Editor: Hanna
Beta: Heulwen
Xe dừng ở một con đường nhỏ ít người qua lại, đèn đường gần nhất cũng cách xa mười mét, cửa xe được dán màng bảo vệ, từ bên ngoài không thể nhìn
được bên trong, khi đến gần mới có thể phát hiện… Xe đang lay động.
Thẩm Như Quy một cái lại một cái đâm vào sâu hết cỡ,
Mộ Từ bị đâm đến mức nghẹn giọng không rêи ɾỉ nổi.
Đầu ngẩng cao, lộ ra đường vòng cung xinh đẹp của cần cổ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đôi mắt mông lung tràn ngập sương mù, móng tay cào trên bả vai người đàn ông mấy vệt đỏ ngầu.
Vậy mới nói, bất kỳ thời điểm nào cũng không nên tự tìm đường chết bằng cách hỏi một người đàn ông rốt cuộc anh có được không.
Nửa người Mộ Từ trần trụi ngồi kẹp chặt trên đùi người đàn ông, cúc áo bị cởi ra, áo sơ mi rộng thùng thình treo hững hờ ở khuỷu tay.
Côn ŧᏂịŧ cương cứng của người đàn ông liên tục ra ra vào vào trong cơ thể cô, mang ra chất lỏng bị chà xát thành màu trắng của bọt biển, hình ảnh dẫm mĩ ướŧ áŧ bị vạt áo che khuất, chỉ nghe được tiếng nước óp ép dính nhớp khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Không gian nhỏ hẹp ảnh hưởng đến việc phát huy phong độ, Thẩm Như Quy chỉ có thể nhẹ nhàng động, rút ra một chút lại cắm vào trong, hai người đều khó chịu, vừa rồi anh đột nhiên rút hoàn toàn côn ŧᏂịŧ ra chỉ chừa lại qυყ đầυ, bóp eo Mộ Từ rồi hung hăng đâm sâu hết mức vào trong , trực tiếp thúc mở cửa cổ tử ©υиɠ nhỏ hẹp được giấu sau hàng ngàn nếp thịt mềm mại.
Mộ Từ nghênh đón cao trào lần thứ hai trong đêm nay.
Lần đầu tiên là trong góc nhỏ ở sân sau của tiệc đính hôn.
Cao trào chính là sự sướиɠ đến phát điên, run rẩy, run rẩy, mỗi nếp uốn trên tường thịt đều giống một cái miệng nhỏ, một chút rồi lại một chút thắt chặt lại, gắt gao cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ côn ŧᏂịŧ làm cô điên cuồng.
Lại sâu một chút, lại nhanh một chút…
Đỉnh nhũ hoa của Mộ Từ dựng đứng trùng hợp đưa đến miệng người đàn ông, Thẩm Như Quy vươn đầu lưỡi, tỉ mỉ khắc họa từng vòng tròn của nhũ hoa non mềm hồng hào, không khách khí ngậm lấy núʍ ѵú rồi liếʍ láp gặm cắn, cuối cùng rồi lại cẩn thận hôn nhẹ bên nhũ hoa kia.
Thẩm Như Quy sờ soạng tìm một cái nút, đem ghế sau xe hạ xuống, bóp eo Mộ Từ đè cô ở dưới người.
Hai chân Mộ Từ hoàn toàn bị mở ra, bây giờ Thẩm Như Quy mới bắt đầu ăn bữa chính, vừa nhanh vừa mạnh rút ra cắm vào, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cứng rắn bị rút ra hoàn toàn, rồi lại mạnh mẽ cắm hết nguyên cây vào, mỗi lần đều đâm thọc vào của tử ©υиɠ bị mở rộng ra, bụng nhỏ của Mộ Từ phình lên hình dạng côn ŧᏂịŧ của đàn ông, thậm chí có thể cảm giác được đường gân của côn ŧᏂịŧ giật giật nhảy lên.
Mộ Từ vừa trải qua cao trào nên không chịu nổi hoan ái kịch liệt như vậy, Thẩm Như Quy không cho cô có thời gian nghỉ ngơi, các dây thần kinh đều căng chặt tới giới hạn, như thể ngay lập tức sẽ ‘bùm’ một tiếng nổ tung.
“Ưm… Từ từ…” Mộ Từ mở to miệng thở dốc, cánh tay mềm mại vô lực ôm cổ người đàn ông, lấy lòng hôn môi rồi yết hầu của anh, ô ô khóc: “Đừng….Chậm một chút… Không được, tôi không được…”
“Tôi còn chưa bắn đâu, hiện tại kêu đừng, là tìm chết sao?”
Thẩm Như Quy cúi đầu hôn đôi môi đỏ rực như trái anh đào của Mộ Từ, sau đó là nước mắt mơ hồ trên khuôn mặt nhỏ, trên người cô nồng đậm mùi rượu như là lên men, Thẩm Như Quy dọc theo cần cổ thon dài xinh đẹp hôn một đường đi xuống, cuối cùng lại từ dưới hôn ngược lại, ngậm lấy môi cô, quấn lấy đầu lưỡi trao đổi dịch ngọt ướŧ áŧ, nhưng hạ thể lại giống như đang dùng sức đóng cọc đâm sâu tận cùng vào bên trong.
Hai cảm xúc trái ngược nhau nhưng lại không có chút xung đột nào.
Mộ Từ có một lần bị đâm mạnh đến nỗi đầu trực tiếp đυ.ng vào cửa xe, cô tức giận dùng chân đạp anh một cái, ngược lại Thẩm Như Quy càng hưng phấn, dường như muốn đem gốc rễ của côn ŧᏂịŧ là hai viên tinh hoàn đều khảm sâu vào trong thân thể Mộ Từ.
Qυყ đầυ chọc đến nơi nào đó, Mộ Từ phản ứng đặc biệt mạnh, cả người cong thành hình cung, ngón chân căng chặt đều đang run rẩy.
“Không cần… A!” Mộ Từ hét chói tai mà khóc lóc xin tha.
Thẩm Như Quy bỗng nhiên thả chậm, cầm tay Mộ Từ đưa lên môi hôn, dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ như muốn đoạt mạng cười nhẹ ở bên tai cô: “Tìm được rồi.”
Trong cửa tử ©υиɠ của Mộ Từ có một cục thịt nhỏ xíu, giấu rất sâu, bị tầng tầng lớp lớp huyệt thịt bao bọc, không dễ dàng tìm được, nhưng so với hạt châu bên ngoài còn mẫn cảm hơn.
“Không được… A… Nơi đó không được…” Mộ Từ sợ hãi loại cảm giác nửa sung sướиɠ nửa thống khổ, lúc rút ra rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần, có một lần Thẩm Như Quy phát điên tra tấn cô, chính là suốt đêm chơi đùa đâm thọc vào hạt châu kia, cuối cùng, cô bị làm đến mất giọng.
Nhưng cô cũng chỉ được nghỉ ngơi vài giây như vậy.
Thẩm Như Quy nâng một chân của Mộ Từ lên quấn trên eo mình, đầu côn ŧᏂịŧ thúc vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn, dường như ngay cả hồn phách của Mộ Từ cũng bị đâm đến mức bay ra ngoài, muốn kêu cũng kêu không được.
Lưng ghế bằng da thật ướt đến rối loạn.
Thậm chí Thẩm Như Quy mạnh mẽ đút thêm một ngón tay vào, phối hợp với nhịp điệu, moi đào xoa ấn.
“Chặt quá, ấm quá.” Tiếng đàn ông khàn khàn cực nóng, sướиɠ đến mức Mộ Từ co rút không ngừng.
Càng lúc càng nhanh, thở hổn hển nặng nề.
Mộ Từ không nghe nổi những lời cợt nhả dâʍ đãиɠ biếи ŧɦái của Thẩm Như Quy khi làʍ t̠ìиɦ, đỉnh đầu rúc vào trong góc trốn tránh: “Anh không mang bαo ©αo sυ, không cho phép… Không cho phép anh bắn bên trong…”
Thẩm Như Quy quay khuôn mặt nhỏ của cô ra rồi hôn sâu, đem tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng khóc tất cả đều nuốt hết vào, lòng bàn tay vuốt ve bụng nhỏ trơn mượt bóng loáng của cô, bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh sâu vào đại não khiến cô bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ xa lạ.
Nếu… cô có thai, đứa bé sẽ giống ai.
“Em nói không được thì không được à, em là đại ca của tôi hả?” Bàn tay to hơi thô ráp của Thẩm Như Quy xoa nắn một bên nhũ hoa nhỏ mà no đủ, giọng điệu khàn khàn mang ý cười trêu chọc.
Trận tuyết này rất lớn bay tán loạn, không khí bên trong xe nóng đến mức như rơi xuống một quả cầu lửa đang đốt cháy.
————
6 giờ sáng, Mộ Từ bị tiếng đồng hồ kêu đánh thức.
Thẩm Như Quy không ở nhà tròn một tháng, ở sân sau bữa tiệc đính hôn anh cũng chỉ tập trung làm Mộ Từ thoải mái, lúc lên xe là cô chủ động quyến rũ anh, còn không biết sống chết mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Thẩm Như Quy không chơi cô đến ngất xỉu thì lòng tự trọng của đàn ông cũng chưa phát tác hết.
Cuối cùng làm thế nào để về nhà, Mộ Từ đã không có chút ấn tượng nào, đêm nay cô ngủ say như chết.
Khi Thẩm Như Quy rời giường, Mộ Từ thức thời ngoan ngoan hôn chào buổi sáng, cô tắm rửa xong trước, đang đứng đánh răng trước gương, Thẩm Như Quy mới đi vào phòng tắm, trên cổ có một dấu răng còn mới, phía sau lưng cũng tràn đầy dấu vết bị móng tay cào, qua một đêm đã phát tím, nhìn có vẻ ghê người.
Bởi vì Mộ Từ còn có hai cảnh diễn muốn bổ sung nên không thể để lại dấu vết, lúc Thẩm Như Quy làm cô đều vô cùng cẩn thận, ngoại trừ ngực cô có một mảnh dấu hôn ở bên ngoài thì không có gì khác thường.
Có hình ảnh đối lập, Mộ Từ càng giống như một người thô lỗ bạo lực.
“Nhìn cái gì.” Thẩm Như Quy cởi ra áo tắm dài tiện tay ném sang một bên, mở ra vòi sen, tiếng nói trầm thấp khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ: “Muốn tới giúp tôi xoa lưng à?”
Mộ Từ lè lưỡi ra nói: “Không, tôi không muốn.”
Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của mình trong gương, da trắng như trứng gà bóc, trắng nõn hồng hào, căng mịn, lộ ra sức sống của tuổi trẻ.
Nhớ lại tối hôm qua, Ninh Thiến nhìn cô như kẻ thù, có thể ngủ được mới là lạ, nhưng mà, cô lại ngủ khá ngon, người phụ nữ kia không thoải mái, cô rất sảng khoái.
Quả nhiên, không có việc gì không giải quyết được bằng việc bạch bạch bạch kể cả việc không ốm mà rên*.
*: Chuyện không quá liên quan đến mình ko đáng lo nhưng cứ than ngắn thở dài.
Mộ Từ chuẩn bị xong chuẩn bị ra cửa, phát hiện Thẩm Như Quy cầm chìa khóa xe xuống tầng.
Rõ ràng không bị cận nhưng lại cứ mang cặp kính mắt gọng vàng, đường nét khuôn mặt quá đẹp trai kiều diễm đến mức phụ nữ còn phải ghen tị, chân dài eo thon, chỉ cần khoác cái khăn trải giường đều có thể đẹp trai khiến người khác chảy máu mũi.
Cởϊ qυầи áo ra thì không bằng cầm thú, mặc quần áo thì là tên văn nhã bại hoại.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng Mộ Từ đột nhiên phát hiện mình lại thấy thuận mắt, không khỏi cảm thán nhan sắc của người đàn ông này, trong lòng âm thầm chửi thầm, nếu anh dùng gương mặt kia đi lừa người, khẳng định lần nào cũng hiệu quả.
Thẩm Như Quy cũng là mặc quần áo màu đen, ngẫu nhiên nhìn lại rất giống một đôi đang yêu nhau mặc đồ đôi.
“Tiện đường, đưa em đi.”
“…Ừm.” Mộ Từ bĩu môi, trong lòng yên lặng mắng một câu ‘kỳ lạ’.
Mấy tháng nay, người đưa đón Mộ Từ hoặc là tài xế hoặc là Hạ Chiêu, đây là lần đầu tiên Thẩm Như Quy đưa cô đến đoàn phim.
Vừa mở cửa, tuyết vẫn đang rơi, thế giới trắng xóa một mảnh, trong sân tuyết đọng một tầng rất dày, một chân dẫm xuống vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Tôi gây phiền toái cho anh, Hạ Tây Lâu sẽ tìm anh gây chuyện à?”
Hạ Tây Lâu và Hạ Chiêu là anh em cùng cha khác mẹ, hai người luôn đối đầu gây gắt cũng không phải là chuyện bí mật. Thẩm Như Quy cùng Hạ Chiêu ở chung trên một con thuyền, vì vậy, quan hệ của anh và Hạ Tây Lâu chắc không đơn giản như mặt ngoài như vậy.
“Không có vấn đề gì lớn, tìm cơ hội đưa cho anh ta ít tiền bồi thường, chuyện này sẽ bỏ qua thôi.”
Anh nói ‘ít’, đương nhiên không phải thật sự ‘ít’.
“Không biết nhiều ít bao nhiêu, tối hôm qua tôi làm vỡ mấy cái ly đó trông còn rất đáng tiền, lúc tôi còn sống có thể trả hết không?”
Một cái ly cũng mấy nghìn tệ, Mộ Từ làm đổ cả một tòa ‘tháp’.
Thẩm Như Quy không đổi sắc mặt: “Tôi đền giúp em trước, trừ tiền ‘thịt’ em, còn lại từ từ trả, tranh thủ sống đến 80 tuổi… Ừm… Không, 60 đi, 80 tuổi có khả năng vắt không ra một giọt nước.”
Mộ Từ: “…”
Cô nhìn bóng dáng người đàn ông thon dài đĩnh đạc, mặt suy sụp xuống, lặng lẽ chúc phúc cho anh rõ ràng nhất:【 chúc anh xuất tinh sớm .
Thẩm Như Quy chân dài, Mộ Từ đứng tại chỗ một lát đã bị bỏ xa phía sau.
Xe nào cũng phải dừng ở gara, đi ra ngoài mất vài phút, tuyết rơi nặng hạt, Mộ Từ sợ bị ngã, dẫm lên dấu chân của Thẩm Như Quy rồi bước từng bước một đi về phía trước.
7 giờ kém, trời còn chưa sáng hoàn toàn, Thẩm Như Quy liếc mắt nhìn phía sau, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Bất tri bất giác nhận ra khoảng cách giữa các dấu chân càng ngày càng xa, Mộ Từ phải cố hết sức mới đi được, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Như Quy ở phía trước, anh vẫn nện bước bình thường, không giống như cố ý.
Mộ Từ nhìn thật kĩ, phát hiện khóe miệng Thẩm Như Quy hơi cong lên, tức giận đến mức trong lòng nảy sinh ác ý.
“A!”
Phía sau truyền đến tiếng hô kinh hãi của phụ nữ, Thẩm Như Quy quay đầu lại, Mộ Từ ngồi trên nền tuyết, vẻ mặt đáng thương.
“Đau quá, chắc đầu gối bị chảy máu rồi.”
Thẩm Như Quy nhìn thấy buồn cười, chiết thân đi đến trước mặt người phụ nữ: “Đừng diễn nữa.”
Mộ Từ ở tuyến mười tám đã chỉ mất một giây đã bị một con người có logic đỉnh cao nhìn thấu.
“Đứng lên, không sợ lạnh à?”
“Eo đau, chân đau, không đi được.” Mộ Từ bất chấp tất cả, nhõng nhẽo ôm chân người đàn ông không bỏ, cố tình chơi xấu: “Anh cõng đi.”
Tuy trên mặt Thẩm Như Quy hiện vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn xoay người lại hơi ngồi xổm xuống.
Mộ Từ hớn hở ra mặt, nhảy lên trên lưng anh, giảo hoạt linh động.
Trong tay áo của cô có dấu một quả cầu tuyết nhỏ, nhanh chóng kéo cổ áo của Thẩm Như Quy ra rồi nhét vào trong, Thẩm Như Quy bị lạnh đến nỗi hít sâu một hơi.
“Mộ! Từ!”
“Làm sao vậy, đi thôi, lại chậm chạp nữa thì sẽ bị muộn rồi. Ôi ôi ôi, đừng buông tay, tôi sẽ ngã mất.”
“Ngã chết còn tốt!”
“Tôi cảnh cáo anh, Thẩm Như Quy, hiện tại tôi là người có fans rồi, anh nói chuyện làm việc phải cẩn thận chút, còn như vậy tôi sẽ bảo công ty cho luật sư kiện anh, anh tin không? Ối ối ối ối! Nói giỡn, nói giỡn, đừng tưởng thật chứ, tôi thật sự sắp ngã rồi.”
“…”
“Tối hôm qua anh làm tôi đến ngất xỉu, đau thật đấy, cõng đi vài bước thì làm sao.”
“…”