Yêu Thương Không Ở Ngài

Chương 24: Yêu Cầu Nhận Con Nuôi Bị Từ Chối

Phương Nhược Ninh không quen với nhà hàng này và chỉ cảm thấy có gì đó không ổn sau khi bước đến vị trí nhà vệ sinh - đó là phòng dành cho nam hay nữ?

May mắn thay, đây là nhà hàng dành cho trẻ em có thiết kế rất thân thiện với người sử dụng, cạnh phòng tắm có phòng hộ sinh, cô thoáng nhìn thấy tên phòng sau khi đi ngang qua rồi quay đầu kéo người đàn ông đang sau lưng vào.

Hoắc Lăng Tiêu nhướng mày, người phụ nữ này thật là giỏi! Người dám kéo Hoắc Lăng Tiêu như vậy, anh còn tưởng rằng chưa sinh ra đời!

Cô càng tức giận, trong lòng anh càng cười nhạo, càng khơi dậy hứng thú.

Phương Nhược Ninh tóm lấy phần áo ướt đẫm nước trái cây của người đàn ông, kéo anh ta vào, đẩy anh ta vào tường bằng cả hai tay. Phương Nhược Ninh lông mày toát lên khí chất lạnh lùng: "Hoắc Lăng Tiêu, anh hôm nay… Ý anh là gì? Sao anh lại thế? Đưa con trai tôi đi mà không được phép? Tại sao anh lại cố tình đưa thằng bé đi vòng quanh và tránh mặt tôi? Tại sao anh lại kích động mối quan hệ giữa mẹ con chúng tôi? "

Một loạt câu hỏi đổ ập xuống như mưa đá, Phương Nhược Ninh tức giận đến mức huyết quản sôi trào ùng ục!

Ngược lại, người trước mắt này thần thái bình tĩnh, ánh mắt ưu nhã.

Hai người đối mặt, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: "Luật sư Phương, anh có chắc là dùng tư thế này để nói chuyện với tôi sẽ không có chuyện gì xảy ra không?"

Phương Nhược Ninh giật mình, ánh mắt rơi xuống, nhìn bàn tay vẫn đang đè lên ngực anh, lập tức rụt lại như bị bỏng, cô lùi lại một bước.

Người đàn ông nhướng mày, thật ra anh không muốn vậy.

Tuy nhiên, anh nhận thấy rằng khi người phụ nữ này ở quá gần anh, cơ thể anh không thể kiềm chế được trạng thái hưng phấn và não bộ của anh không thể suy nghĩ bình thường.

Anh không muốn mất kiểm soát trong một thời gian và làm điều gì đó khác thường khiến cô sợ hãi, càng sợ cô lại bỏ trốn cùng con trai mình.

Do đó, chỉ bằng cách giữ khoảng cách mới có thể tốt nhất.

"Đầu tiên, tôi đã sai khi đón đứa bé khi chưa được ủy quyền. Tôi thật xin lỗi cô. Thực ra tôi đón thằng bé vì muốn sau đó giao lại cho cô. Nhưng tôi chưa kịp gọi điên thì cô đã chủ động gọi tới để tìm. Ngay lúc bắt đầu đã là một lời mắng mỏ giận dữ nên tôi mới thay đổi ý định.”

"Hơn nữa, Hoắc Tử Khiêm có quan hệ tốt với con trai cô. Tôi cũng thấy hai đứa trẻ sau giờ học cũng không muốn tạm biệt, vì vậy tôi đã mềm lòng đồng ý với yêu cầu của tụi trẻ.”

Phương Nhược Ninh nhướng mày nhìn anh, rõ ràng là không bị thuyết phục.

Dù Quân Hiên có thích anh ta đến đâu, cũng không thể rời khỏi nhà trẻ với người này khi chưa được sự cho phép của anh cô.

Từ nhỏ cô đã giáo dục thằng bé không được đi cùng người lạ, phải đề phòng những viên đạn pháo bọc đường của người lạ!

Ý thức chú ý an toàn của thằng bé rất tốt!

"Thứ hai, tôi không phải cố ý đem đứa nhỏ tránh đi. Thật sự là vì cô quá chậm. Ta đối với hai đứa nhỏ cũng không quản được gì. Nếu chúng chạy, tôi cũng phải nhanh chóng chạy theo đúng không?"

"Thứ ba, tôi không kích động mối quan hệ giữa cô và con của cô. Trẻ em có khả năng bắt chước mạnh nhất, và gia đình có ảnh hưởng lớn đến sự hình thành tính cách của chúng. Cô mất bình tĩnh trước mặt con và có hành động lỗ mãng, sẽ khiến thằng bé suy nghĩ gì? Nếu tam quan lệch lạc thì sau này đứa bé sẽ ứng xử như thế nào? "

Phương Nhược Ninh nở nụ cười chế nhạo sau khi nghe anh nói chuyện: "Hoắc tổng thực sự lo lắng về việc con trai tôi sẽ hành xử như thế nào sau này? Điều đó có liên quan gì đến anh?"

Anh tức đến mức không nói nên lời.

Tất nhiên cô quan tâm nhiều hơn đến việc con trai cô sẽ trưởng thành như thế nào trong tương lai, nhưng hiện tại cô cũng phải làm cho anh bẽ bàng một phen!

Hoắc Lăng Tiêu mím môi cười: "Đương nhiên có liên quan tới chuyện của tôi."

Phương Nhược Ninh nhíu mày: "Ý anh là gì?"

"Con trai của cô trông rất giống tôi, đó là duyên phận, bởi điều đó tôi sẽ không cho phép đứa trẻ này phát triển xấu đi trong tương lai."

"...”

Phương Nhược Ninh thấy thật tức cười!

"Hoắc tổng, có phải anh ăn no quá không chịu nổi không? Có bao nhiêu tỷ người trên trái đất này, và còn có nhiều người giống anh nữa!Anh có chịu trách nhiệm với mỗi đứa trẻ giống anh không?"

"Những người chưa gặp, dù tốt hay xấu, sống hay chết, đương nhiên không liên quan gì đến tôi, nhưng chuyện này xảy ra lại làm tôi rất vui, chẳng phải là duyên phận sao?"

"..." Người này trong công ty không phải lúc nào cũng lạnh lùng, kiêu ngạo và coi im lặng là vàng sao? Cớ gì bây giờ lại lắm điều như thế?

Thấy cô im lặng dường như không nói nên lời, vẻ mặt của Hoắc Lăng Tiêu càng trở nên ôn nhu, cả thân hình cao gầy dựa sát vào cô: "Luật sư Phương im lặng, xem ra cô cũng đồng ý với quan điểm của tôi."

"Đồng ý?"

Phương Nhược Ninh tỉnh táo lại, cười chế nhạo: "Tôi chỉ là đang sợ hôm nay Hoắc tổng uống nhầm thuốc!"

Hoắc Lăng Tiêu sắc mặt trầm xuống, thân thể lại chậm rãi đứng lên: “Phương tiểu thư, tốt hơn hết là cô đối với tôi nên lịch sự một chút."

"Tức giận? Anh bí mật đón con trai tôi, dù là trò đùa hay ý đồ khó lường, tôi cũng đã rất tốt bụng mà không gọi cảnh sát bắt anh!"

Người đàn ông nhún vai, dường như không muốn nói thêm gì nữa.

Giữa hai người có một lúc im lặng, sau đó, Phương Nhược Ninh cũng cảm thấy vừa rồi cô có chút quá dữ dội. Những năm gần đây, cô tính tình rất tốt, đã lâu không tức giận như vậy.

Nóng giận là để trừng phạt bản thân vì lỗi lầm của người khác, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý và tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt và xấu hổ, cô nhớ ra đây là phòng hộ sinh, lại lo có người vào bất cứ lúc nào, cô liếc nhìn người đàn ông cũng đang im lặng: "Chuyện đó ... Tôi đã nói hết những điều nên nói rồi. Hy vọng sau này anh sẽ không làm như vậy nữa. , vừa rồi tôi đã hất nước trái cây vào mặt anh, là tôi quá kích động... Xin lỗi, quần áo của anh- nếu cần anh có thể cởi ra để tôi giặt sạch rôi trả lại cho anh. "

Hoắc Lăng Tiêu nhướng mày, có chút kinh ngạc, cô nhận ra mình nói sai?

Lời nói vừa dứt, trong phòng càng có vẻ yên tĩnh hơn, Phương Nhược Ninh liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt lãnh đạm, nhàn nhạt nói: "Nếu Hoắc tổng đã cảm thấy không cần thiết, vậy thì bỏ đi."

Nhìn thấy cô xoay người định rời đi, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô.

“Hoắc tổng còn chuyện gì nữa sao?” Phương Nhược Ninh hỏi, nhíu mày nhìn anh chằm chằm.

Hoắc Lăng Tiêu buông tay cô ra, khuôn mặt tuấn tú quyến rũ lộ ra vẻ thân thiện tốt bụng: "Tôi không cần giặt y phục. Nói thật, luật sư Phương, tôi rất thích Quân Hiên, chúng tôi trông giống nhau như vậy. Có lẽ là định mệnh đã sắp đặt chúng ta gặp gỡ nhau. Chi bằng... nhận làm người thân? "

“Nhận làm người thân?” Phương Nhược Ninh quay đầu lại, khuôn mặt dưới ánh đèn trắng hồng, bối rối hỏi: “Ý của anh là?

Nhịp tim lặng lẽ hỗn loạn, anh ta thật sự biết chuyện sao?

"Rất đơn giản, tôi chỉ coi đứa bé là con nuôi."

“Con nuôi?” Phương Nhược Ninh nhìn chằm chằm vào anh ta, thậm chí còn bị sốc hơn.

Chủ tịch điều hành cấp cao tập đoàn Hoắc thị thực sự muốn nhận Quân Hiên là con nuôi!

"Ha..." Người phụ nữ cười khinh thường, châm chọc nói: "Tôi rất vinh hạnh cảm ơn Hoắc tổng có thể coi trọng con trai tôi."

"Đừng khách khí."

"Tuy nhiên, đó là một vinh dự mà người bình thường chúng tôi không thể chịu đựng được. Cảm ơn Hoắc tổng vì lòng tốt của anh."

Lời vừa dứt, cô xoay người định bỏ đi, nhưng không ngờ cánh tay lại bị bắt lại, lần này trực tiếp bị kéo lại, thân thể áp vào tường

“Hoắc tổng, anh... ”Phương Nhược Ninh ngạc nhiên và có phần đề phòng, nhưng trước khi cô nói xong, người đàn ông đã chống một tay vào tường, thân hình cao lớn thon dài như đại bàng sải cánh, bao lấy cô thật chặt.

Phương Nhược Ninh sợ đến mức da đầu thắt lại và quên mất mình phải nói gì.

Ánh sáng từ đèn chiếu trên cao, người đàn ông cúi cổ, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong một bóng mờ, nét mặt càng thêm thâm thúy và quyến rũ. Phương Nhược Ninh ngây người nhìn hắn, càng nhìn kỹ, cô càng cảm thấy khí chất lạnh lùng của người này tràn ngập mê hoặc đến choáng váng, nhìn một hồi lâu dường như có thể làm tâm trí người ta rối bời.

"Với kiểu tư thế sát tường như thế này, lần này là người đàn ông chủ động, luật sư Phương nghĩ sao?"

Khi khoảng cách gần đến, giọng nói lạnh lùng thường ngày của anh bỗng trở nên nhẹ nhàng, trầm thấp, như thể tiếng đàn cello tuyệt đẹp đập vào màng nhĩ.

Phương Nhược Ninh giật mình, và nhịp tim của cô trở nên bối rối hơn.

Ý người này là gì?

"Luật sư Phương, tôi nói thật đấy. Cô thấy đấy Tử Khiêm cũng rất thích con trai của cô. Thật ra cô đang làm việc cho Hoắc thị, vì vậy trên bất kể phương diện nào chúng ta cũng có thể coi nhau là bạn."

“Không, chúng ta chỉ là quan hệ công việc."

“Thật sao?” Người đàn ông nhướng mày, cong môi cười “Tại sao luật sư Phương lại có thành kiến sâu sắc với tôi như vậy?

Phương Nhược Ninh ngước mắt lên nhìn anh, nhưng chỉ liếc anh một cái, sau đó không hoảng sợ lại cụp mắt: "Không có định kiến gì cả, nhưng tôi không quen gán ghép công việc với cuộc sống."

"Công việc vốn là một phần của cuộc sống, hơn nữa có thể thấy Quân Hiên cũng thích tôi, cô chẳng lẽ không muốn có thêm một người yêu thằng bé sao?"

Người phụ nữ không nói gì, trong lòng cảm thấy có lỗi.

Thằng bé sớm có cảm giác và hơn một lần hỏi tại sao mọi người có bố nhưng cậu thì không.

Trước đây, cậu bé còn nghĩ Vệ Vân Triệt là bố mình, nhưng sau đó cậu nhận ra rằng không phải, cậu biết rằng chú Vệ có con gái riêng của chú ấy.

Hoắc Lăng Tiêu nói rằng Quân Hiên thích anh, có lẽ là vì ngoại hình giống nhau, cũng bởi vì họ là một gia đình, máu mủ ruột già, cho dù có xa nhau đến mấy cũng không thể buông bỏ, vì vậy họ vô cùng gần gũi khi gặp nhau.

Tất nhiên cô hy vọng rằng Quân Hiên có thể có một người cha, và cô hy vọng có thể dành tình yêu thương trọn vẹn cho thằng bé, nhưng điều này sẽ không bao giờ có thể. Nếu những ngày tháng sau này có một người có thể khiến cô động lòng, đồng thời đối xử với Quân Hiên như con ruột của mình, cô cũng có thể cho anh ta một cơ hội.

Tuy nhiên, người này không bao giờ là Hoắc Lăng Tiêu.

Im lặng vài giây, trái tim cô ngàn vạn lần quay cuồng, cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn người đàn ông, một lần nữa bình tĩnh mà rõ ràng nói: "Hoắc tổng, cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng nó là cần thiết."

Cánh tay của người đàn ông đang đặt trên đầu cô bình tĩnh thu lại, đặt vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú lại trở nên lạnh lùng: "Luật sư Phương, tôi không nghĩ cô có thể đưa ra quyết định thay Quân Hiên về chuyện này."

Ánh mắt của Phương Nhược Ninh trở nên sắc bén: "Anh muốn làm gì? Quân Hiên là trẻ vị thành niên, tôi là người bảo hộ của thằng bé. Đương nhiên, tôi có quyền thay thằng bé quyết định!"

"Nhưng cô là một người mẹ mà lại ích kỷ và hạn hẹp nhốt con trong không gian riêng của mình, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của đứa bé. Theo lý mà nói, cô không đủ tư cách để làm mẹ của thằng bé."

Đây là lần đầu tiên Phương Nhược Ninh bị buộc tội quá đáng như vậy, cô lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng: “Hoắc tổng, tại sao anh lại buộc tội tôi? Cuộc sống của mẹ con chúng tôi thế nào rồi, không làm phiền anh!" "

Lời qua tiếng lại, cô quyết liệt đẩy người đàn ông ra, đóng sầm cửa và bỏ đi không ngoảnh lại.