó nàng ấy. Nàng không thể làm khó A Dao. Hán Vương âm thầm nắm tay, làm ra quyết định, nếu nàng đối tốt với A Dao, nàng ấy cũng không thể thích nàng, vậy nàng liền đem tâm ý của nàng giấu đi, không cho A Dao biết được. Nàng ấy không biết, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy khó khăn rồi.
Hán Vương cảm thấy mình thật thông minh, như vậy bất luận nàng có thể lấy được A Dao hay không, cũng sẽ không làm phiền nàng.
Nghị sự xong, sắp đến giờ Ngọ (11AM - 1PM), hai người trò chuyện trong thối bộ một lúc, người hầu ngoài điện vừa trong, hỏi dò dùng bữa nơi nào.
Hán Vương nhìn Quân Dao, lấy ánh mắt hỏi dò, Quân Dao cười nói: "Nghe theo điện hạ."
Hán Vương được cổ vũ, suy nghĩ một chút, nói: "Liền ở Thanh Lương Điện đi."
Thanh Lương Điện, chỉ nghe tên, liền biết chính là nơi nghỉ hè trong cung. Hán Vương Cung chính là triều đình cấp ngân sách xây dựng, sau khi Hán Vương đến, vẫn chưa động một viên gạch một viên ngói nào cả, càng không cần nói như Đằng Vương vừa tựu quốc liền khởi công xây dựng cung điện, để hưởng lạc.
Triều đình thay nàng xây vương cung dáng dấp ra sao, trước mắt Hán Vương Cung vẫn là dáng vẻ như cũ, so với những vương cung khác, có thể nói đơn giản. Nhưng Hán Vương cũng không cảm thấy có cái gì không tốt. Một đường đi đến Thanh Lương Điện, một đường tràn đầy phấn khởi mà giới thiệu với Quân Dao.
Đến điện, trong điện đã chuẩn bị đồ ăn thức uống. Hán Vương cùng Quân Dao vào bàn.
Thanh Lương Điện ba mặt bị nước bao quanh, trong nước thủy tảo tươi tốt, sóng xanh dập dờn, nếu như vào ngày hè, gió mát đi qua mặt nước, cảm giác mát mẻ phơ phất, lá sen trong nước trải ra, lá trên hoa sen dáng ngọc yêu kiều, là mỹ cảnh bực nào.
Quân Dao nhíu lông mày, mùa hè năm ngoái, điện hạ cùng nàng ở Tây Sơn, chưa từng thấy đám sen nước kia, mùa hè năm nay liền có thể nhìn thấy rồi. Điện hạ yêu hoa nói không chừng liền muốn nhìn không dời mắt nổi.
Hán Vương không biết Quân Dao nghĩ xa như vậy, đang thật cao hứng mà hưởng dụng mỹ thực. Nhà bếp trong cung là nàng từ Lạc Dương mang đến. Biết rõ khẩu vị của nàng, mỗi món ăn đều vừa ý.
Quân Dao bị dáng vẻ thỏa mãn của nàng cảm hóa, cũng mọi thứ đều nếm qua, phối với tiểu điện hạ ngoan ngoãn dùng bữa bên cạnh, mỹ thực thế gian, cũng biến thành đặc biệt mê người.
Dùng xong bữa trưa, ngày hôm đó liền không có chuyện gì. Có người hầu tiến lên thu dọn, Hán Vương liền cùng Quân Dao ở lại bên trong Thanh Lương Điện. Cho thị tỳ lui xuóng, đem mành ba mặt nước kéo lên, Thanh Lương Điện liền trở thành một cái đình thật là lớn.
Trong điện giường quý phi bày ra, Hán Vương cùng Quân Dao chen một chút, nằm bên trên. Chỉ mới vừa ăn trưa xong, hai người đều không buồn ngủ, Hán Vương liền tựa trong lòng Quân Dao, nói chuyện với nàng.
Quân Dao nói: "Điện hạ không xử lý chính vụ?"
Hán Vương lắc đầu, nàng vừa lắc đầu, đầu cọ vào quần áo Quân Dao, ngứa một chút, nàng lại giơ tay gãi gãi, mới chậm rì rì nói: "Có Quốc tướng cùng thần chúc là được rồi."
Nhất cử nhất động đều như tiểu lão đầu không nhanh không chậm.
Quân Dao cười.
Hán Vương thấy nàng cười, liền lộ ra vẻ không hiểu, hiếu kỳ hỏi: "A Dao, ngươi cười cái gì?"
"Thiên tử cao quý không làm gì để cai trị. Ta cười điện hạ rất có phong độ thánh minh thiên tử."
Hán Vương bừng tỉnh, chỉ là nàng tự mình biết mình, Quân Dao khen nàng như vậy, nàng cũng không thể ý, trái lại nghiêm túc nói: "Hán Quốc nhỏ, chỉ có ba quận mà thôi, có thể không cần làm gì cả, nếu là Cửu Châu tứ phương, không làm gì mà cai trị liền không có hiệu quả."
Đất phong hiện nay của chư vương, cũng không phải đương kim thánh thượng phong, chính là tiên đế phong. Trong đó Triệu Quốc rộng nhất, liên miên mấy chục thành, Tấn Quốc giàu có nhất, Tấn Vương quan thượng bảo thạch, chính là bảo vật vô giá. So sánh lẫn nhau mà nói, đất Hán xác thực nhìn tầm thường nhất.
Quân Dao ở trong núi, không biết tình huống cụ thể trong đó, liền hỏi: "Tiên đế lập trưởng tôn vi tự, trưởng tôn còn trẻ, không khỏi sức yếu, lại phong cho chư vương mạnh mẽ như thế, liền không nghĩ tới hậu hoạn vô cùng sao?"
Nhược chủ cường phiên, mãi là vấn đề khó, tiên đế là khai quốc chi quân, không đến nỗi không nghĩ tới điều này.
Hán Vương giải thích với nàng: "Quân phụ ban đầu là chọn Triệu Vương huynh hoặc Tấn Vương mà lập. Phụ thân của Đức Văn là Yến Vương huynh mất sớm, Triệu Vương huynh đứng thứ hai, thuận thế thành trưởng tử. Vốn nên lập hắn, nhưng quân phụ nói hắn cẩu thả, chỉ có mãng phu chi dũng. Tấn Vương huynh liền cẩn thận hơn chút, nhưng quân phụ lại cảm thấy hắn sa vào tế vụ, nhiều mưu mà lượng hẹp, không chịu nổi chức trách lớn. Cũng không hợp tâm ý hắn. Trái phải suy tính, lập trưởng tôn. Cũng coi như từ lễ pháp rồi."
"Sau khi lập trưởng tôn, quân phụ tiện tay cắt giảm đất phong của chư vương, nhưng mấy vị Vương huynh kết quả đã thành, nối liền cùng nhau, chính là quân phụ, cũng khó dễ dàng lay động. Mà khi đó thân thể tiên đế đã không tốt rồi, thật vất vả rơi xuống đại công phu, làm cho chư vương thoái nhượng, gọt đi đất phong của ta cùng với Đằng Vương đệ Đại Vương huynh Kinh Vương huynh, còn chưa kịp động hai đất Triệu Tấn, liền đột nhiên băng hà."
Thế là liền để lại cục diện nhược chủ cường phiên này.
Quân Dao thầm than, đây chính là số mệnh rồi, thiếu một chút, nếu như tiên đế sống thêm mấy tháng, tình trạng lại hoàn toàn bất đồng.
Hán Vương nhíu nhíu mày, rất không cao hứng : "Quân phụ nói Tấn Vương huynh lượng tiểu [1], kỳ thực Đức Văn sự khoan dung cũng hạn hẹp, chỉ là hắn nguỵ trang quá tốt. Lần trước ta bị ám sát, chính là người của hắn phái tới. Chư vương các nơi đều có thích khách phái tới, mấy vị Vương huynh binh giáp sâm nghiêm, chưa bị tổn thương, Triệu Vương huynh còn bắt được một tên thích khách, đưa hắn trực tiếp áp giải vào kinh, trình lên bệ hạ."
[1] Lượng tiểu (量小): Lượng (量) chỉ sự độ lượng bao dung.
Đây cũng là tiên đế nói Triệu Vương mãng phu rồi, nếu là Tấn Vương bắt được tên thích khách này, chỉ sợ muốn làm ra một phần cẩm tú văn chương đến, để Tiểu Hoàng Đế hạ bất đắc thai, mà Triệu Vương lại nhất thời thoải mái, đem thích khách đưa vào kinh, đem chứng cứ phạm tội tặng cho Hoàng Đế, để Hoàng Đế diệt khẩu, lại không có lời nào để nói.
Bọn họ đều có thế lực, có binh có giáp, chỉ có Hán Vương đều thuận theo, chưa bao giờ lén lút chiêu nạp binh mã, gặp tai vạ.
Cũng may Quân Dao đi ngang qua, cứu nàng.
Nhưng dù cho như vậy, Hán Vương kể ra, cũng không có oán cái gì, chỉ là rất không cao hứng thôi.
Khoan dung của cả nhà Tiêu thị, sợ đều sinh hết trên người điện hạ rồi, đều bị bắt nạt, hiếm thấy nàng vẫn không nghiêng lệch, Quân Dao sờ sờ nàng: "Trước mắt Hoàng Đế không thể làm khó dễ điện hạ rồi." Hắn muốn Thế tử của chư vương vào kinh, hiển nhiên là muốn làm con tin, chư vương nào chịu nghe lời, không thể thiếu kháng chiếu, chư vương kháng chiếu, trên mặt Hoàng Đế không dễ nhìn, định lại muốn sinh sự.
Hán Vương gật gật đầu: "Đúng, hắn không rảnh bắt nạt ta."
Nói xong lại có chút lo lắng: "Chỉ sợ Đức Văn chưởng không được cục diện." Chư vương cùng Hoàng Đế đối kháng, mà lại mỗi người có binh có lương, một không tốt thiên hạ đại loạn.
Quân Dao lặng lẽ, sợ là sớm muộn cũng loạn.
Nhưng Hán Vương lại lạc quan nhiều lắm: "Không quan trọng lắm, có A tỷ, nàng ở đó, chư vương không dám xằng bậy, Hoàng Đế cũng không dám xằng bậy." Bộc Dương Đại Trưởng Công Chúa tựa như một cái Định Hải Thần Châm, ngăn được khắp nơi. Có nàng, triều đình mạnh hơn chư vương, chư vương không dám chuyên động, mà nàng nhớ tình thân, nhớ thiên hạ muôn dân, cũng sẽ không để Hoàng Đế xằng bậy.
Quân Dao nhìn Hán Vương một chút, trong mắt loé sầu lo, nhưng không có lên tiếng.
Nói hồi lâu, Hán Vương mệt mỏi, cọ cọ trong lòng Quân Dao, tìm vị trí thoải mái, con mắt dần dần nheo lại. Mơ mơ hồ hồ , nàng nghe thấy Quân Dao hỏi nàng: "Điện hạ liền không hề nghĩ rằng tự mình làm Hoàng Đế sao?"
Hán Vương mệt mỏi đến con mắt cũng đều không mở ra được, trong miệng mơ mơ hồ hồ nói: "Ta không muốn làm Hoàng Đế, ta chỉ muốn một chỗ với A Dao..."
Nói chưa hết, liền làm ổ trong lòng Quân Dao, vù vù mà ngủ.
Quân Dao ôm nàng, vừa nhẹ dạ, lại đau lòng. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, chính là không cùng điện hạ làm phu thê, trong lòng nàng sẽ không có điện hạ sao?