Đoá Hoa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 91: Hai năm sau

Qua Tết, xưởng dệt vải được nghỉ, ngày đầu tiên đi làm trở lại sau kì nghỉ dài nhân viên cũng không có việc gì để làm, chủ yếu là lau dọn, mọi người chào hỏi chúc tết lẫn nhau, trên khuôn mặt của mỗi người đều tràn ngập nụ cười.

Chu Hi Thánh thêm dầu diesel cho máy móc, lại bận rộn cả một buổi sáng, thấy sắp đến giờ nghỉ trưa, anh ta vội múc một chậu nước nóng để rửa tay, cởi đồ bảo hộ thay lên chiếc áo khoác màu đen bằng nỉ, bước nhanh ra khỏi phân xưởng, đi về phía tòa nhà văn phòng hai tầng. Ven đường có một gốc cây mai đang nở rộ, hương hoa thơm ngát tràn ngập khoang mũi, có mấy cô công nhân đang hái hoa, anh ta cũng nhập hội bẻ lấy mấy cành, cầm vào trong khu văn phòng lên tầng hai, phòng đầu tiên bên phía tay phải truyền ra từng trận cười vui vẻ, anh ta cũng không tiện đi vào, đúng lúc có người từ bên trong đi ra, anh ta nói với cô ấy một câu làm phiền rồi.

Trong giây lát, có một cô gái trẻ tuổi bước ra, cô mặc áo choàng màu hồng cánh sen, mái tóc đen xoăn dài thả xõa sau lưng, lộ ra cái trán mượt mà, đôi mắt bởi vì không ngủ tốt nên hơi sưng, khẽ liếc mặt một cái người lại lại có một loại cảm giác nhu nhược kiều mị. Ngay cả ý cười cũng lười nhác: “Hôm nay anh đi ăn cơm sớm vậy?” Chu Hi Thánh đưa hoa trong tay cho cô, giải thích: “Một tiếng nữa phải đến bến tàu đón khách với giám đốc.”

Cô khẽ “Ừ” một tiếng, ôm hoa quay người muốn đi, anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó lại nói: “A Chi, bên ngoài vẫn lạnh lắm, em nên đeo thêm khăn quàng cổ với găng tay nữa.” Cũng không biết cô có nghe thấy không, bọn họ đứng ở cửa luôn có người ra ra vào vào, anh ta cứ đứng đó chắn lại cũng rất kỳ quái, chỉ đành lui qua một lối đi nhỏ, lối đi nhỏ có cửa để gió thổi vào, làm mấy cánh cửa mở ra loảng xoảng loảng xoảng đập vào tường, anh ta còn đi cài lại then cửa.

Đứng được một lát, Phùng Chi dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đến gần anh ta giới thiệu: “Kế toán mới tới, tên là Hách Xuân, anh ấy là Chu Hi Thánh, kỹ sư dưới phân xưởng.” Chu Hi Thánh khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Hách Xuân lặng lẽ đánh giá anh ta vài lần, cô đã nghe nói tới tên tuổi của anh ta từ lâu rồi, tuổi trẻ tuấn tú, có tài hoa, kỹ thuật vượt trội, tác phong cũng rất quy củ, rất có tương lai, có rất nhiều cô gái tới nhà máy làm công cũng có một phần lí do là do anh ta.

Ba người đi ra khỏi nhà máy, đêm giao thừa rơi xuống một trận tuyết lớn, mấy ngày vừa rồi lại trời quang mây tạnh làm tuyết tan rất nhanh, đường phố tuyến huyện không phải là nhựa đường mà đều là đường đất, bây giờ do tuyết mà đọng thành từng vũng nước và vũng bùn, Hách Xuân đi một đôi giày da màu trắng, nhìn người đàn ông phía trước bước đi bành bạch, vẩy theo cả nước bùn bẩn bắn đầy lên cả trên mông. Chu Hi Thánh đề nghị tới một quán mì mới khai trương ở đường khác, mọi người đều biết, cửa hàng mới mở giá sẽ được ưu đãi, thậm chí cả mùi vị và lượng cơm cũng là rất là đầy đặn. Hách Xuân có chút do dự, ngượng ngùng muốn từ chối bằng bất cứ giá nào, lại nghe Phùng Chi cười nói: “Thời gian nghỉ trưa của anh ít, trời cũng lạnh, tùy tiện ăn một chút gì bên kia thôi.” Cô chỉ vào tiệm cơm nhỏ bên phía phải của nhà máy, không cần đi bộ giá cả đắt hơn chút nhưng hương vị giống nhau.

Tất nhiên là Chu Hi Thánh không nghĩ ra điều đó, anh ta nhìn Phùng Chi mặc chiếc áo khoác bông màu lam nhạt cũ, tuy có quấn khăn quàng cổ, nhưng vẫn là có vẻ phong phanh, cũng liền đồng ý.

Hách Xuân cảm kích nhìn Phùng Chi một cái, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiệm cơm chen đầy người, bọn họ đứng ở cửa đợi một lúc, cuối cùng cũng có bàn ăn xong, vội bước nhanh qua ngồi xuống, trên mặt bàn rất hỗn loạn, phục vụ vội vàng chạy tới đưa thực đơn cùng lúc dọn dẹp, có phần qua loa, lau một lần bằng một cái giẻ đầy dầu mỡ, vẫn còn xót một cọng rau xanh không lau sạch, anh ta không nhìn thấy hoặc có thể là đang giả vờ, chỉ là không ngừng thúc giục: “Mấy người muốn ăn gì? Nhanh lên! Nhanh lên!”

Chu Hi Thánh gọi một đĩa cá hoa vàng hấp dưa, mì xào rau xanh, quay sang hỏi Hách Xuân muốn ăn gì, Hách Xuân cười nói đang giảm béo, có rau xanh là được, anh ta nhanh chóng đánh giá cô ấy một chút, cũng không bày tỏ ý kiến, lại hỏi Phùng Chi.

Phùng Chi thấy trên tường chủ tiệm treo miếng thịt sấy khô, miếng thịt đã được làm khô vàng óng ánh, nhìn rất ngon, lại nói: “Cho thêm bát canh gồm da heo chiên, sủi cảo trứng và mộc nhĩ.”

Chu Hi Thánh lại gọi thêm ba bát cơm.

Trong lúc chờ đồ ăn, Chu Hi Thánh móc lọ thuốc mỡ nhỏ từ trong túi ra đưa cho Phùng Chi, lại mỉm cười chỉ chỉ tai phải của cô.

Phùng Chi cũng cười, tai cô do thời tiết quá lạnh bị khô nẻ nứt da, mở cái lọ lấy chút thuốc mỡ bôi lên: “Trời lạnh không cảm thấy gì, hai ngày nay trời chuyển ấm lại bắt đầu vừa ngứa vừa sưng lên.”

Một mùi long não thoang thoảng trong không khí, Hách Xuân đang cầm giấy lau bàn, ngửi được lại nói: “Lần này em lên Thượng Hải ăn tết ở nhà cô em, bên đó không có tuyết, thời tiết luôn ấm áp, mặc sườn xám thêm một chiếc áo khoác cộc tay là đã có thể trải qua mùa đông rồi.”

“Thật sao?” Phùng Chi vặn chặt nắp lọ thuốc mỡ trả lại cho Chu Hi Thánh, Chu Hi Thánh không cầm lại, cô liền cầm trong tay nghịch nghịch.

Hách Xuân còn nói: “Thật sự, chị lên Thượng Hải một chuyến sẽ biết em nói thật hay giả.”

Phùng Chi không trả lời, Chu Hi Thánh nhìn sắc mặt cô, quay sang hỏi: “Tối hôm qua Ni Ni lại sốt sao?”

Phùng Chi nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao anh biết?” Chu Hi Thánh nói: “Tối hôm qua anh nghe thấy con bé khóc rất nhiều!” Bọn họ là hàng xóm lầu trên lầu dưới, sàn gác ngăn phòng cách âm quá kém, nhưng hơn ở chỗ cách nhà xưởng gần, tiền thuê nhà lại rẻ.

Phùng Chi có chút áy náy: “Làm ồn đến anh và bác. Sáng sớm nay đã bớt sốt rồi, tinh thần có chút uể oải, lại bị trớ sữa, em đã nhờ bác nếu sáng nay còn tiếp tục sốt nữa thì đưa tới bệnh viện.”

Hách Xuân lắng nghe bọn họ nói chuyện, đại khái cũng hiểu ra câu chuyện, hóa ra Phùng Chi có con gái hơn một tuổi, sức khỏe không được tốt lúc nào cũng ốm đau, cô ấy muốn đi làm kiếm tiền, ban ngày nhờ mẹ của Chu Hi Thánh trông giúp, buổi tối thì tự mình trông, rất là vất vả.

Thầm nghĩ tại sao không thấy cô ấy nhắc tới chồng mình, lại nhanh trí nghĩ ra, mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, hỏi phải những chuyện tổn thương người khác thì thật là không lễ phép.

Đúng lúc phục vụ lên đồ ăn, đặt một bát cơm đầy ụ trước mặt cô, Hách Xuân cười lắc đầu: “Nhiều quá, em không ăn được hết đâu.”

Chu Hi Thánh lấy bát của cô ấy múc cơm sang bát của mình, cho đến khi chỉ còn thừa chút xíu có thể mình thấy đáy, mới nghe cô nói là được rồi, không khỏi nhíu mày, Phùng Chi cũng thấy cô ấy ăn quá ít, múc một bát canh, chọn nhiều thịt và sủi cảo trứng cho cô ấy.

Hách Xuân lại xua tay từ chối: “Dầu mỡ quá, em ăn rau xanh là được rồi.”

Chu Hi Thánh thấy cô ấy thật phiền, nhìn Phùng Chi nói: “Em ăn đi, không cần chăm sóc người khác.” Lại gắp một miếng cá hoa vàng vào bát cô.

Không ai nói thêm nữa, cơm nước xong, Chu Hi Thánh có việc đi trước.

Sau đó bọn họ cũng có mấy lần cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, ngày đó quay lại văn phòng, Hách Xuân thay mấy cành hoa mai đã khô héo bằng cành mới, bỗng nhiên nói với Phùng Chi: “Chu Hi Thánh đối với chị thật tốt!”

Phùng Chi đang cúi đầu đối chiếu sổ sách, không để ý nói: “Anh ấy đối với ai cũng rất tốt.”

Hách Xuân thở dài một hơi: “Hình như anh ấy không thích em!”

Phùng Chi ngẩn người: “Có sao?” Cô thật sự không chú ý tới.

Hách Xuân lại nói: “Em đùa thôi, chị đừng coi là thật!” Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại sinh ra mấy phần rầu rĩ.