Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính

Chương 39: Lại gặp

Kim Tần Nguyệt định đi tìm Kim Thần Hi nhưng vừa bước ra đã thấy đầu óc xoay cuồng, trước mặt toàn là lều, cô như bước vào thế giới của những túp lều.

Giữa một đống lều giống nhau như đúc thế này thì cô làm sao biết vị trí cụ thể của em gái ở đâu, biết đi đâu mà tìm em bây giờ?

Trong lúc Kim Tần Nguyệt định nhắm mắt nhắm mũi chạy thẳng thì một ai đó đã gọi cô lại.

"Tần Nguyệt học tỷ."

Kim Tần Nguyệt quay lại đằng sau, hai mắt cô đột nhiên sáng như sao, hô lên cái tên quen thuộc. "Tiểu Mao."

"Chị đi đâu vậy?" Đối phương cũng bất ngờ khi thấy cô, chỉ ra ngoài đi vệ sinh mà lại gặp được học tỷ, quá may mắn rồi a!

"Chị đi tìm em gái."

"Em gái của chị học lớp nào?" Hồng Tiểu Mao cũng từng nghe nói hoa khôi trường có em gái, nhưng cụ thể là ai thì không biết rõ.

"11F."

Hồng Tiểu Mao gãi đầu, cô chẳng tài nào tìm được em gái của học tỷ ở giữa rừng người này được, chẳng còn cách nào, cô đành nói. "Học tỷ về lều bọn em chơi nhé, lát nữa em mang học tỷ đi tìm em gái chị."

"Làm phiền quá."

"Phiền gì chứ." Bị người đẹp làm phiền, loại phiền phức này ai cũng muốn đấy.

Kim Tần Nguyệt bị Hồng Tiểu Mao nắm tay kéo đi, sau khi vòng qua mấy cái lều giống hệt nhau, cuối cùng đã tới được lều của cô nàng.

Tần Nguyệt chẳng hiểu sao cô nàng lại nhớ đường về lều hay như thế, đúng là trí nhớ siêu phàm mà.

Lúc Hồng Tiểu Mao dẫn Kim Tần Nguyệt đi vào, đám con trai phía bên trong bất ngờ lắm, kiểu không tin nữ thần giá lâm xuống cái lều rách nát tồi tàn này luôn.

"Ya, cái đám này, mau dẹp rượu vào." Hồng Tiểu Mao hét một tiếng, cả đám vội vàng thu dọn rượu, sợ uống tiếp khi say sẽ làm ra mấy trò bậy bạ doạ học tỷ sợ bỏ chạy.

"Tinh tinh cướp công chúa về rồi đấy à?"Lâm Trạm ngả ngớn trêu ghẹo.

"Cái tên điên này, cậu muốn chết à?" Hồng Tiểu Mao xắn tay áo lên, nếu không phải vì có học tỷ ở đây, cô thật sự muốn cùng cậu ta làm một trận sinh tử.

Hồng Tiểu Mao tự nhủ trong đầu.

Giữ hình tượng, giữ hình tượng, phải giữ hình tượng!

"Chào học tỷ." Cả đám đồng thanh.

"Chào mọi người."Kim Tần Nguyệt lễ phép cúi đầu, khoé mắt nhìn quanh nhưng chẳng tìm thấy tiểu học đệ ở đâu. Cô bất giác cảm thấy buồn bã.

Hồng Tiểu Mao lập tức giới thiệu từng người cho cô.

Cô ấy nói ban nãy còn có Phó Gia Hành, nhưng anh đã ra ngoài đi dạo.

Một nam sinh trong đó thấy gái đẹp liền bày trò.

"Này, chúng ta chơi nói thật hay thách đi!"

Nếu là chuyện gì thú vị mà không cần dùng thể lực thì ai cũng ngay lập tức hồ hởi trả lời.

"Được đấy! Tớ đồng ý."

"Thôi nào, cậu cứ bày trò mãi." Lý Dịch Phong chỉ trả lời một câu rồi cười phì như thể đang cạn lời như vậy chứ cũng không có ý định ngăn cản.

"Học tỷ mau ngồi vào đi." Hồ Địch vội vàng đẩy đám nam sinh ra chừa chỗ cho Tần Nguyệt, sợ cô xấu hổ, cậu ta liền đánh tiếng với Hồng Tiểu Mao. "Mao Tử, cậu ngồi cùng với học tỷ đi."

"Được." Hồng Tiểu Mao kéo tay cô ngồi vào.

Cũng may trước khi ra ngoài Kim Tần Nguyệt đã khoác thêm một cái áo, lúc ngồi xuống miễn cưỡng có thể che cặp chân dài xinh đẹp kia.

Cả đám ngồi tạo thành một vòng tròn, bên trái Tần Nguyệt là Tiểu Mao, bên phải là Lý Dịch Phong.

Lều hơi nhỏ, chân của mọi người đều chạm nhau.

Chân Hồng Tiểu Mao chạm vào thì không sao, nhưng chân Lý Dịch Phong dính vào lại khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Chúng ta chơi thử thách hay sự thật nhé, nếu ai không dám thì phải uống rượu." Hồ Địch đảo mắt sang nhìn Tần Nguyệt, cười nói. "Học tỷ cũng thế đó, không có vụ thiên vị đâu.""

"Được."Kim Tần Nguyệt gật đầu, chút rượu này cô vẫn chơi được.

Cả đám thấy cô hào sảng như vậy liền thoải mái, thì ra mỹ nhân không phải ai cũng kiêu ngạo, mắt đặt cao hơn đầu.

Mấy người khác cũng không nói gì thêm nên họ bắt đầu đặt một chai rượu rỗng ngay giữa rồi xoay vòng.

"Này, ai hỏi trước đây?" Hồng Tiểu Mao lên tiếng.

"Cứ quay một vòng đi. Bị trùng thì lại bỏ qua quay tiếp." Lý Dịch Phong nói.

"Được rồi."

Tưởng Chính Hàng trả lời bình thản như vậy rồi lại ngồi thẳng lên.

Ngay lúc đó, trong đầu lại hiện ra khung cảnh mà cậu ta từng thấy.

Lâm Trạm ngồi đằng sau ghế của cậu và Phó Gia Hành, lúc cả bọn đánh bài thì chỉ nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Hồng Tiểu Mao.

Khi vừa nhớ đến ánh mắt của cậu ta thì Tưởng Chính Hàng tự nhiên quay đầu ra nhìn Lâm Trạm.

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung.

Người quay đầu đi trước là Tưởng Chính Hàng.

Sau đó cậu giả vờ vui vẻ như không có gì mà xoay chai rượu.

Khi cái chai quay về người khác, cậu ta lại lén quay ra nhìn Lâm Trạm, sau đó chỉ nghiêng mặt sang bên cạnh mà không có biểu cảm gì.

Trò chơi nói thật này kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ.

Kim Tần Nguyệt và Hồng Tiểu Mao chưa từng bị chai rượu xoay trúng lần nào.

Cả đám đều khen hai người vận khí tốt.

Lúc này, chai rượu đang xoay vòng kia cũng chỉ đúng vào người Hồng Tiểu Mao.

Gương mặt tươi cười của cô nàng cứng đờ lại.

Chết tiệt, ngay khi cô nàng vừa lẩm bẩm như vậy thì đã có đứa nhìn xuống chai rượu mà hét lên.

"Ồ yê, Mao Tử. Cuối cùng cũng tóm được cậu!"

"Thật sự là may mắn vãi chưởng. Sao từ nãy đến giờ mới dính được một phát nhỉ?"

"Này, sung sướиɠ quá. Cuối cùng được đào bới về Mao Tử rồi."

Mấy đứa này vừa vỗ tay nhau bôm bốp vừa cười hào hứng.

Hồ Địch xoa xoa tay, câu hỏi lần này thuộc về cậu ta, nhìn nụ cười âm hiểm kia Tần Nguyệt liền biết Hồng Tiểu Mao xong đời rồi.

"Trong hai người Tưởng Chính Hàng và Lâm Trạm cậu thích ai hơn?"

Hồng Tiểu Mao sửng sốt, không ngờ sẽ bị hỏi câu như vậy.

Kim Tần Nguyệt cũng được khai sáng, câu hỏi này không đơn giản như bên ngoài, tuyệt đối là có ẩn ý.

Lẽ nào hai bạn nhỏ này đều thích Hồng Tiểu Mao sao?

"Tên điên Hồ Địch này, mẹ nhà cậu." Hồng Tiểu Mao phát rồ lên, muốn lao tới cho người ra câu hỏi một cú đấm yêu thương.

Cô nàng thực sự không muốn trả lời loại câu hỏi này.

"Mau trả lời đi." Hồ Địch có hai hậu thuẫn đằng sau, lần này không sợ bị cô nàng đánh nữa, rất hùng hồn đáp lại.

Mấy ánh mắt nóng bừng vẫn hướng về cô nàng như trước, Kim Tần Nguyệt cũng tò mò nhìn Hồng Tiểu Mao.

"Mấy người đừng có nhìn tôi như vậy, tôi sẽ sợ đó." Rất rõ ràng cô ấy đang câu thời gian.

"Đừng có mà điêu toa bốc phét nữa, mau trả lời đi." Lâm Trạm vừa lên tiếng đã bị cô nàng trừng mắt.

Cậu lập tức ngậm mồm.

Có lẽ chịu thua trước một đám người nhìn chằm chằm như vậy, Hồng Tiểu Mao thở dài một tiếng, vò đầu.

"Không nói là không được nhỉ, tôi nói, tôi nói, được chưa?"

"Được đó Mao Tử, đàn ông là phải giống cậu." Hồ Địch đưa hai tay ủng hộ cô.

"Em gái cậu, Hồ chó."Hồng Tiểu Mao ghét bỏ.

"Tưởng Chính Hàng và Lâm Trạm đều là anh em tốt của tôi, nhưng mà người tôi thích nhất là..."

Cả đám đều ghé sát vào nghe.

Tưởng Chính Hàng và Lâm Trạm bất giác thẳng lưng.

"Tất nhiên còn ai ngoài..."

"Tập trung đi, tám giờ rồi, ăn tối thôi."Bên ngoài có người gõ lều hét lớn, cắt ngang lời của cô nàng.

Hồng Tiểu Mao mừng như mở cờ trong bụng, vội vã kéo Kim Tần Nguyệt chạy ra ngoài.

"Ê, Mao Tử chơi ăn gian." Có người không phục muốn đuổi theo.

Tưởng Chính Hàng vội kéo cậu ta lại. "Đừng đùa dai nữa, Tiểu Mao sẽ đánh cậu đó."

Người kia tỉnh ngộ, sờ mặt lẩm bẩm may là được kéo lại, nếu không khuôn mặt đẹp trai này của cậu ta sẽ sưng vù lên rồi. "Cảm ơn cậu nhé A Hàng."

Đám nam sinh kéo nhau ào ạt ra khỏi lều, chẳng mấy chốc trong lều chỉ còn lại hai người Lâm Trạm và Tưởng Chính Hàng.

Tưởng Chính Hàng không biết nên nói gì.

"Cậu thích chịu khổ nhỉ?"

"Gì cơ?"Lâm Trạm phản ứng không kịp, hỏi lại.

Chẳng hiểu từ lúc nào Tưởng Chính Hàng đã ngẩng cổ lên nhìn cậu.

Gương mặt được soi rọi trong ánh trăng của Tưởng Chính Hàng lại như còn tối tăm hơn ban nãy. Dù vậy nhưng cậu ta vẫn cứ nở nụ cười và nói.

"Thì tình cảm ấy."

"Cậu định nói gì..."

Lâm Trạm đang định hỏi cậu định nói cái quái gì thế nhưng nhìn vẻ mặt biết tuốt của Tưởng Chính Hàng, cậu ta ngậm miệng lại.

"Tôi lại không biết chắc? Chỉ cần xem ánh mắt cậu nhìn cô ấy đã đoán ra rồi."

"Không phải cứ nói giấu là giấu được đâu, mà cái đó..."

Tưởng Chính Hàng đến đây thì dừng lại. Khi tiếp lời, giọng cậu ta vẫn nặng nề và u tối như trước.

"Tiểu Mao hoàn toàn không xem chúng ta là đàn ông, cô ấy tuyệt đối tin là chúng ta chẳng thể nào thích cô ấy. Cũng may là cô ấy áp dụng cái tiêu chuẩn này lên bất kỳ thằng con trai nào, như lão đại chẳng hạn."

Hồng Tiểu Mao hoàn toàn xem Phó Gia Hành là anh em, chẳng có chút tình cảm trai gái nào.

"Thế nên khi cô ấy được đám Hồ Địch hay Lý Dịch Phong khoác vai thì cô ấy chẳng phản ứng là vì..."

"Cô ấy cũng không xem bọn họ là con trai, có vẻ thế."

Khi Lâm Trạm còn đang im lặng thì Tưởng Chính Hàng lại cụp mắt thở dài.

"Tôi quyết tâm bỏ cuộc rồi đấy, nhưng đã rất lâu trôi qua rồi mà tôi vẫn thích cô ấy rất nhiều. Chịu, Tiểu Mao thật sự là gu tôi, tính cách của cô ấy không thể nào làm người ta ngừng yêu thích được." Tưởng Chính Hàn dừng lại rồi nói tiếp. "Tôi thậm chí còn ghen ghét Tần Nguyệt học tỷ vì được cô ấy đối xử tốt."

Tưởng Chính Hàng vừa nói vậy vừa khẽ cười nhưng Lâm Trạm ngược lại, không thể cười nổi.

"Nghĩ đến việc cậu cũng đối xử với cô ấy như vậy nhưng cô ấy cũng không coi cậu là con trai, chỉ điều đó thôi... đã đủ làm tôi cảm thấy cân bằng."

"Con mẹ cậu."

"Tôi lúc đó và cậu bây giờ... về mặt lập trường thì không khác nhau tí nào cả. Cẩn thận mà chuẩn bị tâm lý vững chắc vào."

"Cậu nói gì thế?"

Tưởng Chính Hàng nhún vai và bật cười.

"Tiểu Mao cũng không coi cậu là đàn ông đâu."

"..."

Không nói thẳng ra thì cậu không sống nổi hả?

Dù đã có dự cảm rồi nhưng khi trực tiếp nghe thấy vậy thì Lâm Trạm lại có chút cảm xúc khác lạ.

"Cẩn thận Kim Tần Nguyệt, Tiểu Mao rất để ý chị ấy."

Tưởng Chính Hàng nói thẳng một mạch với ngữ điệu nhanh chóng, khác với ban nãy như thế, khi Lâm Trạm còn chưa kịp trả lời thì cậu ta đã đi ra ngoài mất rồi.

Trong lều chỉ còn một mình Lâm Trạm, cậu còn đang định đi theo người kia nhưng cuối cùng lại đóng cửa lều lại và cứ ngồi dựa vào ba lô như thế.

Không coi cậu là đàn ông sao...

Cái gì mà cẩn thận Kim Tần Nguyệt chứ, cô ấy và Tiểu Mao đều là con gái kia mà?