Lâm Thị Vinh Hoa

Chương 21: Tranh phong

" Bảo xa phu lái xe nhanh hơn đi."Lâm Thanh Uyển biết hôm nay người của tông tộc đến, mà buổi đấu giá còn thuận lợi kết thúc, Hà Lục sự cũng không bẩm báo có người đến quấy rối, hiển nhiên người của tông tộc bị ngăn ở Lâm phủ, cũng không biết Lâm Giang cùng Lâm Ngọc Tân thế nào rồi.

Lâm Thanh Uyển lo lắng bước nhanh vào Lâm phủ, trong phủ yên lặng, cũng không có ồn ào như dự đoán, nàng giật mình hỏi: "Người của tông tộc đâu?”

Gia đinh trả lời: “Ở chính viện ạ.”

Trong chính viện cũng yên tĩnh, Lâm quản gia mang theo một đám người hầu canh giữ ở các ngõ ngách trong viện, Lâm Thanh Uyển không khỏi dừng bước.

Lâm quản gia nhìn thấy nàng thì ánh mắt sáng lên, bước nhanh tiến lên nói:" Đại tiểu thư, người đã trở lại.”

Lâm Thanh Uyển khẽ càm nói: "Lục thúc bọn họ đâu?”

"Nói chuyện với lão gia trong phòng.”

Lâm Thanh Uyển liền lướt qua hắn đi vào trong phòng.

Lần này trong tông tộc đến ba vị lão nhân, Lục thúc, Bát thúc cùng Thập Nhất thúc, hầu hết những người có thứ bậc cao đều xuất thân từ đích chi, nhưng phần lớn đều đã mất vào năm tai họa Canh Ngọ, cho nên trong tộc hiện tại lớn tuổi nhất, bối phận cao nhất chính là Lục thúc.

Ba người tuổi cũng không nhỏ, Thập Nhất thúc trẻ tuổi nhất, nhưng cũng đến tuổi thiên mệnh.

Ba người đang ngồi vây quanh trước giường Lâm Giang, sắc mặt đều có chút khó coi, nhưng khó coi này không không phải nhằm vào Lâm Giang, mà là nhằm vào ba cha con Lâm Dũng đang quỳ trên mặt đất.

"Lục thúc, Bát thúc, Thập Nhất thúc," Lâm Thanh Uyển quỳ gối hành lễ cùng ba người, tựa hồ như nhìn không thấy ba người trên mặt đất, mỉm cười nói: "Mọi người đến con cũng không thể nghênh đón từ xa, kính xin các thúc thúc thứ lỗi.”

Ba người sắc mặt đẹp hơn một chút, lộ ra tươi cười nói: "Mấy năm không gặp, Uyển tỷ nhi càng thêm chững chạc.”

"Các thúc thúc cũng không thay đổi chút nào, vẫn tinh thần như vậy." Lâm Thanh Uyển cười nhìn về phía Lâm Giang trên giường, khẽ vuốt càm nói với hắn: " Huynh trưởng hôm nay cảm thấy thế nào?”

Lâm Giang biết việc đấu giá sẽ rất thuận lợi, hắn cũng không khỏi nở nụ cười, cười khẽ nói:" So với ngày hôm qua còn tốt hơn một chút, cảm giác ngực không còn đau nữa.”

Lục thúc nghe xong liền nhịn không được thở dài, vừa rồi kết luận mạch chứng của Từ đại phu bọn họ cũng có nhìn, đều là người hiểu chút y lý, cho dù không biết khám bệnh cũng biết mạch tượng Lâm Giang này không tốt, hiện tại bất quá chỉ là chịu đựng mà thôi.

Chi đích cũng chỉ còn lại một mạch này, nếu là đoạn tuyệt...

Lục thúc nhìn phụ tử ba người Lâm Dũng đang quỳ trên mặt đất, lại nhịn không được động tâm, lại nói tiếp quan hệ huyết thống giữa Nhị phòng cùng dòng chính là gần nhau nhất, nếu là làm con thừa tự, tốt xấu gì cũng truyền xuống cho chi dòng chính ...

Lâm Nhuận ở một bên thấy sắc mặt phụ thân biến hóa, mỉm cười xen vào nói:" Cha, để cho tam đường ca cùng hai cháu trai đi xuống trước đi, hạ nhân đều nhìn, cũng không tiện bắt bọn họ quỳ.”

Lâm Dũng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhuận một cái nói: "Cháu không đi xuống, Lục thúc, thúc còn chưa hỏi đấu giá sẽ như thế nào, đây chính là sản nghiệp của Lâm gia chúng ta, cứ như vậy bán đi? Sau này chúng ta làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông Lâm gia đây hả?”

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Uyển không thay đổi, lại cúi đầu nhìn Lâm Dũng một cái, cười nói: "Thì ra là Tam ca, Ngũ ca không nói ta cũng không nhận ra Tam ca.”

"Chỉ là ta không biết sản nghiệp của nhà chúng ta từ khi nào cũng giống như của nhà Tam ca," Ý cười trong mắt Lâm Thanh Uyển dần dần tiêu tan, trầm trầm nhìn hắn ta nói: "Bán đi một ít sản nghiệp chẳng lẽ còn phải thông qua sự đồng ý của ngươi sao?”

Lâm Dũng giậm chân, "Ngươi cho đó là một chút sản nghiệp sao, ngươi gần như bán sạch sản nghiệp Lâm gia rồi, đó đều là đồ của Lâm thị chúng ta, ngươi một nữ hài đã gả ra ngoài dựa vào cái gì mà tự chủ trương như thế hả?”

Lâm Giang tức giận vỗ giường, đứng thẳng người giận dữ nói" "Nàng là muội muội ruột thịt của ta, nàng không có tư cách, chẳng lẽ ngươi một tộc huynh xa lắc có tư cách sao? Lục thúc, Bát thúc, Thập Nhất thúc, các người đều thấy được, ta còn chưa chết đâu!”

Vẻ mặt Lâm Dũng cứng đờ.

"Cha!" Lâm Ngọc Tân dựa vào giường nhịn không được quỳ trên mặt đất, cầm tay phụ thân khóc thành tiếng.

Cường thế trên người Lâm Thanh Uyển quét sạch, nước mắt lăn xuống, lại bướng bỉnh đến mức không chịu lau, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Dũng nói: "Theo như ngươi nói như vậy, tài sản của nhà nào trong tộc không phải của Lâm thị? Chẳng lẽ bọn họ muốn xử lý tài sản của mình đều phải thông qua sự đồng ý của Lâm Dũng ngươi sao? Tam ca, nhi tử ngươi hiện tại còn chưa có làm con thừa tự, đợi hắn làm con thừa tự, chẳng phải ngươi phải làm chủ của Lâm thị sao!”

Đám người Lục thúc nghe vậy nhao nhao rùng mình, hoài nghi nhìn về phía Lâm Dũng.

Lâm Dũng trong lòng nóng nảy, giậm chân nói:" Ta nói như vậy hồi nào, ngươi không nên vu khống ta..."

"Có phải là vu khống không thì trong lòng ngươi biết rõ, huynh trưởng ta vẫn từ chối con trai ngươi, kết quả hai năm nay ngươi không ngừng làm chuyện mờ ám, thế nhưng còn đánh chủ ý lên đầu Ngọc Tân, không phải là vì uy vọng cùng tiền tài kia sao? " Lâm Thanh Uyển căn bản không cho hắn xen vào, trực tiếp lau nước mắt nói: "Uy vọng của chi đích liên quan đến thanh danh Lâm thị, huynh trưởng ta không đành lòng làm những gì, nhưng số tiền này vẫn có thể xử lý được. Thay vì để cho chúng nó trở thành vật hại người, còn không bằng phân phát cho dân chúng thiên hạ, coi như là Lâm thị ta vì thiên hạ, tích lũy chút công đức cho tổ tiên, còn có thể tha cho cô chất chúng ta hai cái mạng đi.”

Lâm Dũng tức giận," Ngươi đây là đang vu oan ta, ta khi nào đã làm những sự tình này. "

"Ngươi bây giờ làm không phải là những sự tình này sao? Mang theo hai đứa con trai ép đến nhà chúng ta, không phải là nhóm trưởng bối nhất định sẽ để con của ngươi làm con thừa tự của huynh trưởng sao? Không phải là nắm chắc các tông lão luyến tiếc những sản nghiệp kia, muốn buộc huynh trưởng ta thu hồi lời nói trước đó, một lần nữa giao sản nghiệp cho các ngươi xử lý sao? Bằng không vì sao ngươi luôn miệng nói "sản nghiệp của Lâm thị", làm như tài vật của mình bị xâm phạm không bằng?”

"Phải biết rằng từ đời Tằng Tằng Tổ, một nhà ngươi đã bị chia ra ngoài, tài sản cũng đã phân chia rõ ràng, đến bây giờ đã là đời thứ năm, năm đời này đến nay đều sinh sôi nảy nở, tài sản mỗi người đều không liên quan, như thế nào ngươi bây giờ có thể can thiệp vào quyết nghị của huynh trưởng ta và ta đối với sản nghiệp đích chi? Hay là nói sau này mỗi một phòng muốn xử lý sản nghiệp nhà mình cũng phải thông qua sự đồng ý của ngươi mới được?" Lâm Thanh Uyển hai mắt đỏ bừng quay đầu hỏi Lục thúc," Lục thúc, hay là các người cũng đều cho rằng như vậy?”

"Đương nhiên không phải..." Lục thúc vội vàng phủ nhận, nhưng vẫn nhịn không được đau lòng nói: "Nhưng nhiều sản nghiệp như vậy, đều là tổ tiên vất vả tích góp được, làm sao có thể nói bán liền bán?”

"Đúng vậy, dù các ngươi không tin được hắn, không phải còn chúng ta sao? Hãy để chúng ta giúp quản lý." Bát thúc liếc mắt nhìn Lâm Giang một cái, thở dài nói: "Các ngươi cũng quá nóng nảy.”

Lâm Thanh Uyển trong lòng cười lạnh, cúi đầu không nói lời nào, Lâm Giang liền thở dài nói: "Các thúc thúc không biết, trong đó phức tạp..."

Hắn nói đến đây, nhìn lướt qua Lâm Dũng một cái, để hạ nhân mời ba cha con bọn họ đi xuống.

Lâm Dũng không muốn đi, hắn ta còn muốn tranh thủ thêm một chút, muốn Lâm Giang nhận con trai hắn ta làm con thừa tự, chẳng lẽ thật đúng là muốn tuyệt hậu sao?

Cho dù hắn đồng ý, bọn họ Lục thúc cũng không thể đồng ý nha.

Nhưng đây là Lâm gia, căn bản không do hắn ta nói chuyện, Lâm Thanh uyển chuyển vung tay lên, Lâm quản gia liền lặng yên không một tiếng động mang theo ba nô bộc khoẻ mạnh tiến vào, nhanh chóng một tay bịt miệng ba người, trực tiếp kéo người ra ngoài.

Ba vị Tông lão nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Lâm Nhuận ở một bên cũng nhịn không được nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đường muội không chênh lệch nhiều so với trưởng nữ của mình.

Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm Lâm Giang ở cuối giường, không chút để ý mọi người đánh giá. Khi nàng biết phải một mình nuôi nấng Lâm Ngọc Tân ở thời đại này, nàng liền biết, nhu hòa sẽ càng ngày càng cách xa nàng.

Trong trường hợp đó, thì nàng không cần phải giả vờ nữa, lúc cần cứng rắn, thì phải cứng rắn.

Lâm gia thư hương môn đệ, nữ hài trong nhà cho dù có đanh đá cũng không dám nhẹ nhàng bâng quơ để cho hạ nhân kéo đường huynh đệ của mình ra ngoài như vậy, Lục thúc rất muốn mở miệng giáo huấn một chút, nhưng ông ta còn chưa mở miệng, Lâm Giang liền sâu kín thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Lục thúc, ta không nghĩ tới chuyện nhận con nuôi, để lại những sản nghiệp trong nhà này cho Uyển tỷ nhi cùng đại tỷ nhi cũng có biện pháp, cái khác không nói, đúng như lời Bát thúc nói: Không phải còn có thể giao phó cho các ngươi sao? ”

Ba vị trưởng bối tâm trầm xuống, nghiêm túc lắng nghe.

"Nếu không, giao cho Thượng gia cũng được," Lâm Giang nhẹ giọng nói: "Ta cũng không gạt ba vị thúc thúc, Thượng gia sớm đã có ý thân càng thêm thân cùng Lâm gia, đến lúc đó thu sản nghiệp lại, đóng gói cho Thượng gia bảo quản, đợi đại tỷ nhi xuất giá thì những sản nghiệp kia đều là hồi môn của nàng. Đó lại là nhà ngoại tổ của nàng, đối với nàng chỉ có tốt hơn, đến lúc đó lại phó thác cho tộc chăm sóc một chút, cho rằng Thượng gia bọn họ cũng không dám tham tiền của Lâm gia.”

Nhưng thực sự cho dù là phương pháp thứ nhất hay thứ hai, cuối cùng đều thất bại, ánh mắt Lâm Giang nặng nề nhìn chăm chú vào ba vị tộc lão, trong lòng mỉa mai, lòng người là thứ khó cân nhắc nhất, mà lợi ích lại có thể làm cho lòng người thay đổi.

Bất kể là Thượng gia, hay là Lâm gia, cũng sẽ không đối xử tử tế với Ngọc Tân, bằng không hắn làm sao có thể chạy đến dị thế tìm Lâm Thanh Uyển?

Thế nhưng lúc này Lâm Giang vui vẻ nói tốt, tâng bốc bọn họ.

"Vậy ngươi lại không phó thác cho ta, cũng không nhờ Thượng gia là vì sao?" Bát thúc nhịn không được truy hỏi.

Lâm Giang lại thở dài một hơi, ánh mắt càng thêm thâm trầm, "Đây cũng là bất đắc dĩ, Bát thúc, các người ở quê Tô Châu không biết, ta ở vị trí này... Biết một số điều, cảm xúc càng sâu sắc hơn,"

Lâm Giang ho khan vài tiếng, càng thêm suy yếu nói "Hiện giờ quốc gia nguy nan, quốc khố còn trống rỗng, một khi... Giang Nam chỉ sợ lại gặp tai hoạ lớn, ta đã chết, nhưng Uyển tỷ nhi cùng đại tỷ nhi vẫn còn ở đây, ta cũng không thể không lo lắng cho các nàng.”

"Số tiền kia giữ lại, nếu là Giang Nam còn tốt, luôn có thể cho các nàng chút dựa vào, nhưng nếu Giang Nam nguy hiểm, số tiền đó cũng không thể dựa vào, mà là độc dược chí mạng. Cho nên ta chỉ lưu lại hai trang trại cho các nàng, tốt xấu gì miễn không đói là được”

Mấy người giật mình, vội vàng hỏi: "Nhưng quốc gia lại sắp đánh giặc? Nhưng Đại Sở cách chỗ chúng ta xa, nó muốn đánh đó cũng là đi kinh đô trước... Hoặc là Nam Hán, Ân quốc và Mân quốc không thành thật chứ?”

Lâm thị chỉ có Lâm Giang làm quan, hơn nữa vị trí của Lâm Giang lại cao, nói không chừng là nhận được tin tức gì...

Ba vị tông lão bận tâm đến những sản nghiệp kia, vội vàng hỏi Lâm Giang có tin tức nội bộ gì.

Lâm Giang chỉ thở dài không chịu nói, "Những thứ này cũng chỉ là ta suy đoán mà thôi, nhưng các thúc thúc trở về vẫn nên cẩn thận hơn một chút, năm nay lương thực thu hoạch không nên bán đi, một ít tài vật bắt mắt cũng đều thu đi, không được thì đổi thành hoàng kim bạch ngân giấu đi..."

Kiểu như là dặn dò phải tị nạn.

Ba vị tông lão lại càng bất an, ngay cả Lâm Nhuận làm đồng bạn hợp tác của Lâm Giang cũng nhịn không được hoài nghi, đây rốt cuộc là Lâm Giang lừa gạt, hay là thật?

Thấy ba vị lão nhân bị hắn dọa đến mức không nhẹ, Lâm Giang liền nhẹ giọng an ủi nói: "Thế nhưng các thúc thúc cũng không cần gấp gáp, lúc trước ta lo lắng như vậy là bởi vì quốc khố trống rỗng, một khi chiến sự bộc phát, triều đình chỉ sợ không bận tâm tới Giang Nam. Nhưng số bạc này của ta quyên góp ra, ít nhất cũng có bốn năm trăm vạn lượng, nuôi ba hai năm binh là dư dả, cho nên nói không chừng chuyện gì cũng không có.”

Các tông lão vừa nghe càng lo lắng, hơn nữa trong lòng còn đau đến co rút, bốn năm trăm vạn lượng, nếu cho bọn họ chia...

Không không không không, bọn họ không phải loại người này, đồ đạc tự nhiên vẫn là của đích chi, nhưng đích chi cũng là họ Lâm mà, tốt xấu gì cũng là giữ lại cho con cháu đời sau, nhưng lại một lèo quyên góp.

Lục thúc cũng thôi đi, Bát thúc chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, luyến tiếc quá...