Sợ Cô Quạnh Mới Yêu Anh

Chương 17

Còn nhỏ cô cố ý giở trò xấu,ý muốn có thể lấy được một tia quan tâm chú ý từ ba mẹ, không ngờ lại chữa tốt thành xấu, cuối cùng rơi vào cha mẹ cũng không cần cô, kết quả đem cô giao cho Ông Ngoại & Bà Ngoại ở nông thông chăm sóc.

Từ một khắc bắt đầu đó, cô liền rõ ràng biết, bất luận cô có nỗ lực, cô cũng sẽ không thể được sự thương yêu từ cha mẹ,thật sự hết hy vọng rồi.

May mắn Ông Ngoại & Bà Ngoại cô cũng không trọng nam khinh nữ, bọn họ thật lòng chăm sóc cô, thương cô,khiến cô cảm nhận được tình thân ấm áp, cho nên cô thật yêu ông bà ngoại cô,vô cùng hiếu thuận với bọn họ.

Bà ngoại cô thân thể không tốt, cho nên cô một mình gánh vác tất cả việc vặc trong nhà, sau giờ học liền vọt tới chợ mua đồ ăn,sau đó về nhà nấu cơm, làm việc nhà, tuyệt không để bà ngoại mệt ;ông ngoại cô yêu thích chơi cờ, cho nên cô cố ý đi học, không làm gì liền cùng ông ngoại cô chơi cờ mua vui;vào ngày nghỉ, cô sẽ càng cùng hai lão nhân gia đi thập thể dục buổi sáng,dạo chơi ở vùng ngoại ô, mà không phải giống trước kia đi dạo phố khắp nơi, đi dạo.

Tuy rằng ở nông thôn không có náo nhiệt như trong thành phố, thậm chí được danh hiệu trầm lắng, nhưng cô quả thật sự rất vui vẻ;khi thi đại học, nếu không phải Ông Ngoại & Bà Ngoại cô mãnh liệt phản đối, cô thậm chí sẽ chiếu cố bọn họ đến tuổi càng lúc càng lớn, vứt bỏ cho danh đại học,chuyển đến trường cao đằng gần đây tiếp tục học lên.

Trong lúc đi học đại,ông ngoại, bà ngoại cô luôn luôn cổ vũ cô hẹn hò cùng bạn học, không cần thiết thường thường trở về xem bọn họ, chỉ cần đến năm mới trở về cho bọn họ nhìn xem là tốt rồi, cô cũng phải sinh hoạt bản thân.Cô nghe lời, không có mỗi Chủ nhật đều thuê xe trở về, nhưng chỉ cần vừa có ngày nghỉ dài,cô sẽ lập tức trở lại, làm bạn đối với yêu thương Ông Ngoại & Bà Ngoại cô.

Ông ngoại, bà ngoại muốn cô kết giao bạn trai, thật tốt hưởng thụ cuộc sống, cho nên cô liền kết giao cùng tên hỗn đản Trần Dương Quang, lại còn dẫn tên hỗn đản trở về gặp ông ngoại, bà ngoại cô.

Cô cho rằng, cô sẽ luôn luôn sẽ như thế này. Nhưng một trận xe cộ tai nạn,mang đi ông ngoại cùng bà ngoại mà cô yêu nhất; mà ở lúc này,bạn trai cô thích,cùng bạn tốt nhất của cô lên giường, phản bội hơn nữa còn từ bỏ cô.

Nhiều đả kích quá lớn,kêu cô làm sao có thể thừa nhận không được.

May mắn, cô kiên cường vượt qua, cũng không bị sự thực đáng sợ này đả bại.

Vượt qua của cô,làm lòng Đỗ Y Phàm đau không thôi.

Anh luôn luôn để ý cô, những chuyện gần đây của cô đều có người định kỳ báo cáo anh.

Mới đầu bởi vì cô là ân nhân cứu mạng của anh, cho nên nhất cử nhất động của cô anh đặc biệt lưu ý, đặc biệt chú ý; nhưng dần dần anh phát hiện bản thân đối với cô nảy sinh một cảm giác khác.

Vì chuyện cô cùng Trần Dương Quang kết giao, anh âm thầm tức giận hồi lâu.

Vì chuyện Ông Ngoại & Bà Ngoại cô ra đi, anh đau lòng lo lắng cho cô, sợ cô sẽ không chịu nổi đả kích như vậy mà cuộc sống hàng ngày càng khó khăn.

Vì Trần Dương Quang vứt bỏ cô, anh nổi giận, kém chút phái người gϊếŧ tên hỗn đản đó, muốn cái đồ hỗn trướng vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Trong một khắc kia, anh rốt cục nhìn thẳng vào tình cảm bản thân đối với cô.

Không thể xác nhận từ thời điểm nào, anh yêu người phụ nữ mạnh mẽ này, quật cường, kiêu ngạo lại cô quạnh.

Khi Trần Dương Quang cùng cô chia tay, anh có bao nhiêu muốn lập tức cướp lấy ôm cô vào lòng, không bao giờ buông tay nữa; nhưng mà, gia tộc anh lại xuất hiện bất đồng. . . . . .

Điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên, ngắt suy nghĩ sâu xa của Đỗ Y Phàm. Anh cầm lấy điện thoại, thấy được dãy số báo trên mặt.

Trong nháy mắt, anh muốn quăng luôn nó, không tiếp thông điện báo này; nhưng anh càng biết, nếu anh cắt đứt cuộc gọi điện thoại này, như vậy vấn đề sẽ càng xảy ra nhiều phiền toái.

Anh ấn xuống phím call, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng,lẳng lặng bắt đầu nghe điện thoại bên kia truyền đến hàng loạt câu oán giận. . . . . .

"Ivan. Đức Mông. Laman tát tư, cậu rốt cục cũng nghe điện thoại rồi? Cậu có biết cháu điện cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không hả?Cậu có biết cháu ở bên này đợi cậu trả lời lâu lắm biết không?Cậu có biết cháu muốn thoát cái cuộc sống không bằng chết, như ngồi ở trên đống kim vậy?Cậu. . . . . ."

Hàng loạt lời nói liên tiếp, giống như máy bay ném bom đánh úp về hướng Đỗ Y Phàm. Nếu không phải người này, Đỗ Y Phàm đã sớm cúp cuộc điện thoại hoặc trực tiếp quăng luôn cái điện thoại trên tay, để ai cũng không tìm thấy anh.

Nhưng là,điện thoại người này không thể treo.

Hắn, Xiis. Đức Mông. Iaman tát tư,cháu trai Đỗ Y Phàm anh nhỏ hơn anh một tuổi, khi Đỗ Y Phàm đến chỗ này gặp gỡ Phương Thu Trừng, hắn là một trong nguyên nhân quan trọng.

Đỗ Y Phàm tên thật là Ivan. Đức Mông. Iaman tát tư, sinh ra trong một gia tộc Cỗ lão lịch sử của nước Đức, Đỗ là họ của mẹ anh.Cổ lão là một gia tộc lớn, đều là các thế hệ con trưởng kế nhiệm,ngoài ra anh xuất thân dĩ nhiên là không có khả năng lên làm người thừa kế.

Người thừa kế,so với anh lớn hơn ba mươi năm tuổi, Lane, Đức Mông, Iaman tát tư. Tuy rằng không phải cùng mẹ, nhưng tình cảm của Lane cùng Đỗ Y Phàm rất tốt; đối với Đỗ Y Phàm mà nói, Lane đối với bọn họ vô cùng coi như cha đẻ, càng như là cha anh.

Lane là một người lạc quan rộng rãi, nhưng thân là một người thừa kế, hơn nữa còn có một chi nhánh khổng lồ,người đứng đầu trong gia tộc rất đông, hắn lạc quan quá đáng lại khiến hắn càng thảm hại;vị trí Tộc trưởng gia tộc này, có rất nhiều người như hổ rình mồi, nếu không phải trở ngại quy định gia tộc rõ ràng,sợ những người đó đã sớm tạo phản rồi.

Cũng bởi vì không được làm ngoài ánh sáng, cho nên những người đó liền vụиɠ ŧяộʍ.Mục tiêu bọn họ dừng ở trên con trai duy nhất của Lane,trên người Xiis.Mất đi Xiis, theo như quy định,người thừa kế đời tiếp theo liền tuyển chọn trong đám con cháu; kể từ đó, bọn họ có thể lên làm Tộc trưởng hoặc là có cơ hội khống chế gia tộc liền lớn hơn rất nhiều.

Lane chưa bao giờ nghĩ tới,chú bác trong miệng hắn, lại tính toán như vậy! Thẳng đến Xiis suýt nữa chết trong một nòng súng, Lane mới ý thức, tình huống nghiêm trọng cỡ nào. Vì an toàn của con trai, Lane vội vàng đem Xiis đưa đến nơi mà gia tộc hoàn toàn không có lực ảnh hưởng, xin nhờ người bạn chí cốt hỗ trợ chiếu cố.

Mà Đỗ Y phàm, cũng là tiếp nhận sự nhờ vã của Lane, cùng cháu trai nhỏ hơn một tuổi đến một nơi hoàng toàn xa lạ. Vì không để người trong gia tộc phát hiện, Đỗ Y Phàm cùng Tư Hi[1] ở nơi này đều cố ý cải trang, cho nên Phương Thu Trừng mới có thể không có nhận ra người mà cô từng đã cứu.

[1] Tư Hi còn có thể gọi là Xiis

"Bây giờ, lại có chuyện gì nữa?" Đỗ Y Phàm nhàn nhạt hỏi vấn đề nhiều hơn,đứa cháu trai này năng lực phiền toái càng là đệ nhất đẳng.

"Còn không phải cái gì ông chú, ông bác, dám tặng một đống lớn phụ nữ cho cháu! Bọn họ cũng không phải không biết cháu thật ra thích đàn ông, không phải phụ nữ!" Xiis như một đứa con nít oán giận, một chút cảm giác thân là người thừa kế tương lai cũng không có.

Chuyện Xiis là đồng tính luyến ái, ở trong gia tộc cũng không phải chuyện mới, hơn nữa mọi người đều biết. Cho nên những người đó dụng tâm kín đáo đưa phụ nữ cho hắn, không phải là tuyên bố mỉa mai hắn sao?

"Nhưng cháu đáp lại thế nào?"Tính cách Xiis, Đỗ Y Phàm rất rõ, hắn sẽ không dễ để người khác khi dễ mà không hoàn thủ. So với người cha hiền lành,tính cách Xiis càng thêm thích hợp trở thành người đứng đầu gia tộc. . . . . .Nhưng đáng tiếc, Xiis cũng không có cái tâm kia.

"Tặng qua tặng lại thôi, bọn họ đưa phụ nữ cho cháu, cháu sẽ đưa một đống đàn ông trở về [ hầu hạ ] bọn họ,để cho bọn họ thật tốt hưởng thụ chứ." Lấy đạo của người, trả lại cho người, Xiis luôn luôn làm việc đều không hề lưu tình,không để lại đường sống, này không phải là một chuyện tốt.