Sau khi hai vợ chồng đưa Bảo Bảo đi học xong thì trở về nhà.
Trong phòng khách vẫn bày ra thảm bọt biển như cũ, mặt trên là xếp gỗ và món đồ chơi xe đẩy.
Hai người chuyển đến nơi này khi kết hôn, vào lúc ấy, phòng trẻ em là phòng chiếu phim, phòng sách là phòng làm việc của hai vợ chồng trẻ, Hạ Sanh chuẩn bị học tự sáng tác nhạc, Việt Tần lại chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Kết quả, sau ba tháng, Hạ Sanh liền phát hiện mình có thai, cô vốn thích trẻ con, ngược lại sau này cũng phải sinh, tuy rằng hai vợ chồng trẻ luống cuống tay chân, nhưng vẫn miễn cưỡng làm tốt công tác chuẩn bị đón Bảo Bảo.
Sau khi có con, trong nhà lập tức xảy ra thay đổi to lớn, phòng chiếu phim không còn, ngay cả thời gian xem phim cũng không có, trong nhà nhiều nhất chính là món đồ chơi trẻ em, Hạ Sanh cũng không sức lực để viết nhạc, Việt Tần cũng không có suy nghĩ thêm sẽ thi nghiên cứu sinh.
Hai vợ chồng trẻ ngoại trừ con trai thì chính là kiếm tiền.
Nhưng từ nhỏ con trai đã không đáng yêu, đều là dùng một đôi mắt to không buồn không lo nhìn thế giới.
Người xem tâm đều thay đổi, hai vợ chồng trẻ cũng chưa từng có oán giận gì.
Mà hiện tại, toàn bộ phòng khách phảng phất như lập tức hết rồi, sau khi hai vợ chồng trẻ về đến nhà, anh nhìn em, em nhìn anh một chút, ai cũng không nói gì.
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm sinh con trai, lần đầu tiên không có con trai trong nhà.
Cho tới nay, cân nhắc đến tình huống thân thể con trai, hai người là từ ba mẹ người mới tay chân vụng về một đường đi tới hiện tại.
Hiện tại Việt Tần cũng có thể một bên mang con, một bên nấu cơm.
Hai vợ chồng trẻ đứng một lúc ở phòng khách.
"Trưa nay em muốn ăn gì?" Việt Tần an ủi sờ sờ đầu vợ: "Đừng buồn, con phải đi bắt đầu cuộc sống mới, anh nấu bánh trôi rượu cho em ăn nha."
Sau khi sinh con, ngoại trừ mỗi ngày buổi chiều, những thời gian khác đều là theo mẹ cả.
Lập tức con trai đi nhà trẻ, hiện tại vợ có chút không thích ứng cũng là rất bình thường.
Việt Tần mặc tạp dề màu đen, tiến vào nhà bếp, Hạ Sanh đứng ở bên cạnh ừ một tiếng.
Trong phòng bếp lập tức liền tràn ngập mùi thơm đặc biệt của nếp.
Việt Tần nói: "Chỉ chớp mắt đã bốn năm, hồi tưởng lại, thật giống như Bảo Bảo chỉ mới ra đời vào ngày hôm qua mà thôi."
"Đúng đấy, vào lúc ấy chúng ta rất căng thẳng."
Hai bát bánh trôi rượu được nấu xong, vợ chồng trẻ ngồi ở trên bàn ăn bắt đầu từ từ ăn.
Hai vợ chồng chuyên tâm ăn đồ ăn, lần đầu tiên họ không phải nghĩ đến chuyện ăn uống cho đứa trẻ bên cạnh.
"Anh cũng không nỡ xa Bảo Bảo." Việt Tần mở miệng nói: "Bình thường vào lúc này, anh đang đút trứng hấp cho thằng bé ăn."
"Đúng vậy, em cũng không nỡ."
"Anh không cảm thấy vui một chút nào." Việt Tần nói.
"Em cũng vậy, Bảo Bảo đi em rất buồn."
Bánh trôi rượu là đồ ngọt, ăn vào trong miệng thì có chút mùi vị thèm cái khác.
Việt Tần đột nhiên nói: "Em no chưa? Có muốn thêm bún ốc không?"
Bởi vì đường hô hấp của bé vô cùng yếu, dạ dày cũng không được nên hai vợ chồng vẫn luôn ăn món thanh đạm cùng con.
Đã mấy năm không ăn món bún ốc này, còn nhớ đây vẫn là món ăn khoái khẩu của hai vợ chồng hồi đại học.
"Trong nhà có bún ốc không?" Cả người Hạ Sanh đều cố sức sống, nói: "Không có cũng không sao, em đi ra ngoài siêu thị mua!"
"Không cần, ngày hôm qua nói Bảo Bảo phải đi nhà trẻ nên tối ngày hôm qua anh đã mua mấy hộp bún ốc rồi!"
Việt Tần lấy từ trong tủ lạnh ra một đống vật liệu, miến khô, đậu phộng rang, măng chua, tương, tiêu ngâm, cải thìa, còn có một miếng thịt nạt, Hạ Sanh nhìn mà không nhịn được nhào tới hôn một cái.
"Em biết mà, lấy anh là sự lựa chọn tốt nhất của cuộc đời em."
Việt Tần vừa nghe, cả người đều muốn nhẹ nhàng, anh nấu ăn tuyệt nhất, làm bún ốc tuyệt càng thêm tuyệt, hơn nữa còn là sức mạnh của tình yêu.
Sau mười lăm phút, hai người ăn món bún ốc quen thuộc, miệng đầy tiên hương chua cay.
Thật giống như đến mấy năm không gặp mặt bạn cũ, Hạ Sanh hít sâu một hơi ——
"Đây mới là cuộc sống chứ!"
" Bảo Bảo không ở bên cạnh chúng ta, thực ra anh có 10% vui vẻ á." Việt Tần ăn xong bún ốc, không nhịn được nói.
"Đúng, chỉ có mười phần trăm, còn lại vẫn bùôn vì xa con."
Đôi vợ chồng trẻ thông gió cho căn phòng, đánh răng cho nhau và cuối cùng là tắm chung.
Khi hai người kết hôn có mua một cái bồn tắm rất lớn, kết quả cũng không sử dụng mấy lần, hiện tại rốt cục cũng dùng tới.
Bên ngoài trong hành lang có một bà cụ đang dùng giọng ồm ồm của mình nhẹ nhàng nói chuyện với chú chó.
Gió lùa thổi đến mức bên ngoài cửa sổ vù vù vang vọng.
Hai người nằm trong bồn tắm, thế giới phảng phất thả chậm bước chân.
Việt Tần nói một chuyện cười, hai người cười đến không được, nước nóng khiến người ta quá chú tâm thả lỏng ra.
Hạ Sanh không nhịn được nói: "Ngày hôm nay con không ở bên cạnh em, thực ra em rất vui."
Cô rất yêu con của mình, nhưng cô không cách nào chỉ yêu con của mình.
Sau khi sinh con, Hạ Sanh quen rất nhiều bà mẹ, cô từ từ ý thức được một người phụ nữ được làm mẹ thì phải hài lòng với thiên chức làm mẹ, tất cả mọi hạnh phúc và niềm vui đều đến từ đứa trẻ.
Nếu như còn có những thứ quan trọng hơn con cái, thật sự giống như không xứng làm một người mẹ.
Cho tới nay, cô cũng không dám biểu hiện ra niềm vui khi con tách khỏi mình.
Nước nóng xoa dịu cảm xúc của cô, làm cho cô không nhịn được nói lời trong lòng ra——
"Em thật sự rất vui khi có thể có một ngày con không ở bên cạnh em."
Những thứ này, giống như những suy nghĩ này không thể tồn tại trong lòng, cũng chỉ có thể nói với người mà mình tin tưởng nhất.
Ánh mắt Việt Tần lập tức sáng, ngồi ở bên trong bồn tắm lớn: "Anh cũng vậy! Vừa nãy anh không dám nói, sợ em cảm thấy anh không yêu con."
Hai người đối diện một chút, đồng thời nói rằng: "Chúng ta yêu con."
"Đúng vậy, chúng ta yêu con."
"Vậy xế chiều hôm nay chúng ta khỏi đi đón con luôn." Việt Tần đùa giỡn nói.
Hai người lại một lần nữa cười đến nghiêng ngửa, kỳ thực trong lòng thật sự vui vẻ, thật tốt, con có thể bắt đầu cuộc sống của đứa trẻ bình thường, bọn họ cũng không cần luôn bị con trói buộc cuộc sống.
Vốn hôm nay Việt Tần muốn đến công ty, người của ủy ban trọng tài lao động đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng thời gian này liền có thể lấy được bồi thường.
Hạ Sanh cũng phải đi ra ngoài đi một chút, cô đã lâu không đi ra ngoài dạo một mình, mỗi lần đi ra ngoài thể xác và tinh thần cô đều đặt ở trên người đứa con. Nhưng mà, buổi trưa, Hạ Sanh ngồi ở trên quảng trường, yên lặng mà nhắn tin cho chồng——
"Anh đang làm gì đó?"
"Anh muốn đến nhà trẻ xem con thế nào không?"
"Anh đang ở nhà làm bữa trưa cho con." Việt Tần nói.
Hai người có chút nhớ con nên cách lan can nhìn thấy con trai ruột kỳ quái bên trong, hoàn toàn không có ý định phản ứng lại dáng vẻ bọn họ.
Buổi chiều khi tan học, hai vợ chồng không thể chờ đợi được nữa tới đón con, con trai mình đeo cặp sách đi ra, còn có một bạn nhỏ vẫy tây chào tạm biệt cậu.
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, đều có chút vui, xem ra đến nhà trẻ đúng là lựa chọn chính xác, hiện tại cũng kết bạn được rồi.
Khang tổng đi ra cũng như những người bạn nhỏ khác như thế, được phụ huynh nắm tay đi.
" Hôm nay Bảo Bảo học thế nào?"
"Cũng được." Khang tổng liếc nhìn cặp vợ chồng trẻ, nhớ lại cảnh họ đến gặp mình vào buổi trưa..
Do không thể xa? Hay là không nỡ xa?
Nhưng mà trễ rồi.
Cậu quyết định mình sẽ đi nhà trẻ!
"Ngày hôm nay ba mẹ rất nhớ con đó." To con ôm cậu lên.
Khang tổng tâm nói, cái này còn tạm được.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Khang tổng liền bị hai vợ chồng đưa đến nhà trẻ, trở thành bạn nhỏ đầu tiên đến lớp.
Cô Tiểu Lưu vừa vặn mở cửa ra liền đón được bạn nhỏ Khang Khang.
Lần này đến lượt bạn nhỏ Khang Khang cùng cô giáo đứng ở cửa nhà trẻ nhìn theo bóng dáng hai vợ chồng trẻ như không thể chờ đợi được nữa, cũng không thèm quay đầu lại một cái.