Thấy Tân Nô nhắm mắt lại, lúc này Vương Hủ mới động thủ xử lí vết thương bị mài rách
trên
lòng bàn chân nàng, tuy mê man, nhưng nàng vẫn đau đến mức nhíu mày. Vương Hủ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt khẽ động, lại cúi đầu xử lí vết thương bị mưng mủ dưới chân nàng.
Đợi lúc bôi thuốc băng bó vết thương xong,
hắn
mới đứng dậy xuống xe ngựa.
Tử Hổ quỳ rạp
trên
đất, sau khi làm
một
lễ
thật
sâu với Quỷ Cốc,
không
nói
một
lời, vung kiếm đâm về phía mình. Lại bị Vương Hủ nhấc chân, đá bay thiết kiếm trong tay.
"hiện
giờ
đang
cần người, đợi mọi việc hoàn tất, ngươi lăn xa
một
chút rồi chết cũng
không
muộn!" Lúc Vương Hủ
nói
vẻ mặt lạnh lùng, lời
nói
khó nghe vô cùng. Mà vẻ mặt Tử Hổ chỉ lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng đáp "Dạ".
nói
xong,
hắn
nhìn qua Cơ Oánh sợ kinh hồn táng đảm chưa định thần lại được,
nói: "Nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta chuyển hướng
đi
nước Tề."
Đoạn đường này Tân Nô bị kẻ khác giả nạn dân bắt cóc, Vương Hủ cũng bị thích khách tập kích.
hắnnghỉ chân trong khách điếm, lại bị kẻ khác phun thuốc mê, đóng đinh chặn cửa, phóng hỏa, mưu toan đưa
hắn
và đám thị vệ chết cháy trong khách điếm.
May mà
hắn
từ trước đến giờ cẩn thận, thói quen sắp xếp
một
vài người gác ngầm, kịp thời phát
hiệntình huống bất thường, dội nước cho tỉnh, miễn cưỡng gϊếŧ chết sát thủ trong điếm thoát hiểm.
Vương Hủ là người nhạy bén bậc nào? Lập tức phát giác ra
sự
việc
không
đúng. Theo lí thuyết
hắn
lập tức về Quỷ Cốc, mới là kế sách an toàn. Nhưng tâm khẽ động đột nhiên nhớ tới Tân Nô còn chưa lên đường, lập tức sai người chuẩn bị khoái mã,
một
đoàn người vội vàng đuổi về, mới gặp được Tử Hổ bị tập kích.
hắn
biết
rõ, nếu
không
phải Tân Nô nhanh trí, chỉ sợ nàng
đã
sớm rơi vào tay tặc nhân.
Bàng Quyên! Cái tên bỏ
đi
hắn
không
thèm để vào mắt lại ăn gan hùm mật báo dám hành động như vậy? Hơn nữa kẻ vừa bị
hắn
một
kiếm đâm chết
nói
như thế, tên kia cũng biết...
hắn
hít sâu
một
hơi, lại chậm rãi thở ra. Có thể hiểu
rõ
ẩn
tình trong đó, chẳng lẽ...
Vương Hủ
không
tiến vào trong xe ngựa, mà tiếp nhận khăn ướt thị vệ đưa tới lau mặt và hai tay đầy máu tươi, phất tay ra hiệu để Cơ Oánh tiến tới.
Lúc này Cơ Oánh nhìn gương mặt tuấn mĩ của ân sư,
không
còn nửa phần mê luyến. Dáng vẻ ân sư lúc này hoàn toàn khác vẻ hung ác vừa nãy đưa tay bóp yết hầu tên cướp như bóp vỡ trứng chim, khiến người nhìn toàn thân tê dại.
Ân sư bình thường nhìn văn nhã tiên phong đạo cốt, lại có thể lạnh lùng ngoan lệ như vậy, cho dù kẻ bị
hắn
gϊếŧ là
một
tên cướp bóc xấu xa, nhưng vẫn khiến người xem
không
rét mà run.
"Ta nghe phụ thân ngươi
nói, ngươi và tỷ tỷ sắp gả tới nước Tần. Nhưng hóa ra Tần Sử vừa mắt chính là thân nữ của Ngụy Vương, Ngọc Cơ vừa hồi cung, sao tạm thời thay thế ngươi?"
Cơ Oánh thành
thật
mà đáp: "Vốn là có quan hệ thông gia với Ngọc Cơ, nhưng sau này nghe
nói
nàng ta và Bàng đại tướng quân vừa gặp
đã
yêu, năn nỉ Ngụy Vương sửa lại chủ ý. Ngụy Vương rất sủng ái Ngọc Cơ, lại cộng thêm Bàng tướng quân tự mình mở miệng, liền nhận định hôn
sự, gả Ngọc Cơ cho Bàng tướng quân. Vì vậy thiếu người, tỷ tỷ chuẩn bị gả tới nước Tần."
Những lời này của Cơ Oánh hoàn toàn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Vương Hủ.
Tính toán,
đã
mấy ngày nay
không
có tin tức gì từ thành Đại Lương nước Ngụy. Sau khi
hắn
tính toán tốt quân cờ
ẩn
Tôn Tẫn, liền cùng Tân Nô du ngoạn, nhất thời
không
để ý tới đám sài lang kia.
Trước kia trong Cốc Bàng Quyên cũng
không
phải đệ tử xuất chúng,
không
ngờ
hắn
chẳng những
mộtbước diệt trừ đệ tử Quỷ Cốc trong vương triều Đại Lương, lại còn nhổ cỏ tận gốc, chủ định đối địch với ân sư của
hắn
ngày xưa.
Mà Thân Ngọc hẳn là lúc trước bị
hắn
đánh
một
chưởng sinh lòng tạo phản, cùng Bàng Quyên cấu kết với nhau làm việc xấu. Tên nam nhân kia lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, hơn nữa Tân Ngọc cũng là
mộtkẻ độc ác,
thật
sự
là
một
đôi lương xứng tuyệt thế!
hắn
biết
rõ, nếu
không
phải lúc trước Ngụy Văn Vương tự mình phong cho núi Vân Mộng là thánh địa
ẩnsĩ, tiến vào cửa cốc
không
được mang kiếm. Dựa vào hận ý của Bàng Quyên, nhất định là muốn tự thân san bằng núi Vân Mộng, từng chút
một
mà xé nát người khiến
hắn
chịu khuất nhục.
Lòng người trong thiên hạ luôn thay đổi, cho dù thâm trầm như Vương Hủ cũng
không
thể tính toán được.
Mọi chuyện
đã
sáng tỏ, Vương Hủ bình tĩnh lại, sau khi quyết định chủ ý,
hắn
xoay người cưỡi
trên
lưng ngựa, mặc kệ hơi lạnh bao trùm toàn thân, tiếp theo
một
đoàn xe ngựa hăng hái
đi
về phía nước Tề.
Lúc Tân Nô tỉnh lại, Vương Hủ
đã
ngồi trong xe xem sách lấy từ rương
nhỏ, hai chân nàng đặt trong ngực
hắn, có lẽ sợ lúc ngủ nàng lộn xộn.
Bởi vì xiêm y đều bị đốt trong đám lửa ở khách điếm, y phục của
hắn
chỉ có thể giặt tạm, may mắn xiêm y tối màu
không
lộ vết máu, phơi
trên
xe ngựa
một
ngày là có thể mặc, lúc này
hắn
cởi bỏ nửa người
trên, ngồi trong xe ngựa.
Tân Nô trừng mắt nhìn, dần dần hồi tưởng lại tình hình trước lúc mê man, vội vàng đứng dậy, nhìn Vương Hủ hỏi: "hắn
nhắc tới phụ thân ta,
hắn
nói
cái gì?"
Vương Hủ
không
thèm đếm xỉa tới nàng
nói: "Bọn chúng đều là do Bàng Quyên sai tới, tốn công sức như vậy, nhìn ra được Bàng tướng quân rất si mê nàng, lúc trước ở Vương Đình nàng hao tổn tâm trí lấy sách của phụ thân nàng,
hắn
nhìn ra được, dùng phụ thân nàng để lừa gạt nàng, lời
nói
nhàm chán như vậy, có gì phải nghe?"
Lời này kín kẽ
không
chút sơ hở, nhưng Tân Nô có cảm giác
không
đúng. Nàng ngồi
trên
xe, cảnh giác nhìn Vương Hủ,
đang
định
nói
chuyện, lại nghe thấy
hắn
truy vấn: "Ban đầu nàng ở Đại Lương có dây dưa gì với Bàng Quyên? Vì sao
hắn
cứ bám riết lấy nàng?"
Tân Nô cảm giác Vương Hủ
nói
dối, cố ý dẫn dắt đổi chủ đề, trong lòng tức giận quyết định
nói
thật, cho gia chủ
không
thành
thật
một
phen nóng giận.
"Chỉ là lúc bị
hắn
bắt vào trong phủ, trong xe ngựa bị
hắn
khinh bạc
một..."
Khi đó ở
trên
xe ngựa thời gian
không
tới
một
chén trà, Bạch Khuê
đã
chặn đường đón xe rồi, nhưng quả
thật
là lúc
nói
chuyện để
hắn
chiếm chút tiện lợi, tuy mật thám của Vương Hủ trải rộng, nhưng thời gian
nói
chuyện trong xe ngựa đó,
hắn
tất nhiên
không
biết.
Rốt cuộc Vương Hủ ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tân Nô, nhưng sắc mặt so với lúc gϊếŧ người còn đáng sợ hơn.
"hắn
khinh bạc nàng thế nào,
nói
nghe
một
chút." Lúc
nói
lời này, giọng của Vương Hủ giống như
âmthanh đao cùn chém đá.
Có thể hôm nay vừa trải qua nguy hiểm
trên
vách núi, lá gan Tân Nô ngược lại tăng lên, tức
hắn
gϊếŧ người diệt khẩu,
không
chịu
nói
chuyện, càng nghi ngờ
hắn
trước đó gây bất lợi cho phụ thân, lạnh lùng
nói: "Bàng tướng quân
trên
chiến trường mạnh mẽ gϊếŧ địch, miệng lưỡi lanh lẹ như giao long, chắc lúc đó trầm mê nhất thời
không
nhớ ra khinh bạc thế nào!"
"Giao long quẫy mình"
thật
sự
là cảm ngộ của Cơ Oánh. Tân Nô nghe Cơ Oánh
nói
một
vài đoạn nhân duyên, miêu tả
rõ
ràng, nhất thời gia nô của Quỷ Cốc bần cùng từ ngữ, hôm nay lại nổi nóng, mạnh mẽ ném ra
một
câu đưa đẩy!
Sau
một
khắc, da trâu buộc thẻ tre trong tay Vương Hủ bị kéo đứt, phiến trúc cũng bị đại chưởng xoa tới mức vỡ.
hắn
dùng lực vứt bỏ sách trong tay, cầm cổ chân mảnh khảnh của Tân Nô,
nhẹ
giọng hỏi: "Miệng lưỡi càn quấy chỗ nào?"
Đúng là
không
biết xấu hổ, Cơ Oánh và Vương Hủ mới đích thực là sư đồ thân truyền!
Tân Nô trong lòng tức giận mới
không
lựa lời
nói,
nói
bậy
một
trận,
không
nghĩ tới Vương Hủ bỉ ổi như thế!
Chẳng lẽ
nói
ngoại trừ hơi thở đàn hương từ miệng, còn... càn quấy nơi khác?
Nhưng nghe xong Tân Nô lên án, sắc mặc Vương Hủ vẫn khó coi như trước như vẫn xem là hòa hoãn. Đợi lúc
hắn
nắm chân Tân Nô liên tục xác nhận sau đó
không
còn chuyện xưa gì khác, mới tới gần Tân Nô, nhìn chăm chú vào mắt nàng: "Là ta dạy dỗ
không
tốt,
hiện
tại
sẽ
nói
cho nàng biết,
sẽ
còn trở mình càn quấy chỗ nào..."
Tân Nô cũng
không
biết bên trong vùng hoang vu xe ngựa chấn động
sẽ
khiến người xung quanh liên tưởng tới cái gì. Thế nhưng mấy bận nàng
không
nhịn nổi thét lên, nhất định là bị người bên ngoài xe ngựa nghe thấy được.
Rốt cuộc lúc nàng xuống xe
đi
vệ sinh, mới phát
hiện
Tử Hổ và mấy thị vệ thức thời mà bỏ
đi
săn ở phía xa, người
thì
nhóm lửa, ngược lại Cơ Oánh
không
đi
xa, nhưng vẻ mặt biểu lộ như
đã
nhận lấy
một
tin tức sét đánh khiến lòng người rúng động.
Bởi vì Tân Nô
đi
lại
không
tốt, Cơ Oánh đỡ nàng. Lần này
không
cần Cơ Oánh dùng mũi ngửi cũng biết Tân Nô và ân sư vừa làm cái gì.
Sắc mặt Cơ Oánh vẫn khong tốt, mấy lần nhìn về phía Tân Nô, cuối cùng
không
nhịn nổi khuyên nhủ: "Xem tỷ cũng thanh lệ lạnh lùng, hóa ra là
không
biết đủ, ân sư cường tráng đến vậy, thời gian dài thế mà tỷ còn
nói
đến
đi
vội vàng? Tỷ tỷ, tỷ
không
biết thỏa mãn, chính là muốn ăn quá no đấy!"
...nói
về vấn đề này với Cơ Oánh và Vương Hủ quả
thật
là chỉ tổ tốn nước miếng.
Hiển nhiên Vương Hủ
đã
xóa sạch lời đồn trước đó,
một
lần nữa dựng nên uy phong đại trượng phu, mà ngay cả vẻ mặt Tử Hổ cũng lộ vẻ tươi cười, lúc trước lo gia chủ khó chịu bây giờ
một
lần xóa sạch tất cả.
Gia chủ Quỷ Cốc
thật
mạnh! Bằng chứng là giường chiếu lay động!
Tránh khỏi đại đạo,
đi
mấy ngày, rốt cuộc tới biên cảnh nước Tề.
Vương Hủ xem như còn trẻ
đã
thành danh, trời sinh thông minh khiến
hắn
lợi hơn người bình thường rất nhiều, khả năng nắm bắt thời thế cũng khiến
hắn
khác hẳn đám phu tử cùng thời.
hắn
đã
từng trào phúng nho gia, nghèo rớt mùng tơi giống như chó nhà có tang, chỉ kém cầm chén gỗ trong tay
đi
ăn mày.
Nhưng
không
thể tưởng tượng, mình cũng có ngày như vậy. Thị vệ bên người trải qua chém gϊếŧ, chỉ còn lại bốn người Tử Hổ.
Cái này phải quy công lao cho Bàng Quyên cố kị mặt mũi, sợ lưu lại danh gϊếŧ ân sư,
không
quá mức công khai, người
hắn
phái tới đều là sát thủ,
không
phải Tử Hổ võ công cao
thật
sự
là toàn quân bị diệt.
Đồ dùng
trên
xe ngựa trong lúc chạy trốn cũng bị nạn dân cướp
đi
phân nửa. Bởi sợ Bàng Quyên lại phái thêm nhân thủ, nên đoàn người
đi
trên
đườngkhông dừng vó,
không
kịp mua đồ dùng. Đợi lúc tới nước Tề
thì
vận chuyển qua, tiền của nước Ngụy lúc này lại
không
dùng được rồi.
trên
người Tử Hổ có tiền, đổi được chút tiền nước Tề. Nhưng Vương Hủ lại
không
cho phép
hắn
lộ ra, càng
không
để
hắn
đi
thông báo cho các môn đồ Quỷ Cốc ở nước Tề.
Ngược lại nhìn Tân Nô mấy ngày nay trưng ra bộ mặt lạnh, chậm rãi từ từ
nói: "Nuôi nàng lâu như vậy, quạ đen cũng còn phải phụng dưỡng phụ mẫu, thay ta kiếm chút tiền tiêu
đi."