Edit: Hanna.
Beta: Heulwen.
Mở mắt ra là bức tường màu trắng chói mắt.
Trong một thoáng, cô cứ ngỡ mình đang ở trên thiên đường.
Một lát sau, cô mới nhận thức được, thiên đường là thứ xa xỉ.
Ánh mặt trời tỏa rất chói mắt, Mộ Từ mới khó khăn chống đỡ cơ thể dậy, nhưng chỉ cần một cử động rất nhẹ cũng có chất lỏng từ giữa hai chân cô chảy ra, nhỏ giọt xuống tấm nệm.
Đột nhiên, hình ảnh hoan ái kịch liệt suốt đêm không ngừng tràn ngập trong tâm trí, từng chi tiết đều vô cùng rõ ràng.
Côn ŧᏂịŧ to lớn thô dài của Thẩm Như Quy đâm vào cơ thể cô như thế nào, nhấn chìm cô trong biển sâu nɧu͙© ɖu͙© ra sao, còn có, cô không biết xấu hổ, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ dưới thân anh, cầu xin bị anh chơi đùa.
“Sâu hơn một chút, sâu hơn chút nữa... a…”
“Chính là chỗ đó… sâu quá... a… Thật thoải mái…”
“Tôi muốn… cho tôi… a… bắn cho tôi...”
Một giây trước khi bị chơi đến choáng váng ngất đi, Mộ Từ thật sự cho là mình sẽ chết ở trên giường của Thẩm Như Quy.
Mộ Từ lăn lộn trong giới giải trí được hai năm nhưng vẫn chỉ là diễn viên tuyến 18*, nếu cô bị chơi chết thì chắc hẳn có thể nổi tiếng
một lần.
(*:dùng để ám chỉ những diễn viên
kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là
“vô danh tiểu tốt”.)
Khóe miệng đau nhức đến nỗi không cười nổi.
Trong khoang miệng của cô tràn ngập hương vị của Thẩm Như Quy, cho dù cọ rửa bong một lớp da cũng không loại bỏ sạch sẽ được.
Người giúp việc mang vào một bộ quần áo, là trang phục cosplay hầu gái.
Mộ Từ không chịu mặc nên người giúp việc chỉ có thể gọi điện thoại cho Thẩm Như Quy, anh nói không mặc thì khỏa thân.
Căn biệt thự kiểu lâu đài cổ này có gần một trăm người bảo vệ, trong đó có một nửa là đàn ông, nếu không muốn cả ngày trốn trên giường vì khỏa thân thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng mặc vào bộ trang phục của hầu gái kia.
Trời sẩm tối, Thẩm Như Quy mới trở lại.
Người giúp việc cung kính mang bữa tối dọn lên bàn, Thẩm Như Quy tháo cà vạt, rửa tay sạch sẽ.
Bắt đầu thưởng thức Mộ Từ.
Thẩm Như Quy cởi bộ váy hầu gái từ thân thể mềm mại của Mộ Từ ra, giống như lột vỏ một quả vải, trên làn da trắng nõn phủ đầy dấu vết do anh lưu lại.
Cửa huyệt vẫn còn sưng tấy, vừa chạm nhẹ đã run rẩy một cách đáng thương.
“Quá xấu.” Thẩm Như Quy lắng nghe hơi thở rối loạn nhưng vẫn ẩn nhẫn, rồi cúi đầu xuống ngậm lấy núʍ ѵú khêu gợi như quả anh đào đỏ rực:
“Không mặc gì vẫn là xinh đẹp nhất.”
Quần áo là anh bắt mặc, bây giờ người ghét bỏ cũng là anh.
“Đúng vậy, quá xấu, tốt nhất là đổi người khác mặc cho anh xem… A!”
Giọng nói khàn khàn lười biếng đột nhiên biến đổi ở âm cuối, bởi vì có dị vật bất ngờ xâm nhập vào khiến tiểu huyệt bắt đầu co rút dữ dội, cố gắng ép chặt đẩy thứ đó ra ngoài, nhưng phản tác dụng.
Tay Thẩm Như Quy đã từng cầm súng nên trên đầu ngón tay có những vết chai mỏng, cắm mạnh vào cơ thể Mộ Từ, sau đó đảo tròn, moi móc vách tường thịt yếu ớt nhạy cảm.
Mộ Từ nhớ lại những kɧoáı ©ảʍ liên tiếp không khống chế nổi mà cao trào, phun nước liên tục vào tối hôm qua, bắt đầu rùng mình sợ hãi.
“Đổi người khác, làm sao em sướиɠ nổi.” Thẩm Như Quy cười khẽ, cánh tay cường tráng ôm eo thon kéo cô gần lại, môi lưỡi liếʍ láp cần cổ thiên nga xinh đẹp của:
“Chỉ cần chạm nhẹ một chút là đã chảy nước rồi.”
Ác ma ôn nhu.
‘Roẹt’ một tiếng, mảnh vải treo trên khuỷu tay của Mộ Từ bị xé rách.
Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi lên mặt bàn ăn cơm, ngón tay của Thẩm Như Quy vẫn ở trong tiểu huyệt liên tục đào móc, mật dịch ‘tí tách’ chảy dọc xuống mép bàn.
Một khi đã nếm trải cảm giác sung sướиɠ do tìиɧ ɖu͙© đem lại thì khó có thể từ bỏ.
Rõ ràng là cơ thể cực kì mệt mỏi, nhưng Mộ Từ vẫn cảm thấy trống rỗng.
“Không cần.” Cô cắn chặt môi nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ sắp bật ra khỏi miệng:
“Đau…”
Sự kháng cự yếu ớt đó bị Thẩm Như Quy làm như không thấy, anh tháo kẹp tóc trên đầu cô ra, mái tóc dài đen nhánh xõa ra như rong biển dệt lên một giấc mộng.
“Mộ Từ, em phải biết nghe lời một chút.”
Thẩm Như Quy kéo khóa quần tây xuống, móc ra côn ŧᏂịŧ, chống tại hoa huyệt ướt sũng co rút mãnh liệt.
Ánh đèn ấm áp dịu nhẹ, phản chiếu sự dâʍ ɭσạи.
“Hai chữ
"không cần"
này tôi không thích nghe, cho nên, nếu nghe thấy một lần, tôi sẽ làm em nhiều thêm một lần.”
Lối vào chật hẹp bị anh căng ra, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như bị hàng trăm hàng nghìn cái miệng nhỏ ấm áp hút sâu vào trong.
Mộ Từ cắn lên đầu vai của Thẩm Như Quy một cái.
Chân đá loạn xạ bị anh bắt lấy, banh rộng ra, quấn lấy eo của anh.
Sự phản kháng yếu ớt của Mộ Từ lại mang đến sung sướиɠ cho Thẩm Như Quy, anh ghé vào cạnh tai cô cười khẽ, đồng thời thúc côn ŧᏂịŧ vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“Đại ca.”
Một tên đàn em tiến vào đứng phía sau tấm bình phong, hơn nữa còn đưa lưng về phía nhà ăn, ho khẹ hai tiếng khụ khụ
“Họ Cố tới đòi người.”