Sợ Cô Quạnh Mới Yêu Anh

Chương 16

Chẳng qua vừa nảy nhìn vẻ mặt mất mác của anh,cô đau đớn.

"Này." Chủ động, cô tới gần anh bày tỏ, bất quá người đàn ông đưa lưng về phía cô bất vi sở động.

Cô lấy tay sờ sờ cái mũi mình,cô không có kinh nghiệm làm nũng, thật sự không biết làm như thế nào để cho anh có thể hết giận.Thì ra khi đàn ông ồn ào kỳ quái cũng khó trị giống như phụ nữ.

Cô đại khái có thể bày ra mặc kệ anh,thứ nhất cô vốn là không biết nên làm như thế nào, thứ hai Phương Thu Trừng cô chưa bao giờ đối với người đàn ông nào dùng giọng nói ấm áp mềm mại?

Ngay cả Trần Dương Quang,người đàn ông mà cô đã từng thích sâu đậm cũng chưa từng dùng qua, Đỗ Y Phàm là người đầu tiên cô dùng giọng nói như vậy mà còn kiêu ngạo! Đổi lại là ngày thường, Phương Thu Trừng không thưởng cho anh một cước đạp xuống giường,học theo anh đưa ưng về phiá anh ngủ; nhưng chỉ cần cô nghĩ đến anh kỳ quái như vậy là bởi vì anh ghen, nâng chân lên không thể đá liền bỏ xuống,nghĩ ngã đầu liền ngủ càng không có khả năng.

Bất đắc dĩ lại thở dài,lúc này đây cô đem giọng nói nhẹ nhất, mềm nhất, bắt chước những động tác cùng giọng nói của các cô gái đối với bạn trai làm nũng,vươn lòng bàn tay di chuyển nhẹ nhàng trên lưng anh, trong miệng nỉ non mà nói: "Ivan, đừng lưng lại với em được không. . . . . ."

Không thể dám chắc cô có làm như vậy với người đàn ông khác không, hoặc là cô làm những động tác đặc biệt khác, Đỗ Y Phàm xoay người trở về đối mặt, trên mặt mang theo tim đập mạnh và biểu cảm loạn nhịp.

Mặt cô như bị phỏng, thẹn thùng xoay mặt. Một hồi lâu đều không có nghe anh mở miệng, Phương Thu Trừng cho rằng anh bị cô dọa đến.

Cô tự giễu cười lên, "Có cần phải dừng vẻ mặt kinh ngạc đó nhìn em không? Em biết em làm nũng rất quái dị, một chút cũng không êm tai, nhưng còn không đến mức làm cho anh sợ tới mức không thể nói chuyện chứ. . . . . . A! Anh!" Lời còn chưa nói hết, anh đột nhiên hôn môi của cô, cô kinh hô kêu ra tiếng.

Đỗ Y Phàm quả thực không thể tin tưởng, cô làm sao có thể cho rằng cô làm nũng với anh là quái dị, không hấp dẫn?Tuy rằng giọng nói của cô vẫn là gựơng ngùng mất tự nhiên,cũng đủ làm anh thay đổi một chút, nhưng nghe ở trong tai anh, giọng nói êm dịu cô làm nũng lại giống như thanh âm êm tai nhất thế giới, khiến tim anh đập thình thịch.

Bị anh nhìn có chút lúng túng, Phương Thu Trừng bắt đầu hối hận làm cái cử chỉ mất mặt này.Cô học anh, trở mình đưa lưng về phía anh, không dám để anh nhìn thấy khuôn mặt hồng lên vì lúng túng.

Cô làm sao vậy? Làm sao có thể cho rằng bản thân đối với anh nũng nịu một chút, anh sẽ không tức giận nữa? Lại không ngẫm lại bản thân là người phụ nữ thế nào, cô làm nũng nào có khả năng sẽ đáng yêu kiều mị chứ?

Cảm giác vừa lúng túng lại thẹn đánh úp cô, thậm chí còn cảm thấy hốc mắt cay lên. Cô cắn chặt môi, không dám tin ở trước mặt anh, cô lại yếu đuối như vậy, thậm chí muốn khóc.

Đáng chết, Phương Thu Trừng,không được khóc! Không được khổ sở!

Cô ở trong lòng ra lệnh bản thân,đem hốc mắt ẩm ướt toàn bộ áp trở về.

Đúng vậy! Cô vốn là không thích hợp với nước mắt, nước mắt mềm yếu, chỉ thích hợp với cô gái bé bỏng đáng yêu, phụ nữ như cô, rơi lệ chính là một loại hành động buồn cười.

Đỗ Y Phàm vươn bàn tay to, chà nhẹ lỗ tai phiếm hồng cô.

"Thu Trừng . . . . . ." Anh khẽ gọi, học giọng nói cô vừa rồi gọi anh. Nhưng là đồng dạng giọng nói, đồng dạng ngữ điệu, giọng cô là làm nũng,còn anh cũng là cưng chiều.

Cô rụt rụt gáy cùng bả vai, bởi vì tay anh luôn luôn cọ xát lỗ tai cô.Lỗ tai cô là một trong những vùng mẫn cảm của cô, anh biết; cho nên,hiện tại anh là cố ý cọ cô?

Cô nửa tức giận nửa xấu hổ lúng túng quay đầu lại, mà lúc này anh lại phủ lên cô, môi mỏng hôn môi cô, đầu lưỡi trực tiếp tham tiến bên trong cánh môi cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lưỡi của cô, muốn động tác cô phản ứng lại anh.

Anh mυ'ŧ cô, cô cũng bắt chước động tác của anh, khẽ liếʍ anh, lúc tay anh cách drap không hề che lấp bộ ngực xoa nắn,tay cô chỉ đặt lên lưng anh, vuốt ve cơ bắp trên lưng anh.

Dáng người anh rất tốt,một chút cũng không giống người đàn ông luôn ngồi trong phòng làm việc, không phải quá gầy yếu hay mập mạp.

"Thu Trừng,khi em làm nũng thật đáng yêu, rất đẹp." Hôn đến khi cả hai sắp thở không nổi mới dừng lại. Anh nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp dưới thân thở hào hển, chân thành mà nghiêm túc nói.

Cô trừng mắt to, cho rằng bản thân nghe lầm rồi.

Phản ứng của cô làm tâm Đỗ Y Phàm đau cực kỳ. Cô cho rằng, thân cô là người phụ nữ sẽ không có cái loại bẩm sinh trời phú này sao? Nếu vậy cô liền mười phần sai rồi.

Cô là một người phụ nữ mê người, chính là không có gặp gỡ đúng người, đem xinh đẹp của cô hoàn toàn phát huy ra hết; mà anh, Đỗ Y Phàm chính là người đó có thể đem vẻ vô cùng xinh đẹp cùng mền mại của cô toả ra! Anh tự kiêu nghĩ, cúi đầu xuống lại hôn cô, lấy hành động nói cho cô, anh đến cùng có bao nhiêu rục rịch bởi vì cô làm nũng .

Sau đêm đó, Đỗ Y Phàm không có truy vấn Phương Thu Trừng nữa.

Anh dựa vào điều kiện đã đáp ứng, không có để cho nhân viên trong công ty biết bọn họ đang kết giao,nên trong giờ làm việc, anh đối với cô không có đặc biệt nhiệt tình gì, cũng không đặc biệt ưu đãi, đều đối sử như những người khác.

Nhưng mỗi lần thấy cô cùng người đàn ông khác giống như không có việc gì thì đùa giỡn, lộ ra nụ cười xinh đẹp lại anh tuấn, bạn bè đánh đẩy nhẹ nhàng va chạm ,anh vẫn là nhịn không được mà bắt đầu ăn dấm chua, cho đến muốn đẩy những người đó ra. . . . . . Nhất là cái tên Trần Cường kia coi cô như anh em chân chính, anh đã muốn hét lớn với cô nhiều lần về chuyện này là không cho hắn tiếp cận cô như vậy.

Nhưng anh thủy chung không có làm như vậy.

Anh biết, cô không phải một người phụ nữ chỉ biết dựa vào nhu nhược. Cô từ trước đến nay đều là một người phụ nữ mạnh mẽ, cho nên mới có thể vượt tất cả những chuyện khổ sở bi thương.

Đỗ Y Phàm không có đi truy vấn cô,không phải bởi vì sợ sẽ cùng cô cãi nhau,mà là bởi vì từ lúc bắt đầu anh đã biết tất cả những chuyện cô đã vượt qua. Lần đó buộc muốn Phương Thu Trừng nói cho anh, chỉ là muốn kiểm tra một chút đến cùng là anh quan trọng hay là cái tên vứt bỏ cô qua trọng.

Mà kết quả. . . . . . Tuy rằng là làm anh một bụng bực tức, nhưng hiếm khi cô lấy lòng cùng làm nũng, thoáng trấn an anh,để anh có động lực cùng cô tiếp tục dây dưa.

Anh rất tin tưởng, một ngày nào đó cô sẽ chủ động nói cho anh.

Về phần anh vì sao biết chuyện cô vượt qua, đó là bởi vì anh chính vị thiếu niên đi chơi trong đêm khuya giống cô và bị thương vào nhiều năm trước.

Cô không nhận ra anh, bởi vì lúc đó anh vì che dấu mọi người.Nên anh cố ý đem tóc bạc nhuộm thành đen, mang gọng kính thô đen, đem bản thân giả dạng thành một con mọt sách, cho nên cô nhận không ra anh cũng là bình thường.

Lần đó ngoài ý muốn anh hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại, trong đầu anh luôn có một ý nghĩ đó chính là tìm cô gái anh gặp trong lúc đó,luôn luôn làm bạn ở bên cạnh anh, muốn anh tỉnh lại không cần buông tha cho cô gái đó.

Tiếng nói của cô trong màng đêm giống như một vầng ánh sáng sáng ngời luôn theo anh,làm anh không đến mức lạc hướng trong sự hồn độn; nhưng khi anh còn hôn mê,bởi vì cô không có giấy phép lái xe liền bị đưa vào cục cảnh sát, cho nên anh chỉ biết tên của cô, cùng với chuyện cô cho anh một lượng máu lớn.

Bởi vì một cảm giác không rõ, anh phái người đi tìm tài liệu liên quan đến cô, biết gia đình cô, biết những chuyện khi cô trưởng thành trải qua,đương nhiên cũng biết cô luôn cô quạnh.

Đúng vậy, cho dù cha mẹ hoàn mỹ, cho dù cơm áo không cần lo, nhưng cô vẫn là cảm thấy cô quạnh. Mỗi ngày đối mặt với nhà to như vậy, cùng với người hầu lạnh ngắt,khi hưng phấn đoạt giải, bỏ lỡ mất quán quân, hoàn toàn đều không người nào cùng chia sẻ với cô;cha mẹ cô, đem tất cả hi vọng cùng với cưng chiều, toàn bộ đều đem hết cho em trai duy nhất của cô.