Cơ Oánh hào hứng loay hoay với mấy cái chai chai lọ lọ trong cửa hàng Tân Nô, nhướng mày
nói: "Tỷ tỷ, những son phấn này...có vẻ đơn giản..."
Nhưng lúc này Tân Nô đâu có suy nghĩ được những... thứ này, nàng kéo tay Cơ Oánh lại
nói: "hắnmuốn ngươi tới yến hội làm gì?"
"Tất nhiên là kết giao với Điền Kị tướng quân nước Tề rồi!"
Tân Nô siết chặt hộp son trong tay. Sớm biết lần này
hắn
tuyển nữ đệ tử chủ tâm bất lương, nhưng mà nhanh như vậy
đã
xuất thủ.
Nếu cần dùng nữ sắc, Vương Hủ đều dùng những cơ tùy tùng trong Cốc, hôm nay lại lấy danh nữ đệ tử ngụy trang, càng thêm nghiêm trọng, ngay cả chi nữ của gia đình quyền quý cũng lợi dụng!
"Ngươi... vẫn
không
nên
đi, hơn nữa ngươi rời nước Ngụy cũng
không
phải là biện pháp, tốt nhất... nên
nói
chuyện với phu tử sớm về nhà mới tốt." Tân Nô nghĩ nghĩ
nói
ra suy nghĩ của mình.
Nhưng mà Cơ Oánh lại
nói: "Phụ thân
đã
cho ta tới Quỷ Cốc, ta có thể tự do
một
thời gian, cho dù về sau phụ thân biết, ta cũng có thể
nói
là ra ngoài lịch lãm, nhưng nếu trở về, nhất định
sẽ
bị đưa vào cung cùng tỷ tỷ học tập lễ nghi gả tới nước Tần, lúc trước ta phải tốn hết tâm trí mới năn nỉ phụ thân thay đổi chủ ý, sao giờ lại ngu ngốc chui đầu vào lưới?"
Tân Nô nôn nóng
nói: "Nhưng ngươi chỉ là nữ tử, sao có thể dưới tình huống
không
người thân bảo hộ mà tới yến hội? Nếu...vạn nhất bị người ta để ý, giờ
đang
ở nước Tề, ai có thể bảo vệ ngươi?"
Cơ Oánh chẳng hề để ý nhếch miệng
nói: "Có phu tử ở đó, sợ cái gì? Nếu bị người để ý, người nọ lại
anh
tuấn thuận mắt, trêu đùa
một
chút có làm sao? Được rồi tỷ tỷ tốt, tỷ tranh thủ thời gian tìm cho ta
một
ít bột son tốt, nếu ăn mặc
không
đẹp, buổi tối bị người nhìn trúng, chẳng phải mất mặt?
Trong lòng Tân Nô, nỗi sợ hãi lớn nhất chính là bị Vương Hủ coi như
một
phần lễ vật tặng cho người khác. Đây chính là
sự
bi ai nhất sau việc nàng mất tự do vì vụиɠ ŧяộʍ trốn
đi. Nhưng Cơ Oánh lại khác, nàng sống an nhàn sung sướиɠ từ
nhỏ
tới lớn, làm sao có thể trải qua những kinh nghiệm khiến người...sợ hãi kia?
Cuối cùng Cơ Oánh sau
một
hồi tìm tòi lấy
một
hộp son mịn, bỏ vào hộp
nhỏ, rồi thu
không
ít phấn mới đứng dậy rời
đi.
Cơ Oánh vừa
đi
vị khách thứ hai
đã
tới rồi.
không
phải ai khác, chính là gia chủ của nàng Vương Hủ.
Từ khi Tân Nô mua cửa hàng này,
một
lòng chăm chú vào cửa hàng, về phần phục thị Vương Hủ tất nhiên là có chút chậm trễ. Nhưng ngược lại Vương Hủ hiếm khi dễ dãi,
không
làm khó nàng. Chỉ là ngày đầu sai nô bộc tới lấy tiền. Thu hết lợi nhuận ngày hôm đó,
nói
chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách quý, tiền
không
đủ.
Nhưng hôm nay gia chủ lại hạ mình
đi
vào nơi son phân, quá
không
phù hợp với hình tượng Quỷ Cốc Tử, chả lẽ
hắn
tới tự mình lấy tiền?
Nam tử mặc trường bào gai gương mặt phi phàm đứng trước cửa hàng vắng vẻ
một
lúc, giống như thưởng thức cảnh yên tĩnh hiếm khó trong nội thành xa hoa.
Gương mặt Tân Nô hơi căng thẳng dời bước tới trước mặt
hắn
cúi chào: "Tối nay gia chủ đãi khách, sao lại dời bước tới đây?"
Vương Hủ cười nâng nàng dậy, dời bước vào cửa hàng
nói: "Nhìn xem tiền của ta lúc nào mới có thể đẻ ra tiền."
Nhìn xem, đây chính là tận dụng tuyệt đối, nàng thân là đệ tử của Vương Hủ, mỗi ngày nên thu đấu vàng,
không
nghĩ tới
một
khi lỗ vốn, mỗi ngày phải bồi thường bao nhiêu, đối mặt với nghi vấn của Vương Hủ, quả
thật
không
phản bác được.
Vương Hủ lại
nói
tiếp: "Kinh doanh cửa hàng,
không
giống như bán muối rang chỉ là chút sinh ý
nhỏ. Bởi vì
không
thể tùy ý
đi
lại, liền
không
rõ
được mình
sẽ
buôn bán với người thế nào?
Nàng chọn cửa hàng này bốn phía đều là phu nhân công khanh, tuy son phấn chỗ nàng tiện nghi hơn nơi khác, nhưng vẻ ngoài lại quá kém, sao có thể thu hút khách nhân?"
Có lẽ tâm trạng Vương Hủ khá tốt, sau khi uống cốc đậu nành ấm nàng đưa tới, liền mở kim khẩu chỉ dẫn
một
phen.
thật
ra
không
cần Vương Hủ
nói, mới rồi Cơ Oánh phàn nàn hộp phấn đơn giản nàng
đã
ngộ ra mấu chốt. Nàng nửa cúi đầu yên lặng suy nghĩ nên điều chỉnh thế nào. Chỉ là lúc này trong lòng nàng còn có
một
điều lo lắng khác.
Đoạn đường này nàng và Cơ Oánh ở chung, lòng nàng cũng coi Cơ Oánh như muội muội mình, mắt thấy nàng ta bị người đẩy vào miệng cọp,
thật
sự
băn khoăn, nhưng làm sao để mở miệng
nói
vưới Vương Hủ...
Còn chưa chờ nàng
nói, Vương Hủ cũng nhìn ra tâm
sự
nàng hỏi: "Có chuyện gì muốn
nói
với ta?"
Tân Nô hít
một
hơi
thật
sâu
nói: "Cơ Oánh tuổi còn
nhỏ,
không
hiểu đạo lí đối nhân xử thế, có thể nhờ gia chủ dàn xếp, đừng để nàng tham gia tiệc tối..."
Vương Hủ
không
nói
gì, ngón tay chậm rãi đảo vòng quanh miệng chén, đôi mày
anh
tuấn khẽ nheo lại, chậm rãi
nói: "Nàng cảm thấy ta ép nàng ta tiếp đãi khách?"
Tân Nô
nhỏ
giọng đáp: "Nô nhi
không
dám."
Vương Hủ đẩy cái chén, cái chén lảo đảo vài vòng
trên
mặt bàn rồi choang
một
tiếng rơi xuống mặt đất vỡ tan.
"Nàng có cái gì mà
không
dám? Vài năm trước
không
phải còn chỉ vào mặt ta tức giận mắng chửi sao?" Giọng
nói
lạnh lùng, khiến người nghe cũng thấy tim rét lạnh.
Tân Nô
không
nói
gì, chỉ
nhẹ
cắn bờ môi, đúng vậy vài năm trước nàng còn có thể tức giận mắng chửi, nhưng nàng bây giờ lại chỉ có thể im lặng như mảnh vỡ nằm
trên
đất.
"Đêm nay nàng cũng chuẩn bị trang phục, đến lượt nàng tiếp đãi khách!" Vương Hủ híp mắt,
nói
xong câu này, liền phẩy tay áo rời
đi.
Tân Nô trừng to mắt, tuyệt đối
không
nghĩ tới nàng dẫn lửa thiêu thân, cũng
không
muốn tiếp khách, hai bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn bóng nam nhân cao lớn.
Nàng mặt
không
biểu tình tới trước khay đồ, giống Cơ Oánh, chọn son phấn, nhưng rốt cuộc
không
nén nổi tức giận, ném son phấn trong tay xuống đất, màu đất đỏ tươi giống như máu...
Điền Kị nước Tề có thể
nói
là nổi danh, Vương Hủ chỉ là kẻ sơn dã đưa lời mời,
hắn
vốn
không
rảnh mà để ý. Nhưng môn khách của
hắn
Tôn Tẫn lại góp lời,
nói
vị này chính là "Vương Vũ" cao nhân khó có được,
đi
tất có thu hoạch.
Điền Kị là nhìn trúng vị môn khách
đi
lại
không
tiện này.
Mấy ngày trước,
hắn
đua ngựa với Tề Vương ăn thiệt thòi lớn.
Bởi vì gần đây Tề vương nước Ngụy mua được ngựa tốt ở Phi Liêm, lập tức như hổ thêm cánh, tại trường đua đánh đâu thắng đó,
không
gì cản nổi. Trong cuộc tranh tài chia ngựa,
hắn
ra giá cao mua ngựa cuối cùng tay
không
trở về. Điều này khiến Điền Kị tướng quân tranh cường háo thắng rất tức giận. May mà có Tôn Tẫn kịp thời hiến kế, thay đổi trình tự đấu ngựa, dưới tình huống
không
đổi
mộtcon ngựa nào để Điền Kị đại thắng.
Vì vậy Điền Kị hoa tâm nộ phát, coi môn khách Tôn Tẫn là khách quý.
Giờ nghe
hắn
khuyên bảo lại
nói
Vương Hủ là chủ nhân của Phi Liêm, có thể từ trong tay
hắn
mua thêm ngựa báu. Điền Kị quyết định đến dự tiệc chiêu hiền đãi sĩ.
Nhưng khi xe ngựa dần dần chạy tới hẻm
nhỏ, Điền đại tướng quân
không
khỏi hồ nghi mở màn xe nhìn ra bên ngoài.
Nếu
hắn
không
nhớ lầm, ngõ hèm này chính là chỗ ở của đại phu Mưu Tân lúc trước. Năm đó Tề vương tức giận giáng tội Mưu Tân, cả triều
không
người nào
không
hiểu. Nghe
nói
nơi này hoang vu
đã
lâu, sao đêm hôm xe ngựa hết lần này tới lần khác
đi
vào hẻm
nhỏ?
Tôn Tẫn lại ở
một
bên
nói, đúng vậy chính là chỗ này.
Lúc xuống ngựa, Điền Kị vừa nhìn, đây chính là chỗ ở của Mưu Tân mà! Ngay cả cỏ dại đầu tường còn chưa nhổ sạch đâu!
Chẳng lẽ cao nhân sơn dã đều gan lớn như vậy
không
sợ quỷ thần? Đợi đến lúc nô bộc dẫn đường
đivào trong, Điền Kị càng kinh sợ.
Đây là ngôi nhà ma! Thậm chí ngay cả vết đao
trên
trụ
trên
bậc thang cũng
không
mài
đi. Giống như có thể nghe được tiếng kêu rên thảm thiết của người trong viện bị tàn sãn, mỗi đế giày rơi xuống đất, cảm giác như ở chiến trường đạp lên huyết dịch sền sệt.
Điền Kị là dũng sĩ, tất nhiên
không
giống người bình thường bị dọa tới mức sắc mặt xám ngoét, nhưng trong lòng cũng
không
được thoải mái.
Khi thấy
một
nam tử cao lớn
anh
tuấn khoanh tay đứng trong nội viện cung nghênh, sắc mặt
không
khỏi trầm xuống, cười lạnh
nói: "Vốn tưởng hôm nay gặp được học sĩ, sao biết
một
đường
đi
cỏ
không
nhổ, mạng nhện
không
phủi, đây chính là đạo đãi khách? Nếu
không
thành tâm mời Điền mỗ, tự nhiên trở về,
không
chậm trễ thời gian các hạ."
Vương Hủ nghe
nói, khẽ mỉm cười: "Điền tướng quân chịu đến dự tiệc, chắc hẳn
không
phải cầu rượu thịt tầm thường, ăn uống linh đình. Nhưng nếu các hạ thích xa hoa,
không
ngại đến tiền sảnh nhìn qua, mỗ vì quân chuẩn bị đồ ăn rượu ngon nơi khác
không
có được."
Tôn Tẫn ngồi
trên
xe lăn
nhỏ
giọng khuyên: "Tướng quân, nếu
đã
tới,
không
ngại dừng chân
một
lát."
Điền Kị liếc mắt nhìn Tôn Tẫn,
không
khỏi hừ lạnh
một
tiếng, lúc này mới bước chân vào tiền sảnh.
Đợi lúc cất bước vào, hai mắt
không
khỏi tỏa sáng, trong sảnh xa hoa so với
sự
thê lương bên ngoài quả
thật
tương phản khiến người kinh ngạc.
Chỉ thấy trong sảnh đèn đuốc sáng rực, mặt đất rải gỗ đàn đương, đồng án ngưu hổ, nướ sơn vàng bạc
không
chỗ nào
không
tinh xảo phi phàm.
"Mời Điền tướng quân ghế
trên!" Vương Hủ dẫn Điền Kị vào ghế
trên, sau đó sai nô bộc bưng món ngon.
Điền Kị nhìn, quả
thật
như Vương Hủ
nói, mĩ thực
không
món nào mà
không
tinh xảo, nhâm nhi thưởng thức hương vị so sánh với mĩ thực cung đình chính là
một
trời
một
vực, vừa hỏi mới biết, chính là dùng nồi sắt nấu.
Uống mấy chén rượu ngon, sắc mặt Điền Kị hòa hoãn lại: "Xem ra tôn giá cũng là người biết hưởng lạc, vì sao hết lần này tới lần khác lại mua
một
ngôi nhà ma trong thành Lâm Truy, bên ngoài cũng
khôngsửa sang, khiến người sinh lòng kinh ngạc."
Vương Hủ khẽ mỉm cười: "Trong phòng ngoài phòng, cát hung
một
bước ngắn, đây cũng chính là tình cảnh của tướng quân ngài!"
Điền Kị nghe xong lông mày khẽ cau: "Chỉ giáo cho?"
Vương Hủ
không
chút hoang mang
nói: "Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh"(*). Tướng quân hôm nay ở nước Tề phong quang vô hạn, nguyên nhân Tề vương coi trọng nhân tài. Nhưng mà triều đình gió nổi mây phun, thánh tâm khó dò, nếu tướng quân
không
triển hùng uy, ai có thể cam đoan tướng quân ngài
không
phải Mưu Tân thứ hai?"
Lời này vừa
nói
ra, Điền Kị tức giận vỗ bàn: "Thất phu lớn mật! Ngươi dám nguyền rủa ta?"
(*): Chim hết rồi cung tên xếp xó
Thỏ chết rồi chó bị phanh thây