Mua Em Một Trăm Đêm

Chương 18

Sau khi hôn thỏa thích, anh lại đi xuống, hôn lên thân thể cô thêm lần nữa, lưu lại dấu hôn trên đấy.

Bàn tay trượt vào giữa hai chân ẩm ướt của cô, trêu chọc nơi riêng tư của cô, làm cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu. Từ ngăn kéo lấy ra bαo ©αo sυ, rốt cuộc không thể chịu được ham muốn trong cơ thể, anh kéo tay cô ra khỏi khăn trải giường, cùng mười ngón tay của cô đan xen, đặt ở đỉnh đầu. Sau đó nửa người dưới nhô lên một chút, không hề dịu dàng mà trượt vào.

Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy Kỷ Nhất Thế mắng bên tai cô, tiến vào thân thể cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, nước mắt chất chứa đã lâu rốt cuộc không nhịn được liền tràn ra, thấm đẫm trên gương mặt. Trác Viện cảm thấy hạ thân mình như bị xé tan, đau đớn dần lan ra, bởi vì đau, cô ủy khuất khóc.

Cô nghĩ có thể giãy giụa né tránh, “Không cho phép nhúc nhích!” Kỷ Nhất Thế cũng không cho cô cơ hội, biết rõ cô đau, lại tàn nhẫn, cứng rắn không lùi mà tiến sâu vào trong cơ thể cô, ép bức cô.

“A...... A......” Vì không cho cô phản kháng, anh một tay giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, một tay còn lại di chuyển tới mông cô, áp người hướng về phía nửa người dưới của mình.

Thấy Trác Viện lắc đầu muốn anh buông tha, Kỷ Nhất Thế không báo động trước liền rút du͙© vọиɠ ra, lại đem chính mình hoàn toàn vùi vào trong cơ thể cô. Thân hình xinh đẹp, chỉ lộ ra tứ chi trắng noãn cùng anh ân ái, sức lực không bằng anh, làm sao còn có khả năng né tránh.

“Đau...... Em đau......” Cô nhỏ giọng khóc.

Hai tay bị chế trụ, mặc kệ cô vặn vẹo thân thể thế nào, anh vẫn như bóng với hình, nửa người dưới bắt đầu liên tiếp mãnh liệt tiến lên, co rúm.

“Ha a, ách...... Chậm một chút, xin anh chậm một chút......” Cô kêu đau cầu xin, ngược lại bị anh che môi lại, ngăn chặn thanh âm.

Lúc này Kỉ Nhất Thế giống như cầm thú không khống chế được, chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ chính mình, điên cuồng ở trên người cô đoạt lấy.

Trác Viện đau đến không chịu được, cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn một chút, chờ anh thỏa mãn, hết thảy liền xong. Anh lại đột nhiên xoay người một cái, muốn cô ngồi trên người mình.

“A......” Trác Viện bởi vì tư thế bất ngờ này, lại kêu lên, cô nâng mông dậy, tránh bị anh đâm vào, nhưng mông vừa thoáng nâng lên, lại bị anh nặng nề ấn xuống, mất đi điểm tựa, nuốt toàn bộ cực đại của anh vào.

“Nha a...... Không cần...... Tha em......” Cô nghẹn ngào cầu xin, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực ghé vào trên người anh.

“Không cần cái gì, anh?” Tiếng nói trầm thấp của Kỷ Nhất Thế vang lên bên tai cô. Nửa người dưới của anh dùng sức hướng lên trên, bàn tay to chế trụ chiếc eo tinh tế của cô. Hết lần này đến lần khác mạnh mẽ xâm nhập, gần như muốn đem thân thể cô hòa vào với thân thể mình, lực đạo mạnh mẽ thâm sâu.

“Đau quá, em đau quá, nhẹ một chút......”

Anh tự nhiên biết đây là lần đầu tiên của cô, cũng biết bản thân thô lỗ làm cô khó chịu, nhưng là anh muốn làm cho cô đau. Như vậy, cô mới có thể nhớ kỹ, anh là người đàn ông của cô, loại cảm giác này cô vĩnh viễn sẽ không quên. Một khi lên giường với anh, cô cũng đừng nghĩ có cơ hội né tránh, trừ phi anh chán, bằng không đời này cô cũng chỉ có thể phụ thuộc vào anh.

Kỉ Nhất Thế thở gấp gáp, hơi nóng phun lên trên cổ cô, “Gọi ông xã!” Đột nhiên dừng lại động tác, làm cho vật cứng rắn của mình để vào trong cô, con ngươi đen láy chống lại đôimắt hồng hồng giống thỏ.

“Ông xã!” Trác Viện ôn nhu lên tiếng.

Nghe vậy, Kỉ Nhất Thế quẹt quẹt môi, “Nói, anh là ai?”

Trác Viện bị anh ép buộc có chút thất thần, không rõ vì sao đột nhiên anh hỏi như vậy, mê hoặc nhìn lại anh, vật cứng rắn vốn án binh bất động, lúc này lại rút ra rồi vùi sâu vào, đau đến nỗi làm cô thét chói tai.

“Còn không nói sao?” Anh hôn lên môi cô, nghe tiếng khóc của cô, tiếp tục hỏi.

Bị hơi thở của anh vờn quanh, hơi thở của hai người hòa làm một, Trác Viện chậm rãi mở miệng, “Kỉ...... Nhất Thế......” giống như thì thầm nhưng lại thỏa mãn trái tim anh, nửa người dưới nhất thời càng nhanh, không biết qua bao lâu. Kỷ Nhất Thế chế trụ thân thể cô, tách hai chân cô ra để trên vai mình, Trác Viện hoảng hồn, co rúm người, làm cao trào tiến đến.

Sau khi phát tiết, cả người anh đầy mồi hôi, không vội rút ra vật cứng rắn, vẫn ở trong cơ thể cô như cũ. Anh ngẩng đầu thỏa mãn hôn môi cô, thả lỏng sức lực, nhẹ nhàng cắm rút trong cơ thể cô, “Như vậy còn đau hay không?” Tiếng nói trầm thấp kia làm Trác Viện ủy khuất vùi sâu vào cổ anh, ngăn không được nước mắt rơi xuống, “Vì sao vừa rồi không thể nhẹ nhàng một chút, hiện tại không còn kịp.” Cô gái nhỏ làm nũng làm cho tâm tình Kỷ Nhất Thế cực tốt. Ôm cô lại hôn vài cái.

Anh khát cầu nhiều năm như vậy, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng là của mình.

Buổi tối hôm đó, Kỷ Nhất Thế muốn cô ba lần, thẳng đến giữa khuya, ăn qua loa bữa ăn người hầu mang lên, rồi ôm cô tiến vào phòng tắm tắm rửa. Sau mới ôm toàn thân vô lực của cô trở về giường, nhìn cô nặng nề ngủ rồi mới chợp mắt.

Sau buổi tối định mệnh đó, Kỷ Nhất Thế liền bá đạo yêu cầu cô chuyển tiến biệt thự nhà họ Kỷ, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Trác Chinh, đem người mang về nhà.

Trước khi Trác Viện còn chưa dọn vào căn biệt thự này, nếu Kỉ Nhất Thế công việc bận rộn sẽ không trở về nhà trong vài ngày. Hiện tại lại khác, cho dù có bận cách mấy, anh nhất định sẽ về nhà qua đêm.

Chuyển biến như vậy, mẹ Kỷ đều nhìn thấy, bà biết con trai mình thích Trác Viện bao nhiêu, nên cũng thay đổi thái độ với cô. Dù sao cũng là người phụ nữ con trai để ý, thân là mẹ cũng không nên làm khó dễ.

Lại nói, Trác Viện thực sự rất ngoan, rất hiểu chuyện, quả thật được người người yêu, mẹ Kỷ đối với cô con dâu mới này hết sức hài lòng.

Vốn Kỷ Manh Manh trở lại Đài Loan từ hai tuần trước, nhưng mãi đến một ngày trước hôn lễ, mới cùng Kỷ Nhất Sanh trở về.

Về nhà không thấy Trác Viện, Kỷ Manh Manh bởi vì bị kéo dài thời gian trở lại Đài Loan, đã sớm một bụng giận dỗi, nhất thời lập tức bộc phát tính cách đại tiểu thư. Mẹ Kỷ vội vàng nháy mắt, mặc kệ con trai cũng vừa mới xuống máy bay, lập tức bảo anh gọi điện thoại thúc giục anh cả trở về.

Kỷ Nhất Sanh tức giận, không vừa lòng với việc cả nhà đều cưng chiều em gái, nhưng vẫn cầm điện thoại lên gọi.

Một lúc sau, rốt cuộc Kỷ Nhất Thế cùng Trác Viện trở về nhà.

Kỷ Manh Manh vừa ăn bánh sủi cảo với đường phèn tổ yến mẹ nấu, vừa đưa ánh mắt chằm chằm ra ngoài cửa.

Sau khi xe của Kỷ Nhất Thế tiến vào, Kỷ Manh Manh vội vàng bỏ bát lại, cực kỳ hứng thú chạy ra, tặng cho Trác Viện một cái ôm lớn.

Kỳ thật, sau đêm hôm ấy, Trác Viện liền ở lại biệt thự nhà họ Kỷ. Ở chung với nhau trước khi kết hôn làm mọi người trong nhà họ Kỷ kịch liệt phản đối, nhưng không ai nói được Kỷ Nhất Thế, đành phải tùy anh.

Vốn hôm nay Kỷ Nhất Thế muốn mang Trác Viện đi thử áo cưới, thuận tiện nhìn nơi tổ chức hôn lễ, bởi vì công ty tạm thời có việc, anh đành mang theo Trác Viện vào công ty.

Ai ngờ Kỷ Nhất Sanh lại gọi điện thoại, bởi vì Kỷ Manh Manh làm loạn, vốn Kỷ Nhất Thế cũng không để ý, nhưng di động của anh lại không ngừng vang lên, làm anh đành phải lập tức trở về nhà.

Bất đắc dĩ Kỷ Nhất Thế đành phải bỏ lại một nửa hội nghị, ôm Trác Viện đang thắc mắc trở về.

Thân là anh cả, Kỷ Nhất Thế vẫn cho rằng, em gái được nuông chiều từ nhỏ đã trở nên ngang ngược, tùy hứng lại kiêu căng, nhưng cha mẹ lại coi nó như tim gan, dù anh có ý kiến, cũng chỉ giáo huấn được mấy câu.

“Viện Viện, mình rất nhớ cậu.” Kỷ Manh Manh nhiệt tình ôm Trác Viện, vừa nói vừa cười “Đi, lên phòng mình, mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu.”

Kỷ Manh Manh chỉ có ý gọi anh cả một tiếng, sau liền lôi kéo Trác Viện vào cửa. Sau khi ân cần hỏi thăm cô, đại tiểu thư liền một mạch kéo tay Trác Viện đi thẳng đến phòng mình, bỏ lại phía sau những ánh nhìn của những người trong nhà.