"Nàng nhất định phải lấy được A Dao."
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã qua giờ Thìn. Lúc ánh bình minh vừa ló dạng, khí lạnh rút đi, đất trời bừng sáng, cảnh xuân tươi đẹp, hoa thơm chim hót, lại một mùa xuân tốt đẹp.
Hán Vương từ trên giường nhỏ ngồi dậy, cúi đầu xoa xoa mắt, buồn ngủ mông lung, vẫn cảm thấy mệt mỏi. Nàng vốn ngốc, lúc này càng ngốc đến lợi hại, thật vất vả đem buồn ngủ trong mắt vò đi bớt, nàng vừa nhìn bốn phía, chỉ thấy trong điện trống rỗng —— A Dao đi đâu rồi?
Hán Vương vội vàng bước xuống, chạy ra gian ngoài.
Mới vừa đi vòng qua tấm bình phong chia trắc điện thành hai gian, liền thấy Quân Dao ngồi bên bàn cờ, tay đang ở trong hộp cờ cầm lấy quân cờ đen. Cờ ở trắc điện không phải quân cờ làm từ lưu ly mà Tấn Vương tặng, chỉ là ngọc thạch tầm thường được mài giũa, không đáng chú ý cực kì. Quân cờ tầm thường kia ở đầu ngón tay trắng như ngọc của Quân Dao, lại như thêm hào quang vô tận.
Hán Vương cảm thấy, chỉ là vật bình thường, đến tay Quân tỷ tỷ, đều sẽ trở nên đẹp đẽ.
Nàng tìm tới Quân Dao rồi, bất tri bất giác liền dừng bước lại, đứng bên bức bình phong, ngơ ngác nhìn. Quân Dao vốn là yêu, ba ngàn năm tu luyện, nhờ tiên lộ khai Linh Trí, dung mạo há có thể không đẹp, mà nàng lại tu Phật, thanh tâm quả dục, xinh đẹp tuyệt trần, càng xinh đẹp đến thoát tục.
Hán Vương nhìn đến mê mẩn, liền chớp mắt cũng không nguyện.
Quân Dao sớm biết nàng đến rồi, thấy nàng không đến gần, giương mắt tìm nàng, vừa thấy dáng vẻ ngơ ngác của nàng, không khỏi khinh nhu nở nụ cười, nụ cười này, dường như xua tan ba ngàn năm quạnh quẽ xuất trần, ba ngàn năm Thanh Đăng Cổ Phật, biến thành một nữ tử dịu dàng bình thường, cưng chiều một con vật nhỏ ngẩn ngơ.
Hán Vương nhìn không dời nổi mắt, nàng âm thầm nắm tay, có chí hướng lớn lao. Nàng nhất định phải lấy được A Dao, như vậy mỗi ngày tỉnh lại cũng có thể thấy nàng rồi.
"Điện hạ dậy rồi?" Quân Dao nói.
Hán Vương vội vàng chạy tới, gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn bàn cờ. Quân Dao hiển nhiên cũng đánh cờ, hắc bạch nhị tử đường đi lại tuyệt nhiên bất đồng, dường như là hai kỳ sĩ tính tình khác nhau cùng đánh cờ.
"A Dao, ngươi chơi cờ?" Hán Vương một mặt nói, một mặt tới gần Quân Dao, cho đến khi quần áo hai người chạm nhau.
"Thức dậy không có chuyện gì làm, thấy trong điện có cờ." Quân Dao nói, nhìn Hán Vương một chút, thấy nàng vẫn chưa thay y phục, trung y lỏng lẻo, cổ áo hơi mở , da thịt mềm mại trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, Quân Dao dời mắt, bên tai đều đỏ thành một vòng, còn làm ra dáng dấp như không có chuyện gì xảy ra, "Điện hạ đi đổi quần áo đi."
Hán Vương lờ mờ chưa phát giác, chỉ làm như A Dao sợ nàng bị cảm lạnh, a hai tiếng, lại đi vào trong phòng.
Trắc điện này, vẫn chưa chuẩn bị áo bào của nàng, nàng tạm đem ngoại bào hôm qua khoác vào, mặc xong rồi, đang muốn đi đến bên cạnh Quân Dao, chợt nghĩ đến cái gì, quay đầu lại liếc nhìn giường.
Đệm chăn trên giường ngổn ngang, nhiệt độ hai người ôm nhau ngủ còn chưa tan hết.
Đêm qua A Dao ôm nàng đi ngủ. Hán Vương nghĩ đến làm khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, lần thứ hai hạ quyết tâm, nàng nhất định phải lấy được A Dao, như vậy mỗi đêm đều có thể có A Dao ôm một cái đi ngủ.
Tiểu điện hạ có chí hướng lớn lao, hôm nay sức sống đặc biệt tràn đầy.
Dùng qua bữa sáng, Hán Vương vốn muốn cùng Quân Dao quy sơn, Quốc tướng lại sai người đến, xin mời Hán Vương nghị sự. Hán Vương thường rời cung, xử lý chính vụ, lại hết sức cần cù, mỗi lần rời cung trở về, đều sẽ mời thần chúc nghị sự. Vì vậy chư vị vương thần như cũ đến chính điện, chờ đợi Hán Vương.
Tự nhiên không thể để thần hạ trắng trợn chờ đợi một hồi, Hán Vương liền đem Quân Dao thu xếp ở trong tiểu thối bộ sau chính điện.
Gian thối bộ này cách tiền điện một bức tường, tiền điện nói cái gì, đều nghe thấy rõ ràng, gần cực kì. Quân Dao ở chỗ này, Hán Vương rất an tâm. Nàng nói với Quân Dao: "Ngươi chờ ta một chút, chờ ta nghị sự xong, chúng ta liền đi."
Quân Dao gật đầu.
Hán Vương xoay người đi về phía tiền điện.
Quân Dao ngồi trên giường nhỏ, chỉ chốc lát, tiền điện truyền đến tiếng vang thần chúc bái kiến điện hạ, Hán Vương nói câu miễn lễ.
Quân Dao không nhịn được cười một tiếng, điện hạ thanh âm khá là chắc chắn, không biết vẻ mặt nàng làm sao, có cực lực đem khuôn mặt nhỏ cứng rắn đến nghiêm túc hay không, để khiến bản thân trông uy nghiêm một chút.
Chúc thần trong điện không nhiều, chỉ sáu, bảy người mà thôi, lần lượt bẩm báo những việc quan trọng gần đây, đều là chuyện quan trọng liên quan đến dân sinh. Hán Vương đa phần đều chỉ lắng nghe, rất ít khi mở miệng, chính là mở miệng, nàng cũng sẽ khiến thần hạ nói cái nhìn của mình trước một chút, nàng hoặc là chọn làm theo, hoặc lại bàn, đều có thể xưng trầm ổn có độ.
Quân Dao nghe lời nói trong điện, ngược lại cũng bất giác vô vị.
Nghị xong dân sinh, lại nghị hình luật, có người phạm hình luật mà quan phủ khó giải quyết, đều vào cung bẩm báo, xin mời Hán Vương điện hạ quyết đoán. Hán Vương ở đây, liền mới lạ hơn nhiều. Quân Dao rõ ràng, hình luật khô khan, tính tình điện hạ, nhất định không thích nghiền ngẫm đọc. Nàng lệnh chúc thần chưởng quản hình ngục, giải quyết cùng Quốc tướng, Ngự Sử, cùng thẩm lý, thẩm lý xong trở lại bẩm báo nàng.
Tam ty hội thẩm, liền có thể bớt tù oan rồi.
Bởi vậy, cũng có thể thấy tính tình điện hạ. Nhẹ dạ, không chịu nổi bách tin hàm oan, mà sẽ không ra vẻ hiểu biết, nàng không hiểu liền lệnh thần chúc hiểu biết đi làm việc này, lại khiến Quốc tướng Ngự Sử cùng giải quyết, tận lực công chính.
Không biết là có người dạy nàng, hay là điện hạ tự mình phỏng đoán, nàng tựu quốc chỉ mới một năm, đã có thể làm được đến như thế, có thể xưng nhân chủ.
Nghị xong chuyện quan trọng trong nước, Quốc tướng bẩm báo đại sự trong triều.
Hán Vương tựu quốc, điều hành đến vô vi thái bình, nhẹ lao dịch, mỏng thuế má, cùng dân sinh tức, chưa bao giờ quấy nhiễu dân. Hán Quốc tuy nhỏ, bởi vậy phát triển không ngừng. Phong quốc của những người còn lại, lại không được như vậy.
Triệu Vương, Tấn Vương, Kinh Vương, Đại Vương bốn vương, vừa tựu quốc liền tuyển quân đinh, thêm thuế má, để làm cái gì, rõ rõ ràng ràng. Triều đình tự nhiên không thể ngồi xem quận quốc cường thịnh, một mặt triệu tập binh mã, một mặt chiếu lệnh các nước đưa Thế tử vào kinh đọc sách, tên là đọc sách, thật là hạt nhân.
Hán Vương không có Thế tử, cũng không biết làm sao bây giờ, phái người vào kinh hỏi một hồi.
Việc này trong triều có đáp lại, sứ thần sáng nay về Lâm Truy, bẩm báo cùng Quốc tướng trước.
Hoàng Đế vốn muốn nhờ vào đó, khiến Hán Vương hồi kinh, Bộc Dương Đại Trưởng Công Chúa thay nàng ngăn lại, nói là vừa không Thế tử, liền chờ sinh Thế tử rồi đưa vào kinh. Đại Trưởng Công Chúa quyền trọng, Hoàng Đế tự nhiên không thể không cho nàng mấy phần mặt mũi, bị ép cho phép việc này.
"Trong triều càng ngày càng rối loạn, thần cũng cho rằng, điện hạ lúc này hồi kinh, nhất định chịu khúc chiết, kém xa ở phiên, làm đến chu toàn." Quốc tướng nói.
Những chư thần còn lại đều tán thành.
Hán Vương cũng nghĩ như vậy, nàng thường xuyên nghĩ đến ngày nào trở về Lạc Dương, nhưng mà Lạc Dương hiểm địa, nếu như nàng trở lại, chỉ sợ hài cốt khó lưu. Hoàng Đế không tốt sống chung, mấy vị Vương huynh càng là hổ lang chi bối [1], nàng chính là muốn trung lập cũng khó khăn.
[1] Hổ lang chi bối (虎狼之辈): Chỉ hạng người hung ác tàn bạo.
Hán Vương lo lắng: "Quả nhân chỉ lo lắng Đại Trưởng Công Chúa tình cảnh gian nan."
Chuyện thích khách lần trước, là do Hoàng Đế phái đến, nếu như không có việc ám sát, Đại Trưởng Công Chúa có lẽ còn có thể cho phép Hoàng Đế triệu hồi Hán Vương, nhưng biết được lòng dạ hiểm ác của hắn, làm gì chịu để Hán Vương biết rõ là hổ sơn, còn hướng về hổ sơn được.
Quốc tướng lặng lẽ, chỉ đành phải nói: "Đại Trưởng Công Chúa tất có thượng sách."
Hán Cương liền không có nói chuyện. Quân Dao không chịu nổi vẻ mặt của nàng, nhưng mà chỉ là suy nghĩ một chút đều biết điện hạ lúc này nhất định ủ rũ vô cùng.
Quốc tướng ho nhẹ một tiếng, nói: "Thần cho rằng, đại sự trước mặt, không gì bằng hôn sự của điện hạ."
Chư thần đều tán thành.
Hán Vương nghe thấy thỉnh cầu này của Quốc tướng, sợ hết hồn, theo bản năng mà xoay về phía sau, liếc nhìn hậu điện. A Dao ở phía sau, nhất định nghe thấy được.
Nàng vội hỏi: "Không vội."
Quốc tướng há miệng, còn muốn nói, Hán Vương sợ hắn nói ra cái gì đó kỳ quái, giành nói trước: "Chư khanh không còn chuyện gì, liền lui ra đi."
Quốc tướng bất mãn, lại có chút thương tâm, điện hạ nhất định là chê hắn phiền, nhưng hôn nhân đại sự, sao có thể kéo dài, hắn quyết tâm nhất định cho thế nào cũng phải khuyên nhủ điện hạ.
Hán Vương vẫn lo lắng tình hình trong kinh, bệ hạ trẻ tuổi nóng tính, vừa vội muốn nắm quyền, không thể thiếu xung đột cùng A tỷ, nàng rời kinh một năm, không biết trong kinh như thế nào.
Đi tới hậu điện, nhìn thấy Quân Dao, nàng lại nghĩ tới thỉnh cầu vừa rồi của Quốc tướng, dè dặt nhìn Quân Dao một chút, thả chậm bước chân, vô cùng chột dạ.
Quân Dao nghe thấy Quốc tướng nhắc đến hôn sự của điện hạ, tựa như điện hạ hay nhìn những hoa khác vậy, rất là không thích, nhưng vừa thấy Hán Vương nhút nhát trở về, nàng lại không đành lòng trách cứ nàng ấy.
Đây vốn cũng không phải là do nàng sai.
"A Dao." Hán Vương nhích đến bên cạnh Quân Dao, nhỏ giọng gọi nàng.
Quân Dao cong cong môi, nói: "Điện hạ nghị sự xong rồi?"
Hán Vương gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Quân Dao. A Dao nếu bởi vì Quốc tướng mà tức giận, nàng chắc chắn không biết làm sao, nhưng nếu như nàng ấy hoàn toàn không để trong lòng, nàng sẽ càng khó vượt qua.
Chỉ là tâm tư của Quân Dao, nếu không phải muốn cho nàng nhìn thấu, nàng sao có thể biết được. Hán Vương làm sao cũng không đoán được Quân Dao rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Hán Vương không nhìn ra, liền càng nóng nảy hơn, mà lại không thể hỏi, nàng một mặt tự trách mình ngốc, một mặt lôi kéo tay Quân Dao, nói: "Ngươi ở lại trong cung thêm mấy ngày có được không?"
Chuyện trong kinh, sợ còn có biến cố, nàng lại lo lắng Đại Trưởng Công Chúa, lúc này không tốt rời cung. Nhưng nàng càng ngày càng không thể rời khỏi Quân Dao, chỉ muốn tại mọi thời khắc đều có thể nhìn thấy nàng ấy.
Quân Dao gật đầu.
Nàng đáp ứng rồi. Hán Vương hài lòng, ngồi xuống bên cạnh Quân Dao, nói với nàng: "Chờ hết bận rộn rồi, ta liền cùng ngươi đi Tây Sơn." Nàng nghĩ, nếu như A Dao vẫn ở trên núi, nghĩ tới vẫn vui hơn trong núi thanh u.
Quân Dao vẫn gật đầu.
Tựa như Hán Vương nói cái gì, nàng cũng đều đáp ứng. Hán Vương nhất thời sinh ra vô hạn vui mừng, nhẹ nhàng nói: "A Dao, ngươi thật tốt."
Quân Dao cười cười, nhìn Hán Vương, hỏi: "Điện hạ thật sự phải thành thân rồi?"
Hán Vương cả kinh, vội vàng lắc đầu.
Quân Dao vẫn nhìn nàng, Hán Vương không dám đối điện với nàng, liền cúi đầu, Tâm loạn cả lên, vắt hết óc mà nghĩ, A Dao giận rồi, hay chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Nếu là người trước, liền được rồi.
Hán Vương lại không ngốc, nếu như A Dao tức giận nàng cưới người khác, chính là trong lòng nàng ấy đối với nàng, cũng có ý.
Nàng âm thầm nghĩ đến, A Dao, ngươi tức giận một hồi, ngươi tức giận một hồi, sau này, ta nhất định cố gắng nghe ngươi nói, ngoan ngoãn, cũng không tiếp tục làm ngươi tức giận.
Nhưng mà, Quân Dao làm sao dễ dàng hiển lộ tâm tư, nàng chỉ nói: "Điện hạ lại không thành hôn, sợ là bất luận trong triều, hoặc chư vương, đều phải tham gia vào."
Nếu như Hán Vương không thành thân, chư vương nhất định sẽ tranh nhau làm thông gia với nàng, trói nàng lên thuyền của mình.
Nghi ngờ này là hợp tình hợp lý, Hán Vương lại nghe không ra Quân Dao là lời vô ích, hay là chính kinh vì nàng suy tính. Nàng nhìn nhìn Quân Dao, Quân Dao dung sắc tầm thường, không một chút kẽ hở.
Hán Vương không thể làm gì khác ngoài đáp: "Triều đình chư vương, ta cũng không muốn đắc tội, có thể kéo một kéo. Huống hồ có A tỷ tại triều, khắp nơi cản tay lẫn nhau, đều không dám làm quá mức, ta lại không phải hùng chủ, cũng chưa chắc muốn ta giúp đỡ, chuyện thông gia, không hẳn phải lo."
Quân Dao trong mắt thêm ý cười, ôn nhu nhìn Hán Vương.
Hán Vương không biết nàng đáp có đúng hay không, rất là căng thẳng. Quân Dao không nhịn được trêu nàng, liền hỏi: "Như vậy, điện hạ là không muốn thành hôn?"
Hán Vương gật đầu, gật một nửa, lại vội vàng lắc đầu, lắp bắp nói: "Ta, ta muốn."