Tôi Có Một Cậu Bạn Là Bá Tổng

Chương 20: Thế Giới Hiểm Ác

Khang tổng rất tức giận, vô cùng tức giận, cậu bị người đổ oan cũng không tức giận như vậy. Có thể là do cậu biết vợ chồng trẻ, tuy hơi nghèo nhưng sống nghiêm túc chăm chỉ.

Khang tổng đang muốn đẩy cửa đi vào nói giáp mặt nói chuyện, bên cạnh có người gọi cậu ——

"Khang Khang?" Hạ Sanh mới vừa mới chăm chú lên lớp, vừa không để ý cậu con trai ngồi bên cạnh đã đi mất.

Hiện tại để ý đến thì mau chạy ra đây tìm con trai.

Hạ Sanh vừa lên tiếng, người tám nhảm bên trong lập tức mở cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy đứa trẻ đứng bên ngoài, đứa trẻ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ.

Cô giáo lúng túng sờ sờ mũi, tâm nói cũng còn may đứa nhỏ này không biết nói chuyện.

Khang tổng lộ ra nụ cười ngại ngùng: "Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh."

Hạ Sanh không nói với người khác biết con trai của cô biết nói.

Hai giáo viên bên trong, bất kể là thầy giáo nói Hạ Sanh hay là cô giáo thanh minh cho Hạ Sanh, đối diện một chút cũng vô cùng lúng túng.

Mà vào lúc này cũng chỉ có thể nói nói: "Cô Hạ, con của cô biết nói."

"Đúng đấy." Hạ Sanh nói.

Khang tổng nhìn hai người kia, nhớ kỹ mặt bọn họ, cậu không có nghi ngờ Hạ Sanh một chút nào, chỉ cảm thấy khóe miệng hai người kia xấu xí nói chuyện lung tung sau lưng người khác.

Hạ Sanh làm sao có thể nhận piano người khác? Cô và to con rõ ràng chính là một đôi trời sinh!

Khang tổng theo Hạ Sanh trở về phòng dạy nhạc, mới vừa ngồi một lúc thì có người đẩy cửa đi vào.

Khang tổng nhìn sang, chính là nam chính scandal piano 3 triệu.

Bà Trương nghe được tiếng cửa mở âm, quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông, có chút vui vẻ: "Ông xã, sao anh lại đến đây?"

"Anh đi ngang qua bên này, thuận tiện tới thăm em một chút." Ngài Trương đi tới trước mặt bà Trương, giọng dịu dàng.

Anh ta nói chuyện thì đặt một cái hộp tinh xảo ở bên cạnh: "Mang bánh gato em thích nhất đến cho em này."

Bà Trương hình như không có hứng thú lắm với bánh gatô, mà là lôi kéo ngài Trương ngồi xuống: "Dù sao cũng đến rồi, em đàn một bản cô Hạ mới dạy cho anh nghe nha."

Bà Trương nói thì ngồi vào trước dương cầm.

Ánh mắt Khang tổng đặt ở người đàn ông, vào lúc này, cậu chú ý tới một chuyện, đối phương hoàn toàn không có thật lòng nghe bà Trương đàn piano, mà là thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Sanh.

Khang tổng là một người kinh nghiệm trong tình trường, có thể nói là cậu cực kỳ mẫn cảm, tình huống này không đúng, không đúng, quá không đúng!

Hạ Sanh, cô tỉnh lại đi, tuy rằng to con nghèo thật, còn dông dài, cũng thỉnh thoảng sẽ nói ra một số câu rất ngu, nhưng mà anh ta nấu cơm rất ngon mà!

Sau khi buổi học piano kết thúc, Khang tổng tâm trạng nặng nề nắm tay Hạ Sanh, chuẩn bị đón xe về nhà.

Hai người mới vừa đi tới chỗ đón xem, bên cạnh thì có một chiếc Maserati ngừng lại đây, cửa sổ xe hạ xuống, ngài Trương nói: "Đúng thật là cô Hạ."

" Cô Hạ muốn đón xe sao? Tôi đưa cô Hạ về."

Hạ Sanh nói: "Không cần không cần, đứa trẻ sợ người lạ."

Sau khi Khang tổng nghe xong lời này, dè dặt núp ở sau lưng mẹ hời, làm một đứa trẻ thẹn thò thật sự.

Khang tổng tâm nói, vì không để nanh vuốt ma quỷ tư bản rơi vào nhà vợ chồng trẻ thì cậu cũng không thèm đến xỉa đến.

"Bé trai không nên xấu hổ như vậy đâu."Ngài Trương quay về Khang tổng nói đùa.

Nội tâm Khang tổng hùng hùng hổ hổ, ở bề ngoài nắm tay mẹ giống như đã bị sợ mất rồi.

Quả nhiên, Hạ Sanh cảm giác được con trai không thoải mái, mở miệng nói: "Xấu hổ thì xấu hổ, cũng không phải chuyện gì lớn cả."

"Cô Hạ thật rộng rãi." Ngài Trương nói: "Chẳng trách mỗi ngày vợ tôi đều khen cô, lúc đầu tôi vẫn cảm thấy giáo viên trong một tổ chức nhỏ như vậy không thể có trình độ cao được."

Ban đầu Hạ Sanh cũng cảm giác được đối phương nhìn có chút xem thường giáo viên piano như cô, thực ra cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta ở đây.

Nhưng cô lớn rồi.

"Sau khi nghe cô Hạ đàn hai lần, vẫn cảm thấy cô Hạ cần nhiều cố gắng."

"Cô Hạ là một tuyển thủ thiên phú, nhưng có thể cảm giác được cô Hạ chưa từng được đào tạo một cách có hệ thống.

"Vâng?" Hạ Sanh đúng thật chưa từng được đào tạo một cách có hệ thống.

"Là như vậy, bạn tôi có một buổi diễn từ thiện, người vốn trình diễn piano bị tai nạn té gãy chân, không có cách nào lên diễn xuất, hiện tại thời gian lại gấp, không tìm được người mới nên tôi mới nghĩ tới cô Hạ."

"Thời gian khá gấp, số lần tập luyện cũng không nhiều, có thể áp lực sẽ khá lớn."Ngài Trương nói.

Khang tổng khinh bỉ cũng sắp lật trời cao, thủ đoạn theo đuổi con gái thế này cậu cũng không thèm xài.

Ngay khi ngài Trương sốt sắng chờ người phụ nữ trước mắt trả lời thì một giọng nói non nớt xông ra ——

"Người trình diễn piano kia bị gãy chân, cũng không phải gãy tay, đàn piano cũng không cần đến chân."

Ngài Trương nhìn về phía đứa trẻ vẫn không làm sao khiến mình chú ý này, cười nói: "Cháu thật thông minh, nhưng mà gãy chân phải nằm trên giường, không tiện đi diễn xuất."

Hạ Sanh liền nghe hai người hoàn toàn chưa từng đàn piano bàn luận đề tài đàn piano có cần chân hay không?

Cô cũng không sửa lại, chẳng qua là cảm thấy đánh giá vừa nãy của người này về cô rất buồn cười nên nói: "Anh tìm những người khác đi, tôi chưa được đào tạo một cách có hệ thống, có thể sẽ không lên đàn được."

"Vậy cô khắc phục vấn đề này, hiện tại chính là một cơ hội tốt."

"Đây chính là tôi muốn nói với cô, cô có thiên phú, nhưng cô thiếu một người thầy âm nhạc thực sự để dẫn dắt cô, mặc dù buổi biểu diễn này là một buổi biểu diễn từ thiện, nhưng sẽ có nhiều nhân vật lớn trong ngành âm nhạc."

Ngài Trương nói rồi đưa cho một tấm danh thϊếp cho Hạ Sanh: "Tôi vốn cũng chưa hề nghĩ sẽ tới tìm cô, nhưng vợ tôi nói, cô đàn rất cảm động, cô ấy hết lòng vì cô, hi vọng cô không muốn phụ sự kỳ vọng của cô ấy đối với cô."

Ngài Trương nhìn ra Hạ Sanh do dự, cũng không vội để cô đưa ra quyết định, mà là nói: "Cô quyết định xong thì gọi điện thoại cho tôi."

Toàn bộ quá trình, Khang tổng trợn mắt ngoác mồm, vị này làm cho người ta cảm giác chính là nhận sự nhờ vả của vợ mình cho giáo viên piano của vợ một cơ hội, hơn nữa đối với Hạ Sanh là dùng mọi cách xoi mói, phảng phất anh ta rất ghét Hạ Sanh vậy.

Thật sự hoàn toàn không nhìn ra ý đồ chân chính, dù cho là Khang tổng trong nháy mắt cũng cảm giác có thể là mình đã hiểu lầm.

Nhưng Khang tổng nhớ rõ ràng, khi Hạ Sanh đánh đàn, ánh mắt người này chưa từng rời khỏi người Hạ Sinh một chút nào.

Khang tổng lại vừa nghĩ tâm cơ cùng lòng dạ hôn nhân cấp doanh nghiệp của đối phương, trong nháy mắt cảm thấy đối phương tuyệt đối không hề có ý tốt!

Sau khi Hạ Sanh về nhà thì nói việc này với Việt Tần.

Khang tổng cũng ở bên cạnh, nghĩ Việt Tần nên nhanh lên một chút từ chối chuyện này, Trương tổng kia tuyệt đối không có ý tốt.

Nhưng mà mắt Việt Tần sáng lên: "Vợ ơi, em lên biểu diễn sao? ! Đây chính là chuyện em mơ ước mà! Buổi tối em muốn ăn cái gì? Ngày hôm nay chúng ta chúc mừng một trận!"

A, hai người này đúng là ngây thơ đơn thuần mà! Hai anh chị thực sự là xứng đôi! Ông trời tác hợp!

Khang tổng tức giận nhấc tay, rất muốn dạy cho hai anh chị ngây thơ đơn thuần này một bài học.

"Bảo Bảo muốn nói cái gì?" Hai vợ chồng xoay đầu lại, cậu nhìn trong ánh mắt hiện lên một tia hạnh phúc sắp hiện thực được ước mơ.

"Tối hôm nay còn có thể ăn cơm bọc không?" Khang tổng mở miệng nói.

Hiện tại cậu vẫn chưa thể đi, cái nhà này cần cậu! Nhân dân lao động nghèo khổ không hiểu được hiểm ác của nhà tư bản đâu!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Khang tổng: Không ai có thể hiểu những thằng đàn ông tồi với nhà tư bản hơn tôi đâu.