Edit: Hanna.
Beta: Heulwen.
Cho dù dưới tác dụng của thuốc Mộ Từ cũng đã đủ trơn ướt, nhưng vẫn không chịu nổi nỗi đau bị phá thân.
Sau khi cự vật thô to cứng rắn của Thẩm Như Quy xuyên thủng tấm màng mỏng, anh cũng không cho Mộ Từ có thời gian để thở, một tay nắm chặt vòng eo, chậm rãi thọc vào rút ra, tiến vào sâu hết cỡ, rồi từ từ rút ra.
Bàn tay tìm đến nơi hai người giao hợp, thô bạo xoa nắn hạt châu nhỏ, thi thoảng lại ác ý mà ấn mạnh, kéo giãn.
Mật dịch ồ ạt chảy ra càng nhiều, xen lẫn vài tia máu xử nữ.
Làm người khác điên cuồng.
“Thật nhiều nước.” Tiếng cười khàn khàn phát ra từ cổ họng của người đàn ông.
Theo anh đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong là cơn đau xé rách kèm với cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ khó tả, khuôn mặt tái nhợt của Mộ Từ dần dần ửng đỏ, cô cắn anh thật mạnh để kìm lại tiếng rên xấu hổ.
Cho đến khi trong khoang miệng có vị ngọt lợ của máu, cô mới bị Thẩm Như Quy nâng cằm lên để thừa nhận nụ hôn âm tình bất định* của anh.
(*: là tâm tình không ổn định.)
Lúc dịu dàng, anh có thể tinh tế đến mức khắc hoạ cả đường viền môi của cô, tựa như đang nhấm nháp một chiếc bánh dâu tây ngon lành, khi thô bạo, anh cắn đến mức phần lưỡi cô đau buốt, tay anh phảng phất như muốn bẻ gãy cổ cô
“Nên trừng phạt em bằng cách khiến cho em chết trên giường của tôi.” Một câu nói hời hợt vang lên.
Mộ Từ đang hãm sâu trong vực thẳm của du͙© vọиɠ bỗng dưng rùng mình.
Cô nhớ tới những lời đồn nửa thật nửa giả về việc Thẩm Như Quy là một người đàn ông đáng sợ như thế nào.
Bọn họ nói, ẩn dưới khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Thẩm Như Quy là linh hồn mục rỗng.
Mộ Từ phục hồi lại tinh thần bởi cô bị ném lên trên giường, hai chân bị ép mở rộng hoàn toàn tạo thành góc độ xấu hổ, Thẩm Như Quy liếʍ láp bộ ngực cao ngất, nhấn eo xuống, cự vật hoàn toàn đi vào trong cô.
Lối vào chật hẹp, các nếp thịt từ bốn phương lao tới, gắt gao bao bọc lấy cự vật.
Bầu ngực bị anh nhào nặn không thương tiếc, tiểu huyệt mở rộng thuận lợi cho cự vật thọc vào rút ra, nhiều lần đâm tới chỗ sâu nhất, sau khi đυ.ng tới miệng tử ©υиɠ bên trong, động tác càng ngày càng hung bạo.
“Đang nghĩ về người đàn ông khác hả? Nhớ đến ai? Vị hôn phu Cố Trạch của cô à?”
Hiển nhiên, sự thất thần trong giây lát của cô đã chọc giận Thẩm Như Quy.
“Aaa...” Mộ Từ rên lên một tiếng dài.
Cô nắm lấy mái tóc ngắn màu đen của anh, cơ thể run rẩy căng chặt, hô hấp hỗn loạn hòa với tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn.
Cô cao trào.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô đạt cao trào.
Một luồng khí nóng dội vào dươиɠ ѵậŧ của anh, giống như bị vô số miệng nhỏ mở ra hút vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mất hồn, cự vật trong cơ thể cô nhanh chóng trướng to thêm một vòng.
Ánh mắt anh sâu thẳm đen tối, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm.
Còn chưa hoàn hồn sau đợt cao trào, Mộ Từ đã bị anh bế lên, ép cô vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, thẳng hướng mà Cố Trạch rời đi.
“Chậc… Mới nhắc đến tên thằng đấy cũng có thể khiến em cao trào.”
Anh đẩy vào từ phía sau.
“Cô Mộ.”
Phía trước là mặt thủy tinh lạnh buốt, đằng sau là cơ thể người đàn ông nóng bỏng, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của Mộ Từ, bầu ngực bị đè ép biến dạng, một tay người đàn ông nắm lấy eo của cô, một tay bắt lấy một bên ngực vuốt ve, còn vừa cắn vừa liếʍ vành tai cô.
Dịu dàng và thô bạo, hai thái cực đau khổ.
“Tôi không quá hài lòng với biểu hiện này của em, thỏa thuận lúc trước chỉ sợ không có cách tuân thủ, một đêm, tôi chơi không đã.”
Cố Trạch có thể đưa Cố Sanh rời đi với điều kiện tiên quyết là đêm nay, Mộ Từ phải hoàn toàn thuộc về Thẩm Như Quy.
Biết mình giống như bị nhốt giam trong một tấm lưới nên Mộ Từ nghe theo lời anh, hỏi: “Vậy… anh còn muốn tôi bao lâu?”
Thẩm Như Quy lạnh lùng nói, “Tôi chơi đã rồi em mới có thể cút đi.”
Sau đó, hoàn toàn là Thẩm Như Quy tự mình phát tiết.
Mộ Từ chỉ sắm vai búp bê tìиɧ ɖu͙© có khả năng thở và chảy ra mật nước.
Cô liên tục cao trào, cơ thể mềm oặt như vũng nước, từng tấc da thịt ửng hồng quyến rũ, những lúc bị triều xuy, cô bị anh bày với những tư thế vô cùng xấu hổ.
Sau khi Thẩm Như Quy bắn hai lần, anh dần thành thạo hơn, ngay cả khi hoan ái kịch liệt như vậy, nhưng trong mắt anh cũng không có sự trầm luân mà lại thâm thúy, lạnh lùng.
“Thè lưỡi ra, liếʍ đi.” Cự vật ướt sũng đâm chọt vào miệng cô.
Mộ Từ vẫn đang một mực không chịu lên tiếng rêи ɾỉ, không ngừng thở dốc, cô ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt ngả ngớn của người đàn ông.
Cô nghiến răng chửi rủa, “Đồ biếи ŧɦái chết tiệt!”
Thẩm Như Quy bắt lấy cằm cô, ép cô mở miệng ngậm lấy cự vật của mình, không giống với tiểu huyệt chặt chẽ, đây là một loại cảm giác mất hồn khác.
“Ngoan ngoãn liếʍ, nếu dám cắn, tôi gϊếŧ chết em!”