Lâm Thị Vinh Hoa

Chương 22: Tương đối

Ba vị trưởng bối được sắp xếp ở Lâm phủ, Lâm Thanh Uyển bảo Lâm quản gia phái người hầu hạ cho thỏa đáng, cần phải hầu hạ ba vị trưởng bối thật thoải mái.

Nhưng mới từ chỗ Lâm Giang nhận được một tin tức kinh thiên động địa, nên cho dù ba vị trưởng bối có ăn gan rồng tủy phượng, ngủ trên long sàng cũng sẽ không có cảm giác, mà chỉ có tràn đầy sầu lo.

Năm đó khi người Liêu xuôi nam bọn họ đều đã trưởng thành, Thập Nhất thúc nhỏ nhất lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai, khi đó nạn dân chuyển nhà dời của cải đi về phía nam, cho dù hắn được người nhà che chở thì cũng nhìn thấy được những chuyện tồi tệ nhất lúc đó.

Nước mất nhà tan, vì trốn chạy để khỏi chết, có cha mẹ vứt bỏ hài tử, cũng có con cái vứt bỏ cha mẹ, còn có dễ dàng dịch tử nhi thực [1].

[1]: nghĩa là "đổi con cho nhau mà ăn thịt"

Nhưng lòng người có bao nhiêu ác thì cũng có bấy nhiêu thiện, cũng có vì thân hữu hy sinh chính mình, nhưng dù là trước hay là sau, cuối cùng đều là cửa nát nhà tan.

Năm đó Lâm thị cũng chuẩn bị mang theo gia đình trốn về phía nam, ba vị trưởng bối đều nhớ rất kỹ.

Người Liêu là từ phương bắc tới, còn bức ép Lâm thị như thế, nhưng nếu địch nhân từ phía nam đến, chẳng phải là dễ dàng tiến vào Tô Châu sao?

Đến lúc đó Giang Nam đứng mũi chịu sào, vừa nghĩ đến hậu quả của chiến tranh bùng nổ, ba người đều ăn ngủ không yên.

Thà là chó thái bình, không làm người loạn lạc.

Những người từng trải qua chiến tranh đều hiểu sâu sắc về điều này, vào thời điểm này, sự bất mãn đối với việc Lâm Giang quyên góp toàn bộ gia sản vào quốc khố cũng không còn lớn như vậy nữa.

Lục thúc càng quá mức, ông đi tới đi lui hai vòng nói: "Hạo Vũ trình tấu chương lên, sản nghiệp cũng bán đấu giá, lúc này chúng ta phản đối cũng vô dụng, không bằng cứ thành toàn cho bọn họ đi.”

Thập Nhất thúc suy yếu ho khan hai tiếng, gật đầu nói: "Dù sao cũng là tài sản riêng của chi trưởng, chúng ta cũng không tiện nhúng tay quá nhiều, hơn nữa nhị phòng..."

Ông bĩu môi nói: "Nhị phòng như vậy, thật sự nhận đứa nhỏ làm con thừa tự ta thấy còn lo lắng hơn.”

Bát thúc cau mày nói: "Những thứ khác còn được, những đại nông trang kia cũng tùy ý bọn họ bán?”

Thập Nhất thúc liếc ông ta một cái, khinh thường nói: "Nếu Bát ca đau lòng, vậy nói một tiếng với Hạo Vũ, bảo hắn bán nông trang cho huynh được không? Đệ nghe nói giá cả của hắn cũng hợp lý, một nông trang cũng chỉ có năm mươi vạn bạc trắng.”

Bát thúc giật giật da mặt, trừng mắt nhìn ông ấy một cái nói: "Đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, Lâm thị ngoại trừ chi trưởng nhà ai có thể lập tức lấy ra năm mươi vạn bạc trắng?”

Toàn bộ Lâm thị, ngoại trừ Lâm Giang, một chi đặc biệt phát đạt ra, những chi khác nhiều nhất cũng chỉ là địa chủ trung đẳng, nếu không phải có chi trưởng ở đây, ngay cả tiệc sinh nhật của Thứ sử bọn họ cũng có thể không vào được.

Tai họa Canh Ngọ năm đó, Lâm thị tổn thất quá lớn.

Lâm thị là sống chung với nhau, bàng chi trải rộng về phía đông, sau khi đích chi ở riêng thì xây phòng ốc ở hướng tây, về sau nhân khẩu Lâm thị phát triển càng ngày càng nhiều, có bàng chi không muốn ở gần đích chi nữa, liền bán phòng ốc cho đích chi, tự mình mang theo gia đình đi ra ngoài xây nhà ở.

Như vậy không chỉ thuận tiện ra vào, gác cổng cũng không nghiêm ngặt như vậy, mà còn cách ruộng đồng nhà mình tương đối gần.

Cho nên năm đó hai vị hoàng tử phái binh bao vây Lâm thị, nhưng kỳ thật chỉ vây quanh một bộ phận của đích chi, còn bàng chi đã dời đến Lâm gia trang bên kia cơ hồ không bị hao tổn.

Năm đó đích chi bị bao vây, ngoại trừ một số ít mấy phòng bàng chi phái người đi kiểm tra ra, những người khác đều đóng chặt cửa nẻo trốn ở nhà không dám nhúc nhích.

Cuối cùng người đích chi ngoại trừ một mình Lâm Trí còn sống, những người khác đều đã chết. Mà người của mấy phòng bàng chi chạy tới kiểm tra cũng không trở về.

Sau khi Lâm Trí chạy thoát thì tiếp quản Lâm thị, đối với mấy phòng kia đặc biệt rộng rãi, mà trong đó cũng bao gồm một ít phòng nơi Lục thúc ở.

Bởi vì năm đó ca ca ruột của ông là Lâm Tùng chính là chạy đến đích chi xem xét cứu viện. Có thể nói Lục thúc này cũng là mấy chục năm nay mới phát triển, trước kia năm gặp phải tai ương, vợ con nhà ông còn ăn không đủ no.

Có thể nói, năm đó mấy phòng phát đạt đều bị hủy trong tai họa Canh Ngọ, khi đó thanh niên tài tuấn của Lâm gia đều không đếm được, còn nay thì đều đã chết hết.

Đến bây giờ, nhân vật Lâm thị còn có thể tin tưởng được cũng chỉ còn lại một mình Lâm Giang.

Bát thúc thật ra muốn mua mấy đại nông trang kia, nhưng bán nhà bọn họ cũng không mua được nửa cái. Bằng không ông ta cũng sẽ không tích cực vận động Lục thúc cùng Thập Nhất thúc đến Dương Châu, chính là vì nghĩ có thể sau khi Lâm Giang chết, ông ta có thể thay hắn xử lý một chút sản nghiệp.

Lâm Lục lại không hiểu sâu về suy nghĩ của đệ đệ này, trong lòng Lâm Thập Nhất lại rõ ràng, cho nên trên đường Lâm Nhuận cố ý kéo dài thời gian ông mới vui vẻ phối hợp bị bệnh, thành công kéo dài lộ trình ba ngày thành bốn ngày rưỡi.

Không vì cái gì khác, ông chỉ là không thích Bát ca, chỉ cần ông ta không vui ông liền vui vẻ.

"Cho nên Bát ca thật sự giống như Hạo Vũ nói nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của chi trưởng? Ta nói này, hèn chi khi chi thứ hai tìm tới huynh lại tích cực như vậy.”

Lâm Bát giậm chân, "Lời này đệ cũng không thể nói lung tung, ta từ khi nào để mắt tới sản nghiệp của chi trưởng? Ta chính là không đành lòng nhìn hắn gây tổn thất gia nghiệp Lâm thị..."

Lâm Thập Nhất châm biếm," Nói dễ nghe nhỉ, Hạo Vũ gây tổn thất gia nghiệp như thế nào? Hắn là quyên góp cho quốc khố, đại công vô tư như thế, huynh không khen hắn thì thôi đi, còn làm như hắn phá sạch sản nghiệp của huynh, ai tin huynh không có tư tâm?”

Lâm Lục đau đầu,"Được rồi, được rồi, hai người cãi nhau cả đời còn chưa cãi đủ sao? Bây giờ là lúc để thảo luận về điều này sao? Chuyện sản nghiệp của chi trưởng nếu Hạo Vũ đã có chủ ý, vậy chúng ta cũng không nên nhúng tay vào, hiện tại quan trọng chính là chiến sự.”

Ông dừng một chút nói: "Ta thấy Hạo Vũ nói đúng, thu hoạch mùa thu năm nay vẫn nên bảo tộc nhân giữ lương thực lại, giấu một ít đi để phòng ngừa ngoài ý muốn. Chỉ là đây rốt cuộc là Hạo Vũ niệm tình riêng vụиɠ ŧяộʍ nói cho chúng ta biết, vì không muốn khiến cho khủng hoảng cùng nghi kỵ, chuyện này các ngươi tốt nhất là thối rữa trong lòng, không nên nói ra bên ngoài.”

Lâm Bát hỏi: "Chi thứ hai bên kia làm như thế nào, ba cha con bọn họ đều đến, thật muốn chi trưởng tuyệt tự sao?”

Lâm Lục mím môi nói: "Hạo Vũ không muốn, chúng ta còn có thể cưỡng ép để hắn nhận nhi tử à?”

Lâm Thập Nhất lại nói: "Uyển tỷ nhi cùng đại tỷ nhi không phải vẫn còn ở đây sao, đến lúc đó để cho một trong hai người các nàng kén rể là được, dù sao hiện tại chi trưởng cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có hai nông trang nhỏ ở Tô Châu cùng mấy cửa hàng sách, không cần lo lắng người ngoài có dụng tâm khác.”

Nghe đi, đây là lợi ích của việc giải tán hết gia tài, ngay cả kết thân cũng tiết kiệm được một chút nghi kỵ.

Lâm Lục giật giật khóe miệng, nhìn về phía Lâm Bát.

Lâm Bát bĩu môi nói: "Ta thật ra không có ý kiến, chính là sợ Hạo Vũ không đồng ý. Uyển tỷ nhi đã hứa hôn với Tạ gia, ta thấy nàng cũng không có ý định tái giá, vậy chỉ có thể là đại tỷ nhi thôi. Nhưng các ngươi thấy Hạo Vũ và Uyển tỷ nhi nỡ để cho đại tỷ nhi kén rể sao?”

Thời đại này, những người nguyện ý ở rể sống bình thường đều không phải là người có bản lĩnh. Mà hơn phân nửa những người có năng lực thì nhân phẩm lại không được tốt lắm, Lâm Giang cùng Lâm Thanh Uyển đều thương yêu hài tử, chỉ sợ không nỡ ủy khuất Lâm Ngọc Tân.

Lâm Lục liền đau đầu đỡ trán, đây cũng là chỗ đau đầu nhất của ông, nếu là gia tộc khác, các trưởng bối có thể trực tiếp quyết định chuyện nhận con thừa tự, nhưng tình huống Lâm thị lại khác.

Lâm Giang tự mình làm tộc trưởng, chi trưởng lại thế lớn, ba trưởng bối bọn họ không có khả năng bắt Lâm Giang nhận con thừa tự.

"Chờ một chút đi," Lâm Lục do dự hồi lâu nói:" Dù sao còn có thời gian, ta lại khuyên Hạo Vũ.”

Lâm Bát và Lâm Thập Nhất không hẹn mà cùng bĩu môi, Lâm Giang người kia tinh ranh, cho tới bây giờ chỉ có hắn thuyết phục người khác, không có người khác có thể thuyết phục hắn.

Thế nhưng hai người vẫn là cái gì cũng không nói, hiện tại sản nghiệp Lâm thị đã được quyết định bán hết, chỉ số lo lắng của mọi người đã giảm xuống mức thấp nhất, tùy duyên đi, chi trưởng muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy thôi.

Lúc này, Lâm Nhuận đang ngồi ở bên giường Lâm Giang, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Uyển và Lâm Ngọc Tân.

Lâm Thanh Uyển đưa Lâm Ngọc Tân khóc đến hai mắt đỏ bừng ra ngoài cửa, để nhũ mẫu của nàng đỡ nàng trở về.

"Cô út," Lâm Ngọc Tân cắn môi nói: "Phụ thân là vì con mới bán hết gia sản sao?”

Lâm Thanh Uyển vuốt đầu nàng cười nói: "Hài tử ngốc, ai nói nhà chúng ta bán hết gia sản? Con đi vào khố phòng xem một chút, những vật kia nuôi mười người như con mười đời đều dư dả.”

"Nhưng những thứ sản nghiệp kia . . ."

"Cũng không chỉ vì con," Lâm Thanh Uyển nhẹ giọng nói: "Tình huống bên trong phức tạp, sau này cô lại chậm rãi nói cho con biết.”

Lâm Ngọc Tân liền cắn cắn môi, nàng biết mình không phải là nguyên nhân, nhưng cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Nhất thời trong lòng áy náy không thôi.

Lâm Thanh Uyển nhịn không được cười," Hài tử ngốc, ngày thường thông minh như vậy, sao hôm nay lại suy nghĩ như thế? Tiền tài đâu có quan trọng bằng người? Tất cả mọi thứ có thể được giải quyết bằng tiền thì không phải là một vấn đề lớn.”

Lâm Ngọc Tân sửng sốt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nàng khẽ sáng nhìn cô út nói:" Con hiểu rồi, tiền tài mất đi có thể lấy lại được, nhưng người lại không được.”

Lâm Thanh Uyển cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: "Mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai cô út muốn ra cửa làm việc, phụ thân con còn phải cần có con chăm sóc, khách nhân trong nhà cũng cần con quan tâm.”

Lâm Ngọc Tân lúc này mới yên lòng đi theo Vương ma ma.

Lâm Thanh Uyển xoay người trở về phòng, Lâm Nhuận vẫn nghe nàng cùng Lâm Ngọc Tân nói chuyện, thấy nàng đi vào không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía nàng cười nói: "Một năm không gặp Uyển tỷ nhi thật sự đã hiểu chuyện rất nhiều, nếu không phải gặp ở trong nhà, ta thiếu chút nữa không dám nhận.”

Lâm Thanh Uyển khách khí cười nói: "Ngũ ca khen ngợi.”

Lâm Giang thì nói: "Một năm qua nàng đã trải qua rất nhiều, nếu không tiến triển một chút thì quá vô ích.”

Lâm Nhuận nghĩ đến cái chết của Tạ Nhị Lang, lại nhớ tới đoạn thời gian trước nàng bệnh nguy kịch, tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng hiểu gật đầu.

Trước kia bề ngoài Uyển tỷ nhi tuy dịu dàng, nhưng tính tình lại rất mạnh mẽ, hiện giờ lúc nguy nan cường ngạnh cũng là hợp tình hợp lý.

Thấy Lâm Thanh Uyển rót trà cho hắn rồi ngồi xuống bên giường, Lâm Nhuận lại nhìn về phía Lâm Giang, còn nháy mắt với hắn một cái.

Lâm Giang liền cười nói: "Uyển tỷ nhi không phải người ngoài, sau này chi trưởng phải giao cho nàng làm chủ, ngươi có chuyện nói thẳng là được.”

Lâm Nhuận giật mình nhìn về phía Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhuận, xem ra hắn chính là đối tác Lâm Giang lựa chọn.

Nàng và Lâm Giang từng cẩn thận suy diễn, về sau nàng và Ngọc Tân vẫn không thể vòng qua dòng tộc Lâm thị, cho nên bọn họ phải làm tốt quan hệ với dòng tộc, ít nhất không thể triệt để cãi nhau mà trở mặt.

Cho nên hai người cuối cùng quyết định chọn một người giúp đỡ trong dòng tộc, Lâm Thanh Uyển không biết Lâm Giang chọn ai, bởi vì đoạn thời gian trước nàng đều đang bận rộn xử lý chuyện sản nghiệp.

Nhưng hôm nay vừa nhìn liền hiểu, hắn chọn trưởng tử của Lục thúc Lâm Nhuận.