Editor: Hanna
Beta: Heulwen
Có thể không đi sao?
Không thể.
Mộ Từ chỉ có thể nhận mệnh.
Quần áo chuẩn bị cho cô chính là lễ phục, một bộ màu đỏ và một bộ màu đen, đều là mẫu thu đông cao cấp của một thương hiệu quốc tế nào đó, vừa nhìn đã biết không phải dịp đơn giản.
Mặc màu đỏ thì quá mức kiêu ngạo, Mộ Từ liền chọn bộ màu đen.
Khi đến nơi, cô mới biết Thẩm Như Quy đi tham gia tiệc đính hôn, nhà người ta có việc vui nhưng cô lại mặc một người đen xì.
“Vì sao anh không nói cho tôi sớm hơn?”
Thẩm Như Quy nhìn cô một cái: “Mặc cái gì cũng xấu, mặc cái gì chẳng giống nhau.”
Mộ Từ: “…”
Biết ngay là lời thốt từ miệng của anh sẽ không hay ho gì mà.
“Vậy khẩu vị của anh thật độc đáo.”
Thẩm Như Quy ôm lấy eo Mộ Từ, đem cô ấn vào trong lòng ngực: “Ông đây tự nguyện, không phục cũng phải chịu đựng.”
Đây là một bữa tiệc đính hôn trong giới thượng lưu, người thường khó có thể tưởng tượng được trình độ xa hoa lãng phí. trong không khí đều là mùi tiền.
Thật ra, Thẩm Như Quy và Mộ Từ đã đến muộn, xem như đợt khách cuối cùng.
Ở đây có hơn một ngàn khách khứa, có quan chức, thương nhân, còn có… Thẩm Như Quy.
Ở thành phố này, cả hai bên đen trắng đều chơi được, nhìn chung cũng chỉ có nhà họ Hạ.
“Chậc chậc, đã sớm nghe nói trong nhà ông chủ Thẩm cất giấu một cô gái xinh đẹp như tiên nữ trên trời.” Một giọng nói lười biếng vang lên từ sau lưng.
Mộ Từ vô thức quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đào hoa mê hồn.
Người đàn ông cao khoảng một mét chín, mặc một bộ lễ phục màu đen, có thể nhìn ra là một người lai, đường nét khuôn mặt rõ ràng, cầm một ly rượu sâm panh trong tay.
Hai giây sau, người đàn ông ấy rời mắt khỏi Mộ Từ, nhìn về phía Thẩm Như Quy, nở nụ cười đầy ẩn ý trong đáy mắt.
“Hóa ra cô gái xinh đẹp này là người nhà họ Mộ.”
Thẩm Như Quy mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Chúc mừng tổng giám đốc Hạ.”
Người tài xế đi theo phía sau tiến lên một bước, cung kính đưa quà mừng lên.
“Khiến ông chủ Thẩm phải tốn kém rồi.” Người đàn ông cho người nhận lấy, khách sáo nói lời cảm ơn.
Một trợ lý lại gần và thấp giọng nói với anh ta cái gì đó.
Thẩm Như Quy: “Tổng giám đốc Hạ bận thì đi trước đi.”
“Vậy tôi xin phép đi trước.” Người đàn ông hơi hơi nâng lên ly sâm panh trong tay rồi chạm cốc với Thẩm Như Quy, “Ông chủ Thẩm nể mặt như vậy, còn tự mình đến đây, dù thế nào cũng phải uống hai ly, tuyệt đối không được về sớm.”
“Đương nhiên.”
Khi người đàn ông đó đi xa, Mộ Từ mới lặng lẽ chọc chọc Thẩm Như Quy, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Hạ Chiêu? Đính hôn cùng tiểu thư nhà giàu nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe ai nói.”
Chủ tịch tập đoàn Hạ thị, Hạ Tây Lâu, danh tiếng vang dội.
Thẩm Như Quy đưa chén rượu lên chạm chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, “Thử một ngụm?”
“Không uống không uống.” Mộ Từ nghiêng người về phía sau, đầu lắc như trống bỏi: “Tôi không uống rượu.”
Cô sẽ không bị lừa đâu.
“Sao anh không trả lời tôi?”
“Tại sao em lại có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy.”
“Chê phiền à?”
“Biết là tốt.”
“Bà đây phiền chết anh.”
Mộ Từ cố ý ghê tởm Thẩm Như Quy, kéo cánh tay anh, dụi dụi vào trong lòng ngực anh, Thẩm Như Quy nhịn không được cúi đầu xuống hôn cô, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm.
Khi tiệc đính hôn vừa mới bắt đầu, khách khứa đều tập trung ở đại sảnh, Mộ Từ đứng một lát thì thấy chán, Thẩm Như Quy đưa cô ra sân sau.
“Cô gái đi bên cạnh Thẩm Như Quy là Mộ Từ à, cô ấy không phải là bạn gái của Cố Trạch hả?”
Từ khi hai người xuất hiện, chính là toàn bộ tiêu điểm, không ai dám làm trò trước mặt Thẩm Như Quy nói ra những lời này. Dù sao cũng là người đến quân đội đều phải kiêng kị, chỉ dám lặng lẽ nói sau lưng.
“Chính là cô ấy. Lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Chậc chậc, thật tuyệt.”
“Khó trách, buổi tối hôm nay Cố Trạch đi cùng cô em gái của mình. Hình như anh ta cũng ở sân sau, anh ta đi trước. Ơ! Cô nói xem, lát nữa ba người có thể đυ.ng phải nhau hay không nhỉ, câu chuyện máu chó giữa hai nam một nữ?”
“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”
————
Lời tác giả:
Nếu đoán trúng người mà Hạ Tây Lâu đính hôn sẽ có thưởng.
Lời editor: Các bạn đoán thử xem nếu đúng nhỡ đâu lại có thưởng thật!!!!