Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính

Chương 40: Cố Khải

(Bản đã chỉnh sửa).

Cao trung Đoàn Kết quả là học thì không ra gì nhưng chơi lại là số một.

Văn nghệ diễn ra tới mười một giờ khuya, sau đó giáo viên lùa đám học sinh về lều đi ngủ.

Nhưng mà giáo viên tính không bằng học trò tính, đám học sinh tranh thủ lúc giáo viên đã ngáy khò khò trong lều thì sáng đèn chơi đánh bài, có đứa thì vừa uống rượu vừa hát nghêu ngao cái bài ca nhảm xịt nào đó.

Kim Tần Nguyệt coi văn nghệ xong cảm thấy rất mệt, vừa định trở về lều chợp mắt lại bị đám nữ sinh lớp khác dựng dậy, bắt đầu công cuộc làm cú đêm.

Mái tóc đen dài của cô được buộc lại gọn gàng phía sau, để lộ gáy trắng trẻo như đồ sứ.

Chiếc áo ba lỗ và chiếc quần short càng làm đôi chân dài mảnh khảnh của cô nổi bật hơn.

Đám con gái cứ nhằm vào cô mà tấn công, hỏi nào là tình đầu, nào là đang yêu thầm ai, hay cách dưỡng da như thế nào.

Cứ ríu rít mãi cho tới một giờ sáng, Trịnh Thư Tuyết bảo sức khoẻ cô không tốt, phải ngủ sớm, lúc này đám nữ sinh mới chịu thả bọn họ về.

"Bọn họ cứ như ép khẩu cung vậy, Tiểu Nguyệt Lượng đáng thương, hẳn cậu phải sợ lắm."

Quách Mộng Mộng ôm cô vào lòng, xót xa khi đứa con gái của mình bị người ta mang ra mổ xẻ.

"Tớ cảm thấy họ rất đáng yêu." Tần Nguyệt không cho là như thế.

Trước giờ cô không có tiếp xúc nhiều với người khác, ba người này là nhóm bạn nữ đầu tiên mà cô chơi cùng.

Cũng không hẳn là đầu tiên, trước kia cũng có vài người tới làm quen với cô, nhưng không lâu, khi tình bạn tan rã họ đều bảo cô mắc bệnh công chúa, chơi với cô thật sự quá mệt mỏi.

Kim Tần Nguyệt sau lần đó cũng không chủ động kết bạn nữa, chỉ nói chuyện với mỗi em gái.

Có thể nói cuộc sống của Kim Thần Hi có vô số người vây quanh, nhưng Kim Tần Nguyệt lại chỉ có cô ấy, mỗi cô ấy.

Vậy nên khi thoải mái trò chuyện với đám con gái như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.

"Rột rột..." Một âm thanh khá quen thuộc réo lên khiến cả bọn sửng sốt, sau đó cùng nhau cười phá lên.

"Ya, ban nãy mình ăn không nhiều." Trịnh Thư Tuyết ngượng ngùng lên tiếng. "Bên ngoài có bếp, có ai muốn ăn mỳ không, mình làm cho."

"Tớ, tớ."Quách Mộng Mộng đưa tay đầu tiên, cô nàng cười khà khà giải thích.

"Trên núi trời lạnh như này, ăn mỳ mới đúng bài."

"Thế cho tớ nữa." Tịch Tĩnh đưa tay tiếp theo, cô nàng thuộc tạng gầy, dù có ăn khuya nhiều đến mức nào cũng không thể béo lên được.

"Tớ nữa nhé." Kim Tần Nguyệt nghĩ ăn thì phải có hội mới vui, nên cũng không thèm để ý món đó có tốt cho sức khoẻ của mình hay không, dù gì giữ cho bầu không khí vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Trịnh Thư Tuyết ra dấu oke rồi bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm. "Thêm thịt, thêm trứng, thêm xúc xích và rau."

Lẽ nào cô nàng định nấu một nồi lẩu thập cẩm thay vì là nồi mì sao?

Lúc cô nàng kéo khoá lều xuống, gió đêm tạt qua khiến ba người ngồi bên trong lạnh tới mức rùng mình.

Làn gió bên ngoài làm tóc ba người lay động nhưng khi Quách Mộng Mộng kéo khoá lại thì chẳng còn gió mây gì nữa.

Trịnh Thư Tuyết làm ăn rất nhanh, chưa được mười lăm phút cô nàng đã trở lại. Cô nàng thận nắm lấy quai của cái nồi đã bốc hơi nghi ngút và để lên một chiếc khăn mỏng do Tịch Tĩnh vừa trải ra.

Trong nồi mỳ rất nhiều món ăn kèm.

Thật sự thành một cái nồi lẩu thập cẩm rồi.

Mọi người ngồi thẳng dậy nhận lấy cái chén chứa đầy ắp mỳ do Trịnh Thư Tuyết múc ra.

Cái ấm áp từ nồi mỳ toả ra đủ để xoa dịu sự lạnh lẽo do cơn gió đêm mang lại.

Ăn chưa được mười phút thì đã hết sạch rồi.

Sức ăn của đám con gái nhiều khi cũng trâu thật.

Cả đám dùng khăn giấy lau miệng qua loa sau đó xúm lại dọn dẹp chén bát.

"Để tớ mang ra ngoài vứt."

Ngoại trừ nồi thì chén đũa đều là loại dùng một lần nên không cần phải thu dọn, Quách Mộng Mộng xung phong rửa nồi, dù gì Trịnh Thư Tuyết đã bỏ công nấu, hai người Tần Nguyệt và Tịch Tĩnh thì cung cấp chỗ ngồi ăn trong lều.

Cô nàng cũng không muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Nói là thế nhưng ba người vẫn phụ cô ấy ôm đồ ra, tiện thể đi dạo cho tiêu thức ăn.

Lúc Quách Mộng Mộng vệ sinh cái nồi, đám bạn của Trịnh Thư Tuyết tình cờ đi ngang. Thấy các cô còn ở đó, một trong số mấy người họ gọi.

"Lão Trịnh, các cậu đang làm gì thế?"

Trịnh Thư Tuyết. "Liên quan gì đến cậu."

Cậu bạn kia không giận, đáp lại. "Tớ quan tâm cậu nha."

Lập tức đám con trai cười lớn, có người còn vỗ thật mạnh vào vai cậu ấy.

"Cố Khải, cậu thèm đòn à?" Trịnh Thư Tuyết nóng nảy, chạy tới muốn đánh cậu ấy.

Nhưng có lẽ vì trời hơi tối, lúc gần chạm vào Cố Khải, cô ấy vấp chân. Trịnh Thư Tuyết chỉ kịp hét lớn một tiếng, cả người nhào về phía trước.

Mấy người bạn của Trịnh Thư Tuyết cũng không ngờ được trường hợp này, có vài người còn lao tới muốn đỡ cô ấy.

Thế nhưng lúc này một cánh tay kịp thời đưa ra, trực tiếp nắm lấy vòng eo của Trịnh Thư Tuyết. Cô ấy ngã vào trong l*иg ngực to lớn mà ấm áp kia.

Cố Khải ôm lấy cô ấy cứng ngắt.

Trịnh Thư Tuyết bị dọa cho mức gương mặt trắng bệch, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, lúc nhìn thấy Cố Khải, cô ấy vội vã đẩy cậu ra.

"Cảm, cảm ơn cậu."

Không đợi Cố Khải phản ứng, Trịnh Thư Tuyết hốt hoảng, tay đưa lên loạn xạ chỉnh tóc mái của mình.

"Tớ hơi mệt, về phòng trước. Ngày mai gặp."

Rồi cô ấy lảo đảo chạy đi.

Đám anh em của Trịnh Thư Tuyết gãi đầu, hoang mang không biết cô ấy làm sao. Ngay cả Cố Khải cũng đứng một chỗ như trời trồng, có lẽ cậu cũng đang tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Quách Mộng Mộng lúc này đã rửa nồi xong.

Ba người Kim Tần Nguyệt ăn dưa đủ, ngay lập tức rút lui.

Đợi đám Cố Khải hết bàng hoàng, ngẩng đầu lên đã chẳng còn ai.