Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 47

Bóng đêm lạnh lẽo, đêm dài như nước đóng băng.

Lãnh phong thổi lất phất, dưới màn đêm bóng cây cũng trở nên quỷ mị, lộ ra tư thái giương nanh múa vuốt. Trong ngoài tông miếu tản mát ra một loại áp bách vô thanh, dưới màn đêm, tất cả ánh sáng rực rỡ đều bị giấu đi, vô tung vô ảnh.

Màn đêm dày đặc, gió điên cuồng thổi qua tàng cây xào xạt, Khương Ngưng Túy dưới sự giám sát của thị vệ, thẳng tắp quỳ trước tông miếu, gió thổi qua ống tay áo rộng lớn tung bay giữa không trung, nàng một thân được bao bọc trong y sam phi sắc, càng lộ ra vẻ suy nhược đơn bạc.

Chung quy là địa phương cung phụng linh vị tổ tiên hoàng gia, xung quanh tông miếu hiển hiện một mảnh trang trọng, đến đêm, phần khí tức trang trọng này lại càng trở nên nặng nề, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, áp bức đến người không thở nổi. Hai bên đường xung quanh tông miếu treo đầy cung đăng, dưới làn gió lạnh đung đưa không ngừng, ánh sáng hôn ám lay động lúc sáng lúc tối. Khương Ngưng Túy nhìn nhìn, trong lúc hoảng hốt, nàng chỉ cảm thấy tình cảnh này cực kỳ giống như dẫn hồn đăng cô lãnh trên hoàng tuyền lộ trong truyền thuyết.

Có lẽ khí lạnh từ đầu mùa xuân vẫn đọng lại, cho nên hiện giờ Khương Ngưng Túy lạnh đến tay chân cũng bất tri bất giác, tất cả giác quan tựa như đều chết lặng, nàng chưa bao giờ cảm thụ qua sự đau đớn cùng hành hạ khó qua như vậy.

Ấm lô đã sớm không còn tác dụng gì nữa, Thanh Phù khom người thay Khương Ngưng Túy sửa sang lại áo choàng trên vai, định bao chặt một chút, để cho Khương Ngưng Túy ít bị đông lạnh. Nhưng chuyện này bất quá cũng chỉ là phí công.

"Nương nương." Thanh Phù khẽ mấp mấy môi, hồi lâu mới thấp giọng nói:

"Người hà tất tự làm khổ mình, giận dỗi cùng Trưởng công chúa chứ? Chỉ cần nương nương mở miệng, Trưởng công chúa nhất định sẽ thay nương nương làm chủ, nương nương hà tất phải hành hạ mình như vậy chứ?"

Hà tất hành hạ mình như vậy?

Thân thể Khương Ngưng Túy đã lạnh toát, không còn có nhiều khí lực để nói chuyện, nàng chỉ cảm thấy bản thân tựa như bị đặt trong hầm băng, run rẩy. Đầu óc của nàng một mảnh hỗn độn, cũng không trả lời Thanh Phù. Dẫu sao, suy nghĩ mà nàng cất trong lòng, lại có thể nói cùng ai chứ?

Sự trợ giúp của Nhan Y Lam đối với nàng mà nói, lại là sự cứu chuộc đáng sợ hơn cả chết.

Trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, đầu của nàng đau đến sắp nứt ra, phát giác giờ khắc này mình vẫn đang nghĩ về Nhan Y Lam, nàng chậm rãi nhắm mắt, không muốn nghĩ nữa.

Thời gian tựa như không có điểm cuối, Thanh Phù nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Ngưng Túy, lòng như lửa đốt. Chỉ là, cho dù có gấp gáp cũng có thể làm thế nào đây. Mệnh lệnh của Thái tử, người nào dám không tuân, cho nên nàng cũng chỉ có thể bồi bên cạnh Khương Ngưng Túy, vô kế khả thi.

"Trưởng công chúa giá lâm!"

Dưới màn đêm tĩnh mịch, tiếng thông báo này cùng tiếng bước chân lại càng phá lệ rõ ràng. Thanh Phù theo thanh âm quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Y Lam bước ra phượng liễn dưới bậc thang của tông miều, nhịp bước vội vã đi đến. Nàng một thân áo choàng đỏ thẫm theo gió tung bay, cả người chìm vào bóng đêm băng lãnh, tản ra khí tức nguy hiểm kết băng ba thước.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Y Lam, Thanh Phù liền thở phào nhẹ nhõm, nàng cùng đám thị vệ canh giữ tông miếu đều đồng loạt hành lễ.

"Bái kiến Trưởng công chúa."

Trong tiếng tham bái chỉnh tề, tất cả mọi người đều vì Nhan Y Lam đến mà nghênh đón, chỉ có Khương Ngưng Túy vẫn không nhúc nhích, mặt nàng vẫn tiếp tục hướng vào tông miếu, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Nhan Y Lam, tựa hồ căn bản chưa từng nhận ra bất cứ động tĩnh gì.

"Đều lui ra cả đi."

Ánh mắt Nhan Y Lam từ đầu đến cuối vẫn rơi trên bóng lưng trầm mặc lại quật cường của Khương Ngưng Túy, nàng lạnh lùng khoát tay một cái, tỏ ý tất cả lui ra.

Bọn thị vệ vốn được Nhan Quân Nghiêu phân phó canh giữ nơi này, hiện giờ nhìn thấy Nhan Y Lam tự mình đến, trong lòng chung quy cũng hiểu rõ. Trong cung, có người nào lại không biết quan hệ của Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy, vì vậy cũng không có ai dám hỏi quá nhiều, vội vàng gật đầu đáp lời, nhanh chóng thối lui.

Tông miếu lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, tĩnh đến mức Khương Ngưng Túy có thể nghe được từng tiếng bước chân của Nhan Y Lam đang hướng đến chỗ nàng. Đáy lòng chậm rãi căng thành dây đàn, mà tiếng bước chân đó dường như cũng đang áp trên trái tim nàng, kéo chặt, Khương Ngưng Túy có thể cảm nhận được rung động đến tê dại từ đáy lòng, còn mang theo từng chút từng chút đau đớn.

Mi nhãn thanh lãnh của Khương Ngưng Túy giờ khắc này rũ xuống, nhìn con đường được lát đá tảng xanh xám trước mặt, không nói một lời.

"Đứng lên."

Thanh âm của Nhan Y Lam không nghe ra chân thật hay giả dối, trong đó thậm chí không có một chút cảm xúc nào, nàng đứng yên bên người Khương Ngưng Túy, cúi đầu nhìn dáng vẻ yếu ớt giống như đèn tàn trong gió kia, mắt phượng híp lại, ngưng tụ thành ánh sáng lãnh liệt.

Khương Ngưng Túy vẫn rũ mắt, nàng tựa như không nghe thấy, vẫn thẳng tấp quỳ nơi đó, vẻ mặt lãnh đạm, lộ ra tư thái cự tuyệt.

Thái độ của Khương Ngưng Túy không có tí nào thay đổi, ánh trăng rơi trên sườn mặt lãnh mạc của nàng, tất cả rực rỡ tựa hồ cũng đều bị đọng lại. Nhan Y Lam sâu sắc nhìn Khương Ngưng Túy, đột nhiên cảm thấy một trận không biết làm sao cùng tự giễu. Trước kia nàng luôn cảm giác bản thân có muôn vàn cách có thể đối phó Khương Ngưng Túy, nhưng là giờ khắc này, nàng ngay cả một cái biện pháp cũng không nghĩ ra được.

"Thủ đoạn của Thái tử không cao minh, thậm chí diễn xuất của Xích Trúc cũng không tính là tinh xảo, Ngưng Túy, ngươi thế nào lại không phát hiện?"

Khương Ngưng Túy chống đỡ chút khí lực cuối cùng, nàng yên lặng rũ mắt, nhẹ giọng nói:

"Từ đầu đã cảm thấy, mười phần có chín là giả."

Nhan Y Lam hơi ngạc nhiên:

"Nếu biết, tại sao lại không có chút đề phòng nào?"

Dưới ánh trăng, đôi mắt của Khương Ngưng Túy chậm rãi nâng lên, tròng mắt đen láy ngưng tụ một tầng ánh sáng, ẩn hiện dưới ánh trăng tĩnh mật. Nàng cứ bình tĩnh như vậy nhìn Nhan Y Lam, nhàn nhạt nói:

"Nhưng là, nếu có một phần là thật thì sao?"

Ngực giống như đột nhiên bị cái gì chặn lại, đôi mắt bình tình kia của Khương Ngưng Túy dường như đang nhìn thẳng vào lòng Nhan Y Lam. Xưa nay đã quen nhìn dáng vẻ lãnh đạm của nàng, hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy nàng bình tĩnh thản nhiên như vậy, Nhan Y Lam trái lại có chút không thích ứng được.

"Đứng lên."

Khác với ngữ khí ra lệnh lạnh băng lúc đầu, lần này Nhan Y Lam lại nói rất nhẹ, bên trong còn ẩn ẩn mang theo chút sủng nịch cùng không biết làm sao. Nàng cúi người xuống muốn kéo Khương Ngưng Túy, đáng tiếc Khương Ngưng Túy lại không động, nàng thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú Nhan Y Lam, vẫn tiếp tục diện vô biểu tình quỳ.

"Mệnh lệnh của Thái tử, Trưởng công chúa đều đã quên sao?" Thanh âm vẫn như thường, lộ ra cực lực ẩn nhẫn hư nhược.

"Trưởng công chúa quả thực không cần vì ta mà tiếp tục căng thẳng cùng Thái tử."

Lòng Nhan Y Lam lại một trận phiền muộn, bàn tay kéo lấy cổ tay Khương Ngưng Túy dùng toàn lực, thân thể vốn yếu ớt của Khương Ngưng Túy còn chưa kịp giãy dụa, đã theo lực đạo của Nhan Y Lam mà đứng lên.

Bả vai truyền đến một cơn đau tê liệt, Nhan Y Lam nhẹ cau mày, lại chưa từng buông Khương Ngưng Túy, trái lại thuận thế ôm người kia kéo vào lòng, để tránh cho nàng đứng không vững mà té trên đất.

Có lẽ do đầu gối quỳ quá lâu, nên khi đột ngột đứng lên, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn vô lực, mấy lần muốn đứng thẳng nhưng cũng bởi vì cơn đau dưới đầu gối mà phải từ bỏ. Hai tay nàng vịn vào cổ tay Nhan Y Lam, mượn lực đứng vững, ánh mắt lại luôn rơi trên mặt đất, rõ ràng khoảng cách với Nhan Y Lam gần như thế, nhưng ánh mắt lại tựa như cách thiên sơn vạn thủy...

"Được rồi, hôm nay chút si tâm mộng tưởng của ta, người đều đã biết." Khương Ngưng Túy cực nhẹ cực cạn mở miệng, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh nâng lên, giống như mặt hồ đầy sao, lưu quang tuyệt trần. Nàng nhìn Nhan Y Lam, nhàn nhạt cười, lộ ra tự giễu không nói hết.

"Ngươi có thể tha hồ cười nhạo ta, giống như lúc trước vậy."

Lúc trước, mỗi khi Nhan Y Lam gặp nàng, đều luôn trêu đùa nàng một phen.

Hiện giờ nghĩ đến, lời Nhan Y Lam nói thật không sai, nàng quả thật ngốc không ai bằng.

Nếu không phải như vậy, nàng làm sao sẽ dễ dàng dâng lên khỏa chân tâm của mình, bất kể phải từ bỏ cùng hồi báo, dù cho khắp người thụ thương cũng không tiếc.

Nội tâm Nhan Y Lam từ từ rạn nứt, sinh ra một cỗ đau đớn lẫm liệt, có gì đó đang dũng mãnh tràn ra, thiêu đốt đến toàn bộ tim nàng như co lại, đau không thể át. Nàng trầm mặc nhìn Khương Ngưng Túy, vẻ đùa cợt yêu dã trên mặt từ từ tản đi, ánh mắt dần trở nên thâm thúy phức tạp.

Từ trước đến giờ Khương Ngưng Túy là một người thích yên tĩnh, nhưng hiện giờ sự yên tĩnh của Nhan Y Lam lại khiến nàng cảm thấy vô địa tự dung*, nàng miễn cưỡng đứng vững, hai tay định đẩy khỏi sự nâng đỡ của Nhan Y Lam. Dưới cái nhìn chăm chú kia, nàng bình sinh lần đầu tiên trong đời sinh ra ý niệm muốn chạy trốn.

(*Không nơi nào có thể dung thân.)

Vừa muốn vùng vẫy tránh thoát, đáng tiếc Nhan Y Lam đột nhiên đem nàng trói chặt trong ngực, để nàng muốn trốn cũng trốn không thoát. Đôi tay ôm lấy nàng lại càng ngày càng siết chặt, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, muốn cưỡng chế Nhan Y Lam buông tay, nhưng tầm mắt lại chợt tối sầm, nàng nhìn thấy Nhan Y Lam cúi người xuống, bao phủ nàng trong một phiến âm ảnh, đôi môi mở ra còn chưa kịp thốt nên lời, đã bị một vật ấm áp bao phủ.

Khí tức của Nhan Y Lam phô thiên cái địa tấn công đến, đầu óc Khương Ngưng Túy ầm ầm vang lên, đương lúc nàng ngạc nhiên, toàn bộ tầm mắt đã chứa đầy gương mặt mị hoặc của Nhan Y Lam, đôi môi run rẩy bị Nhan Y Lam thật sâu hôn lấy, cảm giác xa lạ như sét đánh đến, cả người nàng cũng theo cỗ cảm giác tê dại này mà khẽ run.

Nhan Y Lam hôn Khương Ngưng Túy, khí thế bá đạo lại cường thế, nhưng động tác hôn nàng lại cực kỳ ôn nhu, răng môi hòa hợp, Khương Ngưng Túy mê thất trong khí tức của Nhan Y Lam, nàng chỉ cảm thấy tri giác toàn thân đều bị nắm trong nụ hôn này.

Ý thức dần dần bắt đầu tan rả, Khương Ngưng Túy vô lực bắt được ống tay áo của Nhan Y Lam, không để bản thân đến nỗi mềm nhũn mà ngã xuống đất. Ký ức một khắc cuối cùng, Khương Ngưng Túy mơ hồ nghe được Nhan Y Lam phục ở bên tai nàng thấp giọng cười khổ, thanh âm lộ chút không biết làm sao cùng hỗn loạn.

"Ngưng Túy, ngươi rốt cuộc là ai?"

-----

Khương Ngưng Túy rất ít khi nằm mơ, bởi vì từ khi chuyển kiếp, nàng chung quy luôn không cách nào yên bình chìm vào giấc ngủ.

Lần này, nàng lại cảm thấy mình ngủ rất lâu, cho nên nàng đã có một giấc mộng rất rất dài. Nàng nằm mơ thấy mình một thân khôi giáp quân trang, đứng trên nơi cao, bên dưới là muôn vàn binh sĩ chỉnh tề mà đứng, hoàng hôn chìm vào đỉnh núi phía Tây, mái tóc dài của nàng tùy ý tung bay theo gió, sườn mặt bị ánh tà dương nhuộm thành một màu vàng kim. Đột nhiên nghe có người từ phía sau gọi nàng, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Nhan Y Lam đang đứng phía sau nàng, trên mặt vẫn mang ý cười trêu đùa lười biếng, chẳng qua là không lạnh mạc vô tình giống hôm nay, hồng y ô phát, dáng người yêu nhiêu, muôn vàn hoa đào cũng không bằng một mạt ý cười yêu diễm của nàng, tựa hồ chỉ cần nhìn nàng cười, liền cảm giác xung quanh an tĩnh, năm tháng ôn nhu.

Tất cả mọi thứ trong mộng đều chân thực tốt đẹp đến giống như đã từng trải qua, hình ảnh rõ ràng trước mắt, đột nhiên nàng lại không còn phân rõ mình là ai, thân người đang ở nơi nào.

Đến tận khi nàng tỉnh lại lần nữa, đầu Khương Ngưng Túy vô cùng choáng vàng huyễn vựng, đôi mắt khô khốc chuyển một vòng, phát giác nàng cũng không phải là đang nằm trong tẩm cung của mình. Nàng vô lực nhắm hai mắt, tầm mắt mông lung cẩn thận quét mắt bốn phía, nhận ra mình đang nằm trong Phượng Nghi cung của Nhan Y Lam.

"Nương nương tỉnh rồi?"

Nhìn thấy Khương Ngưng Túy mở mắt, Thanh Phù mừng rỡ nghênh tiếp, ân cần nói:

"Nương nương lần này ngủ rất trầm, mê mang suốt một ngày một đêm."

Khương Ngưng Túy muốn ngồi dậy, thế nhưng thân người một chút khí lực cũng không có, nàng cũng không miễn cưỡng cử động nữa, mà chỉ hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Thái y nói sau khi nương nương rơi xuống nước bị đông lạnh, lại quỳ ở ngoài tông miếu lâu như vậy, cho nên sốt cao. Từ khi nương nương rời khỏi tông miếu đã hôn mê bất tỉnh, Thái y đã thay nương nương bắt mạch, nói là do sốt gây ra, sau khi cơn sốt qua sẽ không có gì đáng ngại."

Nương lực đạo của Thanh Phù chậm rãi ngồi dậy, thanh âm của Khương Ngưng Túy mặc dù vẫn vững vàng như bình thường, nhưng khó tránh khỏi lộ ra chút hư nhược sau cơn bệnh:

"Một mình ngươi ở đây?"

"Trưởng công chúa sợ nhiều người ầm ĩ, cho nên chỉ phân phó một mình nô tỳ canh giữ nương nương."

Vừa nghe được tên Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy hơi ngẩn ra, trí nhớ bắt đầu trở về, nàng nhớ đến nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng đêm đó, lòng bàn tay khẽ run lên, lại có chút không biết làm sao đứng lên.

Ổn định lại tâm thần, Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc ẩn xuống cảm xúc trong tim, hỏi:

"Trưởng công chúa đâu?"

"Nô tỳ không biết." Thanh Phù nói xong, tiếp lời:

"Trưởng công chúa chỉ giao phó cho nô tỳ, nếu nương nương tỉnh lại, liền hầu hạ nương nương ở Phương Nghi cung dưỡng bệnh thật tốt. Hết thảy có Trưởng công chúa làm chủ, nhất định sẽ không để nương nương bị oan uổng không rõ ràng."

Khương Ngưng Túy im lặng nghe, nhưng lại nghe ra ý bên ngoài trong lời Nhan Y Lam, nàng hơi cau mày, dường như đánh hơi được khí tức tinh phong huyết vũ trong những lời đó.

Nhan Y Lam, ngươi muốn làm gì?