Đào Hoa Khúc

Chương 78

"Không được, không thể để A Dao gả cho người khác được!"

Quốc tướng tưởng tượng thiên mã hành không như vậy [1], làm cho Hán Vương ngẩn người mới vừa thẹn vừa vội nói: "Quốc tướng, ngươi nhìn nhầm rồi!"

[1] Thiên mã hành không (天马行空): Ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)

Quốc tướng thở dài trong lòng, điện hạ tuy có ý trung nhân rồi, do còn trẻ nên vẫn còn ngượng ngùng, hắn vội nói: "Vâng, thần nhìn nhầm."

Hán Vương nghiêm túc gật gật đầu, Quốc tướng biết sai là tốt rồi, bằng không Quân tỷ tỷ biết được, có lẽ muốn nói hắn ăn nói linh tinh. Còn chưa chờ nàng đem một hơi buông ra, Quốc tướng chuyển đổi câu chuyện một cái, lại uyển chuyển khuyên can: "Tri hảo sắc tắc mộ thiểu ngả [2], chính là nhân chi thường tình, điện hạ vì đó, chính là chính đạo, không cần thẹn thùng, chỉ là điện hạ chưa thành lễ, liền mang người vào trong cung, sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của điện hạ, không ngại lựa chọn ngày thăm viếng, cưới hỏi đàng hoàng, như vậy, mới không phụ lương duyên."

[2] Tri hảo sắc tắc mộ thiểu ngả (知好色则慕少艾): Trích《 Mạnh Tử · Vạn Chương thượng 》

Dứt lời, còn khiển trách mà nhìn Hán Vương, ý bảo nàng làm việc ngu ngốc rồi, lại nóng ruột, cũng không định ra danh phận trước, trực tiếp mang người vào trong cung.

Hán Vương đem khuôn mặt nhỏ nhắn ức đến đỏ chót, nói: "Nàng, nàng không phải!"

Quốc tướng nghi hoặc, điện hạ tuy thẹn thùng, nhưng sẽ không nói nói, nàng luân phiên phủ nhận, chẳng lẽ thật sự không phải? Quốc tướng vui mừng công toi, không khỏi nhụt chí vô cùng: "Lão thần quá phận."

Khuôn mặt nhỏ của Hán Vương cứng nhắc, gật đầu một cái, nói: "Đừng nhắc lại nữa."

Quốc tướng ủ rũ, nhấc tay áo xưng vâng. Nhưng mà, chung quy vẫn không cam lòng, Triệu Vương điện hạ có bảy người con, Tấn Vương điện hạ ít hơn chút, năm người con, Kinh Vương, Đại Vương bốn người con, đều có thể xưng con nối dõi thịnh vượng, kể cả Đằng Vương điện hạ trẻ nhất, năm ngoái đã có tin mừng một nữ, chỉ có điện hạ, đến nay không nói Vương phi, liền thị thϊếp cũng không có.

Như vậy không thể được a, hiếm thấy điện hạ có người thân cận, dễ dàng bỏ lỡ, lần tới phải chờ tới khi nào?

Quốc tướng tập hợp lại, quay đầu trở lại, khuyên can Hán Vương: "Điện hạ đến Lâm Truy, thường thường liền muốn ra ngoài một chuyến, ngày xưa thần không biết, nay nghĩ đến, nhưng là đi thăm thục nữ? Năm ngoái điện hạ bị ám sát, được người cứu mạng, cứu mạng điện hạ, nhưng là nàng?"

Hán Vương rất ít khi ra ngoài, càng không cần nói có hảo hữu tri giao gì đó, Quốc tướng lại là trọng thần nàng tin tưởng, đối với hành tung của nàng vẫn có chút hiểu biết, chỉ cần suy đoán thêm một chút, liền có thể biết tám, chín phần.

Hán Vương gật gật đầu, không có phủ nhận.

Quốc tướng thở dài, như đối với một đứa bé không hiểu chuyện, muốn kiên trì dỗ dành nàng ăn một miếng cải xanh, tận tình khuyên nhủ: "Có thể ở thời khắc nguy nan, làm cứu viện, có thể thấy được một thân có nghĩa, có ân với điện hạ mà không cần báo đáp, có thể thấy được có đức, càng hiếm có, là điện hạ cùng một chỗ với nàng đi, tri kỷ khó cầu a, huống hồ là thục nữ, càng khó càng thêm khó, điện hạ đang ở trong phúc, cũng không biết yên?"

Quốc tướng nói tới thật thà, Hán Vương vẻ mặt xoắn xuýt lại, A Dao so với lời khen ngợi của hắn, còn tốt hơn, nhưng nàng là nữ tử, sao có thể làm lỡ một đời của người ta.

Hán Vương lắc đầu một cái, hạ thấp mí mắt, khổ sở nói: "Không được." Nàng không xứng với nàng ấy.

Quốc tướng nghe vậy sốt ruột: "Chẳng lẽ điện hạ có rất nỗi niềm khó nói?"

Lời ấy chọt trúng tâm sự của Hán Vương, Hán Vương sâu kín liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Quốc tướng biết mà không nói ra, chỉ xin cáo lui, trước khi xin cáo lui, không nhịn được lại nói: "Đáng tiếc điện hạ không có ý này, như vậy nữ tử có đức có nghĩa, phải gả vào nhà khác rồi."

Một câu nói khiến Hán Vương nằm ngủ không yên.

Hán Vương không phải tiểu hài tử, nàng biết được gả vào nhà khác là ý gì. Làm thê tử người khác, trong lòng trong mắt, liền chỉ có người kia, người cùng nàng đến bạc đầu giai lão, cùng nàng hiểu nhau gần nhau, đều là người kia.

Hán Vương rất muốn khổ sở.

Trong đầu của nàng lại vang vọng câu nói của chủ quầy tại hội chùa kia. Đến lúc đó, sẽ không có người ngộ nhận Quân tỷ tỷ là thê tử của nàng nữa rồi.

Nghĩ tới sau này, Quân Dao cùng người khác đi hội chùa, nàng chỉ có thể lẻ loi một mình, ở phía sau nhìn bọn họ. Hán Vương khổ sở đến con mắt đều đỏ.

Đều do Quốc tướng!

Nàng vừa ô ô ô mà gạt lệ, vừa nghĩ Quốc tướng thật đáng ghét.

Rơi lệ đến thương tâm nhất, Hán Vương không biết dũng khí sinh ra từ đâu, thầm nghĩ, không được, không thể để A Dao gả cho người khác được!

Nàng chùi chùi nước mắt, nhảy xuống giường, mang theo cái đèn hoa đào nàng vừa rồi mua ở hội chúa, đi đến điện bên cạnh.

Đến điện bên cạnh rồi, nàng lại ngừng bước chân, không dám gõ cửa.

Nàng chỉ muốn nhìn thấy Quân tỷ tỷ, nhưng đã tối như vậy rồi, nếu như Quân tỷ tỷ đi ngủ rồi, nàng lại đánh thức người ta thì không tốt. Trong mắt Hán Vương lại trượt xuống một giọt lệ, nàng vội lấy mu bàn tay lau đi, bi thương lại càng sâu.

Đêm xuân rét buốt, gió lạnh từng trận, Hán Vương chỉ khoác một thân ngoại bào liền ra ngoài, gió thổi đến khiến nàng run cầm cập. Nàng chung quy vẫn sợ quấy rầy Quân Dao, ở ngoài cửa đứng một lúc, lại mang theo đèn hoa đào của nàng, kéo bước chân trầm trọng, xoay người lại.

Không nghĩ tới, mới vừa đi được hai bước, cửa điện bên cạnh mở ra.

Hán Vương vội quay đầu lại, chạy về trước người Quân Dao. Một đôi mắt thỏ hồng thấu, vừa lúc va vào trong mí mắt Quân Dao.

Chỉ vừa chia tay một chốc, lại có người bắt nạt điện hạ. Quân Dao không thích, hai hàng lông mày nhẹ nhàng cau lại một hồi.

"Quân tỷ tỷ." Hán Vương vui mừng trong lòng, gọi một tiếng, nhưng cũng không biết nói cái gì.

Quân Dao hướng về bên cạnh nhường đường, nói: "Trời giá rét, điện hạ vào trong rồi nói chuyện."

Hán Vương đi vào trong điện.

Điện bên cạnh là vị trí nàng thường nghỉ ngơi, nàng thường lưu lại nơi này, rất quen thuộc. Nhưng cộng thêm khí tức của Quân Dao, rồi lại không quen, như không phải cái điện trước kia rồi.

Hán Vương có chút co quắp đứng, Quân Dao chạm vào tay nàng, lạnh, lại thấy nàng ăn mặc đơn bạc, sợ nàng bị cảm lạnh, dẫn nàng nằm xuống giường nhỏ. Hán Vương lúc này mới phản ứng tới, đêm khuya không ngủ, chạy đến trước cửa người ta bồi hồi, rất là quái dị. Trước khi đến nàng nghĩa, không cho A Dao gả cho người khác, nhưng mà nhìn thấy Quân Dao, lại không dám nói nữa.

Trong lòng có tâm sự, lại sợ Quân Dao hỏi nàng vì sao đêm khuya đến thăm, nàng không dám lên tiếng, Quân Dao nói thế nào, nàng liền ngoan ngoãn làm.

Trên giường nhỏ trải chăn gấm, Hán Vương cởi ngoại bào, nằm xuống.

A, lạnh. Hán Vương kinh ngạc, nháy mắt, nghẹ giọng hỏi: "Ngươi còn chưa ngủ sao?"

Quân Dao không cần giấc ngủ, chỉ vì biết điện hạ ở ngoài cửa, đem chăn gấm trải ra giả vờ như mình đã ngủ qua, không ngờ điện hạ tỉ mỉ, nàng vẫn bỏ sót.

"Mới vừa nằm xuống, phát hiện ngoài cửa có người."

Hán Vương âm u, nàng vẫn quấy rầy A Dao rồi. Như thường mà đem chăn gấm đắp kín người, nói: "Ta làm ấm cho ngươi, ngươi nằm xuống sẽ không lạnh."

Quân Dao nở nụ cười, đưa tay sờ mò con mắt của nàng. Hán Vương nhắm mắt lại, lòng bàn tay ấm áp, rất nhẹ, lúc lướt qua tựa như lông chim vậy, rất thoải mái.

Tâm tình của Hán Vương cũng thanh tĩnh lại. Ổ chăn đã ấm áp rồi, nàng vén ra một góc, nói: "Mau tới."

Quân Dao chần chừ, Hán Vương hơi di chuyển, nhường lại nơi vừa được nàng làm ấm, ngoan ngoãn nói: "Không lạnh rồi, ngươi ngủ đi."

Quân Dao liếc nhìn con mắt nàng hồng thấu, nếu nàng không ngủ, điện hạ không khỏi thất vọng, lại khiến điện hạ khóc thì không tốt. Liền làm theo, nằm thẳng bên người Hán Vương.

Vừa nằm xuống, khí tức của Hán Vương ở ngay bên cạnh, Quân Dao lại có chút không biết làm thế nào. Tiểu Hán Vương xoay người, đối mặt với Quân Dao, nhích lại gần nàng, Quân Dao càng không dám động đậy.

Hán Vương chẳng biết vì sao, cũng hơi khẩn trương lên. Loại căng thẳng này rất không giống, chỉ là tim đập đến đặc biệt nhanh, như nổi trống, như sấm nổ, bên tai cái gì cũng đều không nghe thấy, chỉ nghe thấy nhịp tim của mình.

Hán Vương có chút e ngại cảm giác này, bản năng nhích đến gần Quân Dao, muốn tìm chút an ủi. Nhưng mà sau khi đến gần, nàng có thể ngửi thấy mùi thơm trên người A Dao, có thể cảm thụ thân thể ấm áp của A Dao, tim đập cũng nhanh hơn.

Hán Vương căng thẳng, muốn lùi về sau một chút, mà lại không nỡ.

Tiến thoái lưỡng nan , Hán Vương nhẹ giọng kêu: "A Dao."

Trong điện yên tĩnh, nàng bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh tựa như búa tạ, cùng rơi vào trong lòng hai người. Quân Dao đáp ứng: "Ừm."

Hán Vương lại trở nên trầm mặc.

Quân Dao xoay đầu lại, nhìn nàng một chút, Hán Vương chợt cảm thấy gò má nóng lên, che giấu mà đem đem bản thân chìm xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Con mắt kia đen thùi, ngậm lấy một vũng thủy ý, trong suốt sạch sẽ, không nháy mắt nhìn Quân Dao. Lại đem luống cuống trong lòng Quân Dao xua đi.

"Tiểu đông tây." Nàng nói.

Hán Vương thẹn thùng, lại lôi kéo chăn gấm. Quân Dao nhớ tới vừa rồi Hán Vương khóc, liền uyển chuyển hỏi: "Điện hạ vừa rồi làm sao tới?"

Nói chuyện vừa rồi, Hán Vương nhớ tới lời nói của Quốc tướng, lại sa sút, trầm giọng nói: "Quốc tướng nói, ngươi sẽ gả cho người khác. Ta không muốn ngươi gả cho người khác."

Lại là vì cái này? Nghĩ đến là điện hạ cùng nữ tử vào cung, thần tử lo lắng chuyện đại sự cả đời của điện hạ rồi. Quân Dao cười khẽ: "Hắn nói bậy."

Hán Vương ánh mắt sáng lên, rất là kinh hỉ, cao hứng nói: "Ngươi không gả cho người khác sao?"

Quân Dao gật đầu.

Hán Vương trong lòng ngứa một chút, như có một cái tay, không ngừng trêu chọc nàng, vừa cao hứng, lại không vừa lòng, càng muốn nhiều hơn nữa. Nàng lấy hết dũng khí, muốn hỏi, vậy ngươi gả cho ta có được không. Nhưng nhìn vào mắt Quân Dao, nàng lại không dám hỏi nữa.

A Dao tốt như vậy, lại rất ưa nhìn, nàng chưa từng gặp người xinh đẹp hơn A Dao.

Nàng ấy cái gì cũng tốt, nàng không xứng với nàng ấy.

Hán Vương vừa khổ sở, liền chui vào l*иg ngực Quân Dao, muốn ôm một cái. Quân Dao ôm lấy nàng, tiểu điện hạ còn nhỏ, hỏa khí thịnh, như ôm một cái tiểu hỏa lô, ở trong lòng nàng ấm áp.

"Điện hạ chơi một ngày, nên ngủ đi thôi." Quân Dao nói.

Hán Vương gật đầu, ở trong lòng Quân Dao tìm một chỗ thoải mái, nhắm mắt lại.

Trong cơn buồn ngủ mông lung, Hán Vương linh quang lóe lên, mặc dù nàng không xứng với A Dao, nhưng nàng vẫn có thể nỗ lực nỗ lực, ngộ nhỡ có một ngày, liền có thể lấy được A Dao rồi.

[2] Tri hảo sắc tắc mộ thiểu ngả (知好色则慕少艾): Trích《Mạnh Tử · Vạn Chương thượng》

Nguyên văn: 人少则慕父母, 知好色则慕少艾, 有妻子则慕妻子, 仕则慕君, 不得于君则热中. 大孝终慕父母, 五十而慕者, 予于大舜见之矣.

Hán việt: Nhân thiếu tắc mộ phụ mẫu, tri hảo sắc tắc mộ thiếu ngải, hữu thê tử tắc mộ thê tử, sĩ tắc mộ quân, bất đắc vu quân tắc nhiệt trung. Đại hiếu chung mộ phụ mẫu, ngũ thập nhi mộ giả, dư vu đại thuấn kiến chi hĩ.

Giải nghĩa: Con người ta lúc còn nhỏ thì sẽ kính yêu cha mẹ, sau khi lớn lên rồi thì hiểu được vẻ đẹp của nữ sắc, ái mộ những cô gái trẻ đẹp; chờ cho có vợ con thì yêu quý vợ con; người làm quan thì muốn lấy lòng quân chủ, không được quân chủ coi trọng thì trong lòng nôn nóng. Chỉ có người hiếu thuận nhất mới có thể trọn đời kính yêu cha mẹ. Kẻ mà tới năm mươi tuổi còn kính yêu cha mẹ, ta thấy được ở tấm gương của thánh nhân Thuấn.

(Nguồn: dichtienghoa.com)