Mê Muội

Chương 31: Nửa thật nửa giả diễn trò Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи

Editor: Heulwen

Beta: Heulwen

Tác phong trên giường của Thẩm Như Quy, cho đến bây giờ, Mộ Từ vẫn không thể nhìn thấu, nhìn như vậy, có vẻ cũng không hẳn là đang tức giận.

Mộ Từ đang sững sờ vài giây, chưa kịp phản ứng, trên người đã bị Thẩm Như Quy lột ra chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị Thẩm Như Quy đè dưới thân.

Trước khi ăn món điểm tâm ngọt ngào này, dĩ nhiên anh phải chậm rãi ăn từng miếng từng miếng chứ.

“Không nên đâu.” Thẩm Như Quy ngẩng đầu lên từ ngực Mộ Từ, núʍ ѵú hồng nhạt bị anh thè lưỡi ra liếʍ đã cứng lại, hiện rõ vệt nước óng ánh trong suốt.

Một bên ngực khác bị một tay anh nắm lấy.

Động tác trên tay vô cùng hạ lưu, nhưng mà khuôn mặt vô cùng tinh tế lại trưng ra vẻ nghiêm túc, anh nghĩ, rồi hỏi một câu như này: “Mộ Từ, có phải em đã qua tuổi phát triển rồi đúng không?”

Mộ Từ: “………”

Thì làm sao, thì làm sao hả!!!

“Ngại sờ hàng nhỏ, thì tự đi tìm hàng khủng đi!” Mộ Từ tức giận đến mức khóe mắt đỏ lên.

Tính cáu kỉnh nổi lên, chân giãy dụa muốn đạp Thẩm Như Quy, thẳng tay giựt lấy kính gọng vàng ném ra xa.

Tuy nhiên một giây sau, cô đã bị anh dùng thắt lưng trói vào đầu giường.

“Cứu mạng, cưỡиɠ ɠiαи, một bông hoa xinh đẹp đang bị chà đạp, có ai để ý tôi không….”

“Em phản kháng chứ gì!” Thẩm Như Quy cười mắng: “Nghiện diễn chứ gì? Ông đây diễn với em.”

Anh túm lấy một chiếc gối kê trên lưng Mộ Từ, mạnh mẽ banh hai đùi cô ra, tay men theo mép qυầи ɭóŧ đi vào.

Cảm giác lạ lẫm, cô ngừng lại động tác.

Hai giây sau, Thẩm Như Quy ngẩng đầu, nụ cười gian tà đập thẳng vào mắt Mộ Từ.

“Đến đi, đừng dừng lại.” Mộ Từ cố ý kéo dài giọng, lắc lắc mông, kiều mị hết cỡ, ngón chân cọ xát vào vật cứng của người đàn ông qua lớp vải.

Ha ha ha ha! Bà đây đến kỳ rồi! Không ngờ tới hửm!

Sắc mặt Thẩm Như Quy rất khó coi, khuôn mặt vô cảm xúc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Mộ Từ, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Bảo sao, vừa mới nói lá gan của em hôm nay vô cùng lớn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ khắp nơi, tôi còn tưởng là em đi bệnh viện một chuyến thì không muốn sống nữa, hóa ra, giăng bẫy chờ tôi.”

Anh từ tốn nói, tháo thắt lưng trói Mộ Từ, kéo cô nằm trên giường dậy.

Toàn thân Mộ Từ bị anh nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên lắm, cô hoảng sợ: “Anh anh anh ……….”

Mặt bị Thẩm Như Quy ấn xuống dưới háng anh, tay của anh còn giữ sau đầu cô, ép cô không thể nhúc nhích được.

“Đừng sợ, ông đây không có đam mê như vậy, không chơi được em, nhưng tôi không muốn nhịn, cũng chỉ có thể để em vất vả dùng miệng làm tôi bắn ra vậy,” Thẩm Như Quy ngả người tựa ở đầu giường, nâng mặt Mộ Từ lên: “Ngoan, nghe lời, thè lưỡi ra liếʍ đi, liếʍ giỏi cho em kẹo đường ăn.”

Cự vật hoàn toàn cương cứng của người đàn ông đập vào mặt Mộ Từ, qυყ đầυ chảy ra dịch nhờn cạ vào khóe miệng cô.

Cự vật của Thẩm Như Quy sạch sẽ cũng như chính bản thân anh vậy, không có mùi vị khác thường, vây quanh chóp mũi là mùi hormone nam tính, Mộ Từ đỡ lấy vật hình trụ, thè lưỡi liếʍ một phát, cô cảm giác rất rõ được eo với cơ bụng của Thẩm Như Quy đang căng chặt.

Xem ra có vẻ anh rất thoải mái nha.

“Được rồi.” Mộ Từ một vẻ nhu thuận.

Cô khẩu giao không lưu loát, quên không thu hàm lại, răng cọ đến rãnh dươиɠ ѵậŧ, hô hấp người đàn ông tăng lên, tay ấn chặt vai cô nổi đầy gân xanh, cô lập tức lại nịnh nọt thu hàm răng lại chỉ dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ, cô ngậm sâu nửa cây, một tay nhè nhẹ xoa xoa túi trứng.

Muốn dùng miệng làm anh bắn ra, ít nhất cũng phải hơn một tiếng.

Chỉ có thể đi đường tắt vậy.

Mộ Từ ngấm ngầm dùng hết sức muốn chơi Thẩm Như Quy cho đã mắt, một bên ra sức mυ'ŧ sâu, một bên thì lặng lẽ thò một tay sờ đằng sau anh.

Thẩm Như Quy

híp mắt, giọng khàn khàn: “Mộ Từ!”

Mộ Từ cảm nhận được người đàn ông này đang sướиɠ lắm rồi, âm thầm mắng anh trong lòng, đúng là tên biếи ŧɦái, bị sờ mông cũng sướиɠ.

Muốn bắn hả?

Cứ nghĩ đi!

“Aaa, tôi đau bụng….” Mộ Từ nhổ cự vật ra, ôm bụng lăn xuống dưới giường, mặt trắng bệch, khóe mắt chảy vài giọt nước mắt sinh lý: “Đau quá…. Chết mất….”